Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Đôi Mắt Màu Xám Tro – Chương 14: Bữa tối
Edit: Yun haku
“Mau trở lại hình dạng thục nữ!” Draco ngồi xuống cạnh tôi.
Lúc này người còn lại không nhiều lắm.
Pansy cũng được phân tới Slytherin.
“Harry Potter!”
Khi tên của học sinh mới kia vang lên thì phòng ăn vang lên tiếng nói nhỏ.
Tôi nhìn qua, liếc mắt một cái thì nhận ra đó là cậu bé gầy gầy ở tiệm quần áo của bà Malkin.
“Potter, đó là Potter sao?”
“Là Harry Potter ư?”
Các bàn bên cạnh nói nhỏ.
“Hắn sao vậy?” Tôi nhìn hắn đội mũ trên đầu, vụng trộm trấn an mình, hỏi nhỏ Draco.
“Đúng là một cục cưng ngốc!” Draco khinh thường.
“Trời, bảo bối Sharon, cậu không biết tới “người cứu thế” à?” Pansy ngạc nhiên.
“Người cứu thế? Cái danh khiến người ta không thể quên!” Tôi bừng tỉnh nói.
Ặc, sao quên được, đây không phải nhân vật trong truyền thuyết sao?
Tôi trừng mắt, cẩn thận nhìn qua.
Rõ ràng chỉ là một cậu bé suy dinh dưỡng, thế nhưng lại mang cái kính đen buồn cười.
“Đó là thần tượng của giới pháp thuật hả? Draco, anh lại đi thích loại thần tượng này….” Tôi nói nhỏ.
“Câm miệng!” Draco tức giận nói.
Tôi cười rộ lên.
Cậu bé “cứu thế” này hình như gặp phiền toái, thời gian cái mũ phân viện mất thời gian hơn người khác.
“Gryffindor!”
Bàn dài bên trái hét lên vang dội.
Một học sinh năm ba hay năm tư, tóc màu hồng chạy lên nghênh đón, cầm tay của Harry Potter.
“Hừ, quả nhiên!” Draco nói.
Thêm một cậu bé tóc hồng được phân đến Gryffindor.
Chú ý một chút, tôi phát hiện trên bàn dài của nhà Gryffindor có tới bốn người tóc hồng giống nhau!
Dựa theo chữ cái của dòng họ, Blaise là người cuối cùng được phân tới Slytherin.
Tôi vui mừng vỗ tay.
Giáo sư McGonagall cuộn lại tấm da dê, cầm nón phân viện đem đi.
“Đói quá!” Tôi vô lực nói.
Hiệu trưởng của trường ngồi ở giữa, người đó ngồi trên một cái ghế dài, mang mắt kính nửa vầng trăng, đôi mắt màu lam sắc vô cùng đẹp, lại có thêm một bộ râu dài màu trắng.
Hắn cười nhìn các học sinh, giơ hai tay với chúng tôi, giống như các học sinh cùng tụ tập dưới một mái nhà làm hắn vui vẻ.
“Hoan nghênh!” Hắn nói “Chào mừng các trò đến trường Hogwarts. Trước khi bữa tiệc bắt đầu, thầy chỉ nói mấy câu. Đó là: Ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cảm ơn!”
Sau đó hắn ngồi xuống.
Tất cả các học sinh đều vỗ tay.
Ách, tôi chỉ có thể nói không hổ danh trường học pháp thuật, ngay cả hiệu trưởng cũng quái dị!
Nhưng mà tiếp theo, tôi không có cách gì để cảm khái!
Trên bàn ăn lúc này toàn là thức ăn.
Thịt bò nướng, gà con nướng, sườn lợn rán, thịt dê con xếp, lạp xưởng, bít tết, khoai tây nấu, khoang tây nướng, khoai tây chiên, đậu phụ, cà rốt, thịt nướng, sốt cà chua, thịt bò nướng với pudding, thịt cá cùng khoai tây, bánh khoai, cá đông lạnh, hoa quả, bánh thịt, đậu phụ hồ, huyết tràng, thịt bằm,…..
Hình như tất cả các đồ ăn thượng hạng của Anh đều có, còn bao gồm đủ loại kiểu dáng kẹo.
Aiz, đây chính là một loại hưởng thụ.
Tôi cắn bánh thịt khoai tây một miếng, không đề phòng nên bị nghẹn.
Draco tốt bụng đưa tôi ly nước trái cây.
Tôi uống nửa ly, cuối cùng cũng dễ chịu một chút.
“Cảm ơn!” Tôi nói.
“Qúy cô, chú ý đến lễ nghi dùng cơm!” Draco không lưu tình khiển trách.
Tôi nhìn trộm bốn phía, có chút xấu hổ, tốc độ ăn cơm chậm lại.
Aiz, nghĩ đến miếng thịt lúc nãy có mùi vị bí đỏ, tôi chán ghét đẩy chén nước bí đỏ đi, nuốt bánh thịt khô cằn.
“Nước chanh!” Draco kéo dài giọng.
Một ly nước chanh xuất hiện trước mặt tôi.
“Ây, tớ ghen tị đấy!” Pansy lấy miếng pudding, chua xót nói.
“Haha” Tôi cười đắc ý.
“Bởi vì cậu không giống con bé ngốc này, đến đồ ăn cũng không biết lấy!” Draco lười biếng phá vỡ đắc ý của tôi.
“Cậu thật đáng giận đấy Draco!” Blaise cười nói.
Tôi cúi đầu dùng sức ăn hết bít tết, cố ý không đi tham dự đề tài này.
Chờ đến lúc không ai ăn nữa, pudding trên bàn cũng đã biến mất.
Giáo sư Dumbledore lại đứng lên, nhà ăn cũng hồi phục yên lặng.
Tôi cúi đầu toàn tâm ăn bít tết, không tham gia đề tài này.
“Ừ, bây giờ các trò đều đã ăn no, thầy muốn nói với các trò mấy câu. Lúc bắt đầu học kỳ, thầy muốn các trò chú ý tất cả các hạng mục công việc của mình. Học sinh năm nhất chú ý, rừng cây trong trường cấm học sinh tiến vào. Các bạn học cũng nhớ nhắc nhở bạn bè của mình điểm này”
“Cuối cùng, thầy muốn nói với các trò, nếu không gặp chuyện ngoài ý muốn, thống khổ muốn chết thì không cần lên hành lang lầu bốn”
Ặc, đòi mạng, ăn no đã muốn ngủ!
Tôi căn bản không nghe rõ hiệu trưởng nói gì.
“Bây giờ, trước khi các trò đi ngủ, chúng ta cùng hát bài xướng ca” Dumbledore lớn tiếng nói.
Dumbledore đem đũa phép vẫy vẫy, trên không trung xuất hiện dải băng màu vàng, ở trên bàn ăn xuất hiện một thứ giống như con rắn, xung quanh là những hàng chữ.
“Mỗi người chọn cho mình giai điệu yêu thích” Dumbledore nói “Chuẩn bị, hát!”
Vì thế nên toàn thể học sinh và giáo sư cùng hát: Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts, Hogwarts, hãy cho chúng ta trí thức, cho dù chúng ta là người già hay trẻ nhỏ…
Thật sự nghe rất to, làn điệu cái gì chứ?
Tôi giống như Draco, thật ra thì đại đa số học sinh của Slytherin đều mấp máy cái môi đem từ ngữ đọc.
Tất cả hát xong đều im lặng.
Chỉ có anh em sinh đôi có mái tóc màu hồng vẫn hát tiếp bài hát.
Dumbledore thậm chí còn vẫy đũa phép để bọn họ hát tiếp, chờ bọn họ hát xong, hắn vỗ tay.
“Âm nhạc” Dumbledore lau ánh mắt nói “So với chúng ta đều có sức quyến rũ phong phú! Bây giờ là thời gian đi ngủ. Các trò trở về ký túc đi thôi”
Tôi vui vẻ hoan hô.
“Học sinh năm nhất đi bên này”
Trước bàn dài có một nam một nữ đứng lên.