Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu – Chương 31: Giáng Sinh sắp tới rồi
Giáng Sinh tới rất nhanh, nhanh đến nỗi lũ trẻ chưa kịp nhận ra, nó đã đến rồi. Toà lâu đài Hogwarts bỏ xuống dáng vẻ cổ kính trang trọng thường ngày để khoác lên mình bộ cánh mới lộng lẫy vô cùng. Chốc chốc bọn trẻ lại nhìn thấy lão khổng lồ Hagrid kéo một cái cây thông vào trong toà lâu đài, lão đi đi lại lại tới mấy chuyến lận. Mấy cây thông đó được giáo sư Flitchwick trang hoàng thành những cây thông Noen lung linh và lộng lẫy. Đầu đũa phép của giáo sư liên tục tuôn ra những quả cầu, quả chuông đủ sắc màu cuốn lấy cây thông rồi tự treo mình lên đó, cảnh tượng đó khiến nhiều đứa học trò mỗi lần đi qua đều không nhịn được ngoảnh lại nhìn nhiều hơn vài lần.
Khác với trong nguyên tác, Harry không ở lại trường trong kì nghỉ Giáng sinh. Cậu nhóc sẽ nhân cơ hội này chuyển về nhà chú Sirius, nhưng trước đó, thì cậu nhóc sẽ ở nhà Gilette. Càng gần đến ngày nghỉ lễ, tâm trạng năm đứa càng bồn chồn. Có vui mừng vì được nghỉ, vì được về nhà thăm gia đình, nhưng cũng có chút không nỡ xa bạn bè.
Trong năm đứa, chỉ có Ron là đăng kí ở lại trường vì ông bà Weasley đã đi Rumani thăm anh Charlie, cậu nhóc nhận trọng trách canh giữ Hòn đá Phù thuỷ, thấy bất cứ điều gì bất thường sẽ liên lạc với cả bọn. Gilette cảm thấy dùng cú chuyển thư thì quá mức mất thời gian nên cô đã dành ra hai tháng để nâng cấp Two – way mirror, loại gương mà chú Sirius đã tặng cho Harry trong nguyên tác. Two – way mirror vốn dĩ là chiếc gương dùng đôi. Mỗi người cần liên lạc sẽ cầm một chiếc, nếu muốn gặp người này thì phải gọi tên người đó ra. Giờ đây nó không chỉ có thể liên lạc giữa hai người mà là năm người. Năm chiếc gương đều chứa một chút ma lực của năm đứa, muốn liên lạc với nhau từ xa rất dễ dàng.
Ngày chia tay rất nhanh đã tới. Ron ra tận ga tàu để tiễn lũ bạn. Nếu có thể cậu nhóc cũng muốn đi cùng, nhưng Ron không hi vọng Hòn đá Phù thuỷ bị bỏ lại mà không có một ai trong số các cậu để mắt tới nó, tốt hơn hết là cậu nhóc cứ ở lại trường mùa Giáng sinh này.
Qua cửa sổ khoang tàu, bốn đứa bạn vẫy tay với Ron, cậu nhóc giơ cao tay vẫy lại, miệng hét lớn:
– Đi đường cẩn thận nhé, nhớ liên lạc với mình.
Harry chụm hai tay lên miệng thay cho loa, đáp lời Ron:
– Tụi này biết rồi!
Tàu tốc hành Hogwart bắt đầu lăn bánh, bỏ càng ngày càng xa bóng dáng nhỏ bé của Ron. Hermione chợt thì thầm:
– Bồ ấy… sẽ ổn chứ?
– Bồ ấy sẽ ổn thôi. – Gilette mỉm cười. – Có thể xảy ra chuyện gì được chứ?
Ron nhìn theo tàu tốc hành cho đến tận khi cột khói của nó cũng khuất dần sau những rặng cây. Bác Hagrid bước lại gần vỗ vai cậu bé:
– Nào về thôi, ta đưa cháu về. Mấy đứa nó sẽ sớm trở lại thôi.
Ron gật đầu, theo bác Hagrid trở về toà lâu đài Hogwarts.
Toà lâu đài giờ đây lộng lẫy hơn bao giờ hết. Các giáo sư đã hoàn thành công việc trang trí nó một cách xuất sắc. Giữa tiết trời giá buốt mùa đông, trong lâu đài Hogwarts là khung cảnh ấm áp vô cùng, không khí của lễ Giáng sinh khiến người ta chẳng còn nhớ gì đến những cơn gió rét cắt da cắt thịt ngoài kia. Học sinh đăng kí ở lại trường chẳng có bao nhiêu, tất cả tụ tập lại cùng một bàn ăn. Các giáo sư cũng buông xuống vẻ lạnh lùng, nghiêm khắc thường ngày để cùng hoà nhập với lũ học trò.
Mấy hôm nữa mới đúng là Giáng sinh nhưng Hogwarts đã ngập tràn trong hơi ấm…
Cùng lúc đó, bốn đứa còn lại đang gà gật trên khoang cuối của tàu tốc hành Hogwarts với kẹo bánh trải đầy xung quanh như một bãi chiến trường.
Cạch!
Cánh cửa buồng bất ngờ bị kéo ra khiến Gilette và Draco giật mình tỉnh giấc. Harry khẽ cựa mình miệng lẩm bẩm:
– Dậy rồi nè, dì đừng có đập của nữa…
Gilette liếc Harry bất đắc dĩ lắc đầu rồi chuyển ánh mắt về phía cửa. Đứng ở đó là một cô bé tóc đen tuyền, khuôn mặt xinh đẹp như thể búp bê phương Đông vậy. Cô bé quan sát một hồi như thể đang tìm kiếm gì đó cho đến khi ánh mắt cô bé bắt gặp ánh nhìn của Gilette. Búp bê phương Đông sung sướng reo lên:
– A, cậu đây rồi. Mình tìm cậu mãi.
Gilette quay đầu nhìn xung quanh để chắc chắn “cậu” mà cô bé kia đang tìm là mình. Sau một hồi quan sát Gilette xác định rằng ngoài cô ra thì quả thực chẳng còn ai khác, Hermione và Harry đều đang say giấc nồng, còn Draco ngồi đối diện cô, rõ ràng búp bê phương Đông không phải đang nhìn cậu nhóc. Gilette đánh giá cô bé tóc đen, cô bé cũng nhìn cô chăm chú.
– Cậu tìm mình à? – Gilette tự chỉ vào mình, hỏi.
Búp bê phương Đông dứt khoát gật đầu.
– Ừ. Cậu là Gilette đúng không? Mình là Ji Ming Yun ( 级明昀 – Di Minh Vân, vì đang ở Anh nên lúc giới thiệu mình dùng tên phiên âm, về sau sẽ gọi Minh Vân cho dễ nhớ). Ba mẹ mình có việc bận không đón mình ngay được nên nhờ đã nhờ ba mẹ cậu, dặn mình đi tìm cậu.
– Ra là người mà bố mẹ mình nhắc đến là cậu, chào cậu, mình là Gilette Gray. – Gilette mỉm cười vươn tay bắt tay Minh Vân. – Cậu là người phương Đông à?
Minh Vân gật đầu rồi lại lắc đầu:
– Cậu nói đúng một phần thôi, mình là người lai, mẹ mình là người phương Đông, cha mình là người Anh.
– Thì ra là thế, mẹ cậu hẳn phải xinh lắm. Cậu vào đi, đừng đứng ở cửa nữa. Thật ngại quá, phòng bọn mình hơi bừa một chút.
Minh Vân cười tươi:
– Không sao đâu.
Búp bê phương Đông nhấc cao chân bước qua một cái vỏ hộp kẹo đủ vị. Gilette liếc nhìn sàn tàu, chợt lên tiếng nhắc nhở:
– Cậu cẩn thân cái…
Gilette chưa dứt câu thì Minh Vân đã đạp trúng cái bánh bí ngô trên sàn, cái bánh khiến cô bé trượt chân hét lên thất thanh rồi ngã nhào… vào người Harry.
Hai mắt Minh Vân nhắm chặt, cô bé nghĩ mình chắc chắn tiêu đời rồi, không ngờ chờ mãi chờ mãi, thứ cô bé đụng phải cũng không phải là sàn tàu cũng ngắc dính đầy kẹo bánh mà là một “vật thể không xác định” hơi mềm và lại còn ấm ấm.
Harry đang ngủ rất ngon, đột nhiên cậu nhóc mơ thấy bản thân bị cái mũ vành của giáo sư Quirell đè lên, hơn nữa cái mũ vành còn càng ngày càng lớn, càng ngày càng nặng. Harry giật mình choàng tỉnh giấc muốn cựa mình bật dậy lại phát hiện quả thực có vật thể nặng nề đè lên người mình. Cậu nhóc theo bản năng vươn tay muốn đẩy ra, ai ngờ vật thể trên người cậu lại hét thất thanh. Harry nhận ra cái thứ mà cậu đụng phải hơi mềm mềm…
Bốp!
Chưa kịp định thần Harry đã bị ăn một cái tát, sức nặng trên người cậu biến mất khiến Harry hoạt động thoải mải hơn, lúc này cậu nhóc mới nhận ra vật thể lạ đè lên người cậu là một cô gái. Vậy chẳng lẽ thứ vừa nãy cậu đụng vào là…?
Mặt Harry chợt đỏ bừng, khuôn mặt búp bê của Minh Vân cũng đỏ không kém. Cô bé hét lên:
– Cậu làm cái quỷ gì thế???
Harry cứng đầu vặc lại:
– Cậu làm cái quỷ gì mới đúng! Tự nhiên tát tôi?
– Là do cậu dở trò lưu manh trước!
– Còn không phải do cậu ngã vào người tôi sao? Đang ngủ tự nhiên đè nặng muốn chết!
Tôi chỉ muốn đẩy cậu ra thôi! – Harry mặt đỏ bừng nhưng vẫn rất kiên quyết minh oan cho bản thân.
Minh Vân có chút đuối lý, cô nhóc lí nhí:
– Là do tôi bị trượt chân mà!
Draco thấy Hermione có vẻ bị đánh thức liên lên tiếng can ngăn:
– Hai cậu đừng cãi nhau nữa. Tai nạn thôi mà. Hai người cùng xin lỗi nhau một câu.
Minh Vân nhìn Harry một hồi rồi lầm bầm:
– Thật xin lỗi!
Harry gật đầu:
– Tôi cũng xin lỗi cậu. Nhưng mà, cậu là ai vậy?
Chưa ai kịp đáp lời Harry thì Hermione chính thức tỉnh dậy, ngơ ngác nhìn quanh.
– Chuyện gì vậy?
Draco cau mày nhìn sang:
– Bồ tỉnh rồi à? Cần ngủ thêm không?
Hermione lắc đầu, lặp lại câu hỏi của mình.
Gilette mỉm cười nói:
– Cậu ấy là Minh Vân, con gái của bạn ba mẹ mình. Cô chú bận việc nên cậu ấy tới nhà mình vài hôm, ba mẹ cậu ấy sẽ đến đón cậu ấy sau. Còn về chuyện gì thì cậu cứ nhờ Draco nhà cậu tóm tắt cho cũng được, tớ lười lắm.
Hermione nghe đến mấy chứ “Draco nhà cậu” mặt liền đỏ bừng, lườm Gilette một cái sắc lẻm, lẩm bẩm:
– Cái gì mà nhà mình chứ…
Hai tai Draco cũng đỏ không kém dù cậu nhóc vẫn đang cố làm ra vẻ bình tĩnh. Cậu nhóc thì thầm tóm tắt cho Hermione chuyện của Harry và Minh Vân, cô bé tóc xù cười khúc khích không ngừng. Hermione giơ tay trước mặt Minh Vân:
– Chào bồ, mình là Hermione Granger. Rất vui được làm quen với bồ. Bồ ở nhà nào vậy?
– Mình cũng rất vui được làm quen với mọi người. Chính thức giới thiệu lại, mình là Minh Vân, nhà Ravenclaw.
Bốn đứa nhóc cứ thế làm quen thêm được một cô bạn mới…
Tàu nhanh chóng cập bến. Bọn trẻ ùa ra từ các toa tàu. Gilette vung đũa dọn dẹp bãi chiến trường rồi cùng cả bọn nhập vào đám đông xuống tàu.
Trước cổng sân ga có một lãi phù thuỷ đứng sẵn, nhiệm vụ của lão là đảm bảo mỗi lần chỉ có hai học sinh đi qua. Thử tượng tượng mà xem, đột nhiên có hàng tá trẻ con ùa ra từ bờ tường ngăn cách, cảnh tượng đó sẽ gây nên hỗn loạn đến chừng nào.
Ra khỏi sân ga là trở về với thế giời của những người bình thường, họ sống bằng trí tuệ, không phải bằng phép màu, nhưng trí tuệ của họ lại tạo ra những điều diệu kỳ vô cùng.
Hermione rất nhanh đã phải chia tay lũ bạn để trở về cùng với ba mẹ cô bé. Giống như Ron, cô bé cũng có chút lưu luyến. Gilette nhìn ra sự không nỡ của Hẻmione, vừa định lên tiếng đã có người cướp lời thoại:
– Mùa Giáng sinh này, mình có thể xin một ngày của bồ chứ? Mình muốn mời bồ đến dinh thự nhà Malfoy.
Gilette liếc mắt nhìn Draco, nổi hứng trêu ghẹo:
– Qua nhà bồ làm cái khỉ gì chứ, trực tiếp tụ tập ở nhà mình không phải tiện hơn sao? Dù sao có bốn đứa thì hai đứa đã ở nhà mình rồi.
Hermione gật đầu:
– Ý của Gil hay hơn đấy, chọn một ngày rồi gặp nhau ở nhà bồ ấy cũng được.
Draco lườm Gilette muốn cháy mặt. Cô nhìn theo Hermione rời đi, cười cười nói với Draco:
– Bây giờ cho dù bồ ấy đồng ý thì cha bồ cũng không đồng ý đâu. Bồ đừng nên vội vàng quá. Chừng nào mà cha bồ chưa hết thành kiến với Muggle thì bồ vội vàng chỉ làm tổn thương Hermione thôi.
Draco ỉu xìu gục đầu xuống, Gilette nói đúng, cậu không nên quá vội vàng. Draco gật đầu với Gilette, đang định đáp lời thì Lusius từ đằng sau xuất hiện đặt tay lên vai cậu nhóc:
– Ở trường vui chứ?
Draco giật bắn mình, cậu nhóc cáu bẳn:
– Lần sau cha có thể đừng xuất quỷ nhập thần như vậy không? Doạ chết con rồi.
Lusius dẩu môi khinh bỉ:
– Con trai ta mà lại nhát gan đến vậy sao?
Draco bực bội khoanh tay:
– Con mới không có!
Gilette liếc Draco, nhún gối lịch sự chào Lusius:
– Cháu chào chú, Lusius.
Lusius hài lòng gật đầu:
– Ngoan lắm. Hỏi thăm cha cháu hộ ta nhé.
Nói rồi Lusius liếc nhìn con trai:
– Còn không mau theo cha về nhà?
Draco gật đầu, chia tay cả bọn rồi theo Lusius rời đi.
Gilette liếc nhìn đồng hồ cau mày:
– Ba mẹ mình sao giờ này vẫn chưa đến?
Gilette vừa dứt lời thì “Bùm!” một tiếng, Micheal và Miranda đột ngột hiện ra từ trong không trung. Gilette trừng mắt nhìn ba mẹ mình, nói thể nào nhỉ? Quần áo hai người có chút lung tung rối loạn, rất mất hình tượng.
– Ba! Mẹ! Có chuyện gì vậy?