Đọc truyện [Đồng Nhân Harry Potter] Đại Xà Vương Đáng Yêu Đang Yêu – Chương 30: Thứ được con chó ba đầu canh giữ
Đội Slytherin thay phiên nhau đến bắt tay Harry. Người vui vẻ nhất là anh Sebastian và anh Marcus. Vị huynh trưởng nhà Slytherin nắm lấy tay Harry mà siết:
– Anh quả nhiên đã không nhìn lầm em. Tuyệt lắm cậu nhóc.
Anh Marcus khoác vai Sebastian, vui vẻ cười:
– Ánh mắt cậu đúng là tốt lắm. Đem về cho tớ một bảo vật. – Anh quay sang Harry khen ngợi. – Hôm nay em chơi tuyệt lắm. Cứ thế phát huy nhé.
Harry nghiêm trang làm một kiểu chào quân đội:
– Tuân lệnh!
Anh Sebastian bật cười, vỗ vai Harry rồi cùng Marcus rời đi.
Năm đứa cũng sóng vai nhau đi về toà lâu đài. Ron chợt nghĩ ra điều gì đó, lên tiếng:
– Này, Snape là người muốn giết Harry sao? Nếu vậy, liệu vết cắn dưới chân thầy ấy có liên quan gì đến con chó ba đầu không nhỉ? Hôm Lễ hội ma thầy ấy không đi cùng các giáo viên khác mà lại chạy lên lầu ba! Lúc đó tớ nhìn thấy cũng không nghĩ gì nhiều lắm, dù sao thầy ấy cũng là giáo sư của trường. Nhưng bây giờ có thêm vụ này, dám thầy ấy là người thả con Quỷ Khổng Lồ để đột nhập lầu ba lắm!
Lời của Ron khiến Draco và Harry giật mình, hai thằng đồng thanh kêu lên:
– Không thể nào!
– Không phải chứ?
Hermione liếc Gilette rồi bình tĩnh nói:
– Thầy ấy không phải như các cậu vẫn nghĩ đâu. Ban nãy người yểm bùa Harry không phải giáo sư Snape mà là giáo sư Quirell. Thầy Snape chỉ đang cố phản bùa để cứu Harry thôi.
Harry và Ron há hốc miệng:
– Cứu bồ ấy/tớ á? Sao bồ biết?
Draco trái lại, mỉm cười đắc thắng:
– Tớ biết ngay mà!
Hermione cẩn thận kể lại chuyện ở khán đài giáo viên. Ron áy náy nhìn Gilette:
– Vậy thì đúng là mình đã nghĩ oan cho thầy ấy rồi. Thật xin lỗi bồ, Gilette.
Gilette mỉm cười nhìn cậu nhóc tóc đỏ, từ tốn nói:
– Không cần xin lỗi. Cậu thông minh lắm, có thể suy luận đến tận đấy. Đúng là đã có người thả con Quỷ Khổng Lồ ra vào đêm Lễ Hội Ma để tiếp cận hành lang cấm tầng 3 chỉ có nghi phạm là chưa đúng thôi.
Cái đầu thông minh của Hermione chuyển động nhanh như chớp, đáp án loé lên trong đầu cô bé, Hermione bật thốt:
– Quirell!
Gilette hài lòng gật đầu, quả đúng Hermione, nhanh như vậy đã nghĩ ra.
– Bồ đoán đúng rồi. Là hắn! Thầy Snape bị con chó ba đầu cắn là vì thầy ấy đã lên hành lang tầng ba để lôi Quirell ra.
Harry bừng tỉnh:
– Hèn gì hôm ấy cậu đạp lên Quirell, lại còn cố tình lôi kéo sự chú ý của mọi người.
Gilette gật đầu, Draco chợt bật cười:
– Nếu vậy thì đúng là sức chịu đựng của ông ta thật lớn. Bị nghiến đau như vậy vẫn có thể giả vờ bất tỉnh nhân sự.
Ron xoa cằm ra chiều đang suy tư lắm:
– Vậy rốt cuộc là hành lang tầng ba cất chứa điều gì khiến Quirell muốn tới như vậy chứ?
Gilette mỉm cười:
– Không phải mình đã từng nói rồi sao? Bồ còn nhớ vụ cướp nhà băng Gringotts chứ? Chúng ta đã từng nghĩ đến việc thứ trong hầm 713 và thứ được cất ở hành lang cấm là một. Nhanh như vậy mà bồ đã quên rồi.
Ron ngượng ngùng sờ mũi:
– Ừ nhỉ, lúc đó chúng ta nghĩ chuyện đó chẳng liên quan gì đến chúng ta cả nên mặc kệ không nhắc đến nữa. Ai ngờ bây giờ, giáo sư Quirell lại giống như đám người kia, muốn cướp đi nó. Rốt cuộc là thứ gì vậy nhỉ?
Gilette lắc đầu:
– Không biết nữa.
Harry thình lình lên tiếng:
– Biết đâu bác Hagrid biết?
Cả bọn nhìn nhau, không ai nói gì nhưng đứa nào cũng lập tức hiểu ý cùng nhau chạy xuống căn lều của lão khổng lồ.
Rầm! Rầm! Rầm!
Harry nắm chặt tay dộng lên cánh của một cách nôn nóng. Cánh cửa từ từ mở ra, hé lộ lão khổng lồ cáu kỉnh phía sau.
– Tụi bây có biết quấy rầy người ta vào giữa trưa là một hành động hết sức bất lịch sự không?
Harry ngượng ngùng sờ mũi. Giờ cậu nhóc mời sực nhớ ra bây giờ là giờ ăn trưa, trí tò mò quá lớn làm bọn trẻ chẳng kịp suy nghĩ gì nhiều. Harry liếc nhìn mấy đứa bạn, đằng nào cũng đến đây rồi, chẳng lẽ lại về không? Cậu nhóc gấp gáp nói:
– Bác Hagrid, có người muốn đánh cắp cái vật mà bác lấy ra từ hầm 713! Cái mà được canh giữ bởi con chó ba đầu ấy!
Hagrid sửng sốt trợn mắt nhìn năm đứa trẻ:
– Sao… sao mà tụi bây lại biết về con Fluffy?
Gilette vỗ vai Harry, cậu nhóc nhìn cô rồi hiểu ý lui xuống. Gilette tiến lên phía trước thế chỗ Harry đứng đối diện lão khổng lồ. Bọn trẻ nín thở chờ đợi cô bạn tóc xám của mình ra chiêu…
– Bác Hagrid, bác không ngại cho tụi cháu vào trong chứ? Ngoài này không phải nơi quá thích hợp để nói chuyện.
Cả bọn hụt hẫng đến dở khóc dở cười, cứ tưởng Gilette chuẩn bị phân tích, suy luận, giải thích các kiểu như cô vẫn thường làm, ai ngờ…
Lão Hagrid nhận ra bản thân nãy giờ vẫn đứng chắn trước cửa mà không mời mấy đứa trẻ vào nhà, liền ngượng ngùng tránh đường:
– Các cháu mau vào trong đi, ta sơ ý quá.
Bác Hagrid lấy mấy cái bánh quy bơ cứng quèo mời bọn trẻ, rồi đặt thân hình khổng lồ của mình xuống cái ghế khiến nó rên rỉ rồi run lên. Con Fang đặt đầu nó lên đùi lão khổng lồ, nhễu đầy dớt dãi ra quần lão khiến mấy đứa không khỏi nhăn mặt. Lão hỏi:
– Bây giờ thì mấy đứa giải thích vụ này được rồi chứ?
Gilette đan hai tay vào nhau đặt lên bàn, bắt đầu nói:
– Cháu đọc được bài báo về việc ngân hàng Gringotts bị đột nhập, nhưng căn hầm bọn cướp đột nhập đã sớm bị dọn trống. Harry nói bác là người dọn trống căn hầm đó. Cháu nghĩ là chủ nhân của cái vật trong căn hầm đó đã sớm đoán biết có người nhắm vào đó nên mới muốn chuyển nó đến nơi an toàn hơn mà bác là người vận chuyển nên cái vật đó chắc chắn đang ở Hogwarts. Dù sao, nhiều người nói Hogwarts thậm chí còn an toàn hơn Gringotts.
Gilette với tay lấy cốc nước ở trên bàn nhấp một ngụm rồi nói tiếp:
– Bọn cháu, chính xác hơn thì là bốn bạn ấy, đã đụng độ con chó ba đầu mà bác gọi là Fluffy trong một lần đi lạc vào hành lang cấm tầng 3. Hermione phát hiện dưới chân con chó có một cánh cửa sập. Thật sự là mọi chuyện ăn khớp với nhau như những mảnh ghép trong trò chơi xếp hình vậy. Cháu nghĩ cái vật vốn được cất ở hầm 713 hẳn đang được Fluffy canh giữ.
Bác Hagrid nhìn Gilette thở dài:
– Tụi bây mạo hiểm quá, có thể mất mạng như chơi đấy. Nhưng mà tụi bây đoán đúng rồi. Fluffy đang canh giữ cái vật ở hầm 713. Có điều làm sao mà tụi bây lại nghĩ có người muốn đánh cắp nó chứ?
Gilette toan nói thì Hermione đã lên tiếng:
– Chuyện này thì phải kể đến vụ cây chổi của Harry dở chứng lúc nãy.
Bác Hagrid ngạc nhiên hỏi lại:
– Liên quan gì chứ?
Hermione mỉm cười:
– Lúc đầu cháu cứ nghĩ là giáo sư Snape làm nhưng hoá ra không phải, thầy ấy chỉ đang cố bảo vệ Harry. Người yểm bùa cây chổi là Quirell, cháu có thể khẳng định. Còn về vấn đề liên quan, chính là vì ông ta là người muốn lấy cắp cái vật ở hầm 713.
Bác Hagrid ngó lũ trẻ trân trân như thể chúng vừa nói với bác rằng thầy Snape thật ra rất quý mến nhóm Đạo Tặc và Quirell thì dũng cảm kinh hồn.
– Không thể nào! Tại sao giáo sư Quirell lại muốn hại Harry chứ? Ông ấy càng không thể là người muốn đánh cắp Hòn đá Phù thuỷ!
– Hòn gì cơ ạ? – Ron lập tức bắt được trọng điểm, thốt lên.
Bác Hagrid trông như thể muốn tự đập cho bản thân một trận, bác cáu kỉnh gắt:
– Không gì cả!
Bác nhìn ra ngoài rồi dứt khoát tiễn khách:
– Sắp vào tiết rồi, tụi bây mau trở về đi. – Bác ngừng một chút rồi nhấn mạnh. – Tụi bây tốt hơn hết ĐỪNG CÓ MÀ TÒ MÒ nữa. Đó KHÔNG PHẢI LÀ CHUYỆN CỦA TỤI BÂY. Đừng có cố tìm hiểu mà làm gì, lo học hành cho tốt đi. Tạm biệt!
Nói rồi lão khổng lồ tống hết bọn trẻ ra ngoài, đóng sập cửa. Draco nhìn cánh cửa suýt thì sập vào mũi mình, cáu kỉnh:
– Cái quỷ gì vậy chứ!
Harry thở dài lắc đầu:
– Lời của trẻ con tụi mình, người lớn không tin.
Hermione mỉm cười:
– Ít nhất chúng ta đã đạt được mục đích rồi. Ít nhất chúng ta đã biết được cái vật mà con chó ba đầu cạnh giữ là Hòn đá Phù thuỷ.
– Bồ biết nó là gì sao? – Ron mong chờ nhìn Hermione.
Đáng tiếc, cô bé tóc xù lắc đầu.
– Nhưng chúng ta có thể tìm kiếm thông tin về nó trong thư viện.
Gilette mỉm cười nhìn các bạn hăng hái thảo luận, chợt lên tiếng:
– Không cần mất thời gian thế đâu. Mình biết nó là gì.
Cả bọn sửng sốt nhìn Gilette, rồi hai mắt trở nên long lanh chờ đợi cô giải thích.
Gilette nén cười nói:
– Hòn đá Phù thuỷ là một vật chất huyền thoại có những sức mạnh lạ kỳ. Hòn đá có thể đổi bất cứ thứ kim loại nào thành vàng ròng. Nó cũng có thể tạo ra thuốc Trường sinh làm cho người uống bất tử. Trong nhiều thế kỷ qua đã có nhiều báo cáo về Hòn đá Phù thủy, nhưng hòn đá đang tồn tại hiện nay thuộc về cụ Nicolas Flamel, một nhà giả kim xuất sắc. Cụ ấy đã 655 tuổi rồi và hiện giờ cụ ấy đang hưởng một cuộc đời ẩn dật ở Devon cùng với vợ là Perenelle. Tất cả những thông tin đó có viết trong cuốn sách mà Hermione mượn ở thư viện, mình đã tình cờ đọc qua. Trong thư phòng nhà mình cũng có một vài quyển viết về Hòn đá Phù thuỷ.
Bọn trẻ giống như bừng tỉnh. Ron nắm tay này đấm vào tay kia:
– Thảo nào mà lại có nhiếu người muốn đánh cắp nó như thế.
Hermione gật đầu:
– Không những giàu sang mà còn trường sinh, xác thực là ao ước của mọi người. Nhưng nếu nó mà rơi vào tay người xấu sẽ rất nguy hiểm.
– Đó là điều đương nhiên. – Gilette mỉm cười.
Harry như vừa nghĩ đến điều gì đó, chợt rùng mình. Draco liếc cậu bạn, tò mò hỏi:
– Sao thế?
– May mà chưa có ai thành công đánh cắp nó. – Harry thành thật trả lời.
Cả bọn trầm ngâm rồi đồng tình.
– Xác thật là rất may.
Gilette nhìn các bạn, mạnh mẽ nói:
– Nếu người lớn không tin chúng ta thì chúng ta đành tự mình bảo vệ Hòn đá Phù thuỷ. Nhất định không để nó rơi vào tay kẻ xấu!
Năm bàn tay chồng lên nhau như cùng tuyên thệ, quyết tâm bảo vệ Hòn đá Phù thuỷ an toàn.
Đó là một khung cảnh tuyệt đẹp của tuổi trẻ, trên thảm cỏ xanh mướt, một tình bạn bền chặt, thiêng liêng lặng lẽ kết tinh.
Bỗng nhiên…
– Ọt, ọt!
Cả bọn nhìn nhau bật cười, Ron làm động tác quen thuộc của cậu nhóc khi ngượng ngùng, gãi mũi.
– Chúng ta đều nhịn ăn trưa mà.
Gilette vẫy đũa phép triệu hồi một vài cái bánh mì phát cho cả bọn.
– Mấy bồ vừa đi vừa ăn tạm vậy. Nếu không chúng ta muộn tiết Bùa mê mất.
Ron nhận cái bánh ngoạm một miếng lớn, hài lòng vuốt bụng:
– Khá hơn rồi!
Cả bọn lại bật cười, kéo nhau vừa chạy vừa ăn, nhanh chóng khuất bóng sau cánh cửa toà lâu đài Hogwarts.