Đông Ly Trần Kiếp Diệt

Chương 154: Chuẩn Vương


Đọc truyện Đông Ly Trần Kiếp Diệt – Chương 154: Chuẩn Vương


Việt quốc Trần thị chia làm sáu mạch, theo thứ tự là Trần Huyền, Trần Thừa, Trần Thủ, Trần Quốc, Trần Quang, Trần Tự.


Sáu mạch này xuất phát từ sáu người con trai của khai quốc hoàng đế Kinh Dương Vương Trần Cảnh, dần dần khai chi tán diệp mà thành.
Trong đó, Trần Huyền nhất mạch là mạch trưởng , vẫn luôn nắm giữ vị trí quốc chủ, các mạch khác thì phân chia nhau cai quản năm quận.


Sau khi Kinh Dương Vương tạ thế, sáu mạch cùng nhau lập nên Tông Nhân Tự, chuyên môn trông coi gia phả, hương khói, cũng như giải quyết các vấn đề liên quan đến nội bộ Trần gia.


Tông Nhân Tự đối với triều đình, đối với các quận không có sức ảnh hưởng, nhưng nếu Trần gia sáu mạch xảy ra xích mích, thì đều sẽ thông qua nơi này để xử lý.


Trần Huyền Tông là quốc chủ, về lý thuyết là người đứng đầu toàn bộ Việt quốc, nhưng hắn trước nay đối với Tông Nhân Tự chư tăng cũng lễ nhượng vài phần.


Trưa nay, lúc Trần Huyền Tông đang nghỉ ngơi tại thư phòng, thì nội thị chạy đến báo cáo, có sư thầy nhập cung cầu kiến, muốn mời quốc chủ đến chùa đối chất.
Hắn chỉ cười nhẹ một tiếng, liền dẫn theo tùy tùng mà đi.


Trần Huyền Tông mặc long bào màu vàng, thân hình cao lớn, mặt chữ điền, để râu hai mép.
Dáng người hiên ngang oai hùng, trong lúc bước đi, tràn ra một cỗ khí thế trấn áp vạn quân, để hai bên theo hầu nội thị không dám ngẩng đầu nhìn thẳng.


“Huyền Tông gặp qua Khô Mộc Thiền Sư cùng các vị đại sư”

Trần Huyền Tông đi vào chính điện, đưa mắt nhìn khắp gian phòng một lượt, quét qua Trần Thừa Dụ, cười thâm ý, chắp tay trước ngực chào hỏi.


“Quốc quân chớ nên đa lễ, mời ngồi” Khô Mộc Thiền Sư không quay đầu, mở miệng từ tốn nói.

Trần Huyền Tông cũng không khách khí ngồi xuống bồ đoàn, mỉm cười hỏi: “Các vị mời quả nhân đến đây, là có chuyện gì chăng?”

Mấy vị tăng nhân nhìn nhau, chốc lát, vị lão tăng thân hình gầy gò, già lọm khọm, pháp danh Độ Nhân trầm giọng nói.


“Vừa nãy, Phụ quốc công đến đây kêu oan.
Nói rằng quốc quân ngài cấu kết với người ngoài, tận diệt Trần Thừa nhất mạch.
Bọn lão tăng tự nhiên không thể nghe lời một phía, vì vậy mới mời ngài tới đây cùng nhau đối chất”

“Ồ” Trần Huyền Tông tựa hồ đã đoán trước sự việc, sắc mặt bình thản, chưa vội trả lời câu hỏi của Độ Nhân mà nhìn Trần Thừa Dụ, ân cần hỏi thăm.


“Quốc công còn khỏe chứ”

Trần Thừa Dụ khuôn mặt nhăn nhúm, nhìn chằm chằm hắn, mở miệng: “ Cảm tạ bệ hạ quan tâm, lão phu còn chưa chết”

“Ầy, quả nhân gần đây bận bịu Diệt Kiếp chiến dịch, nghe được hung tin, có người dám tại kinh thành tiến đánh phủ đệ của ngài, vội vã điều động cấm quân phong tỏa hiện trường, tìm hiểu ngọn nguồn sự việc.
Đáng tiếc hung thủ đã trốn ở trong Hắc thị, chưa thể bắt giữ vì Trần Thừa nhất mạch đòi lấy công đạo” Trần Huyền Tông thở dài nói.


Lão Quốc Công nghe được giọng điệu mèo khóc chuột của hắn, sắc mặt tái xanh, trầm giọng: “Có người dám công nhiên tại trong Kinh Thành làm loạn, bệ hạ lại nói không biết.
Kinh Dương Cấm Vệ tướng lĩnh đều mắt mù tai điếc cả rồi ư?”

“Kinh Dương Cấm Vệ bốn vị thượng tướng đã được điều động ra ngoài làm việc, trong kinh thành còn mỗi Phạm tướng quân, thì phụ trách Diệt Kiếp chiến dịch công việc hậu cần.
Quả nhân hiện tại cũng bận tối mắt tối mũi, đâu có thời gian nhìn chằm chằm khắp nơi”

“Hừ” Trần Thừa Dụ thở phì phò, hậm hực chỉ trích “Chỉ sợ bệ hạ không phải không biết, mà là biết rõ, nhưng âm thầm cho phép ác tặc ám hại Trần Thừa nhất mạch chúng ta đi”

Đối mặt với thái độ gay gắt của Trần Thừa Dụ, Trần quốc chủ vẫn bình đạm ung dung, từ tốn bảo: “Lão quốc công tựa hồ đang hiểu nhầm ta.

Ân oán của ngươi và Đông Ly Chân Nhân là chuyện cá nhân, quả nhân chưa hề tham dự.
Hơn nữa, vị Khương Chân Nhân kia ra tay chớp nhoáng vô cùng, Kinh Dương Cấm Vệ còn chưa kịp phản ứng thì Phủ quốc công đã bị san bằng.
Lúc Phạm tướng quân chạy đến nơi, ngài cùng hắn đều đã rời khỏi.
Trách ta thế nào được”

Trần Thừa Dụ bị nói á khẩu, sắc mặt càng thêm âm trầm nói:

“Trong kinh thành cấm chỉ tranh đấu, đây là thiết luật mà bệ hạ ban hành, họ Khương không những gây sự làm loạn, còn đối với người của Trần gia xuất thủ, tại sao sau đó ngài không hề truy nã hay bắt giết hung phạm?”

“Quả nhân đã nói lúc nãy, ta đã sai phái Cấm vệ phong tỏa hiện trường, cũng như truy bắt kẻ cầm đầu.
Chỉ tiếc, vị Khương Chân Nhân kia trốn tránh ở trong Hắc thị không ra, bị Tô phu nhân bảo đảm, quả nhân có lòng muốn thay Quốc Công báo thù, lại bất lực” Trần Huyền Tông buông tay thở dài.


“Nếu tạm thời chưa bắt được hung thủ, có thể phong tỏa môn phái thế lực của hắn, ép buộc hắn hiện thân” Lúc này, vị tăng nhân mặt mày nhẵn nhụi, pháp danh Độ Ác chợt mở miệng, đưa ra lời đề nghị.


“Càng không được” Trần Huyền Tông lắc đầu.


“Vì sao?” Độ Ác nghi hoặc hỏi.


“Bởi vì Đông Ly Chân Nhân xuất phát từ Lạc Thần Tông”

“Lạc Thần Tông!” Mấy vị lão tăng hơi giật mình, đưa mắt nhìn nhau, đều trầm ngâm không nói gì.


Một lát sau, vốn yên lặng như tượng Khô Mộc Thiền Sư chậm rãi mở miệng: “Lạc Thần Tông, trước tiên chưa thể đụng đến”


Khô Mộc Thiền Sư tu vi cao thâm, cũng là người có bối phận cao nhất ở đây, lời nói của ông ta tự nhiên rất có trọng lượng.
Ngay cả Trần Thừa Dụ cũng không mở miệng phản đối.


“Nói như vậy, chẳng có bằng chứng nào cho thấy, quốc quân cấu kết với người ngoài ám hại Trần Thừa nhất mạch.
Phụ quốc công lời lúc nãy, chỉ sợ không thích đáng cho lắm” Độ Nhân nói.


“Không những không thích đáng, còn là khi quân phạm thượng” Trần Huyền Tông chợt cao giọng, quanh thân khí thế ầm ầm kéo lên, khiến bầu không khí của Tông Nhân Tự bị đè né khó thở.


“Vương khí” Tất cả lão tăng lẫn Trần Thừa Dụ đều hô hấp dồn dập, kính sợ nhìn về phía Trần Huyền Tông.


Chân Vương sở dĩ được xưng là thế gian vương giả, là bởi vì bọn họ sở hữu một loại khí thế cao quý, gọi là Vương Khí.
Vương khí vừa ra, thế nhân phải cúi đầu.


Những người ở bên trong Tông Nhân Tự, tu vi yếu kém nhất cũng là Nhất phẩm hậu kỳ, Nhị phẩm tính cả Trần Thừa Dụ thì có tới bốn người.
Nhưng tất cả bọn họ, vừa tiếp xúc phải Vương khí, đều cảm thấy ngột ngạt đè nén, cõi lòng kinh hãi khó nhịn.


“A di đà phật! Chúc mừng bệ hạ tiến nhập Chuẩn Vương cảnh” Chừng mười hơi thở, đè ép khí thế bị thu hồi chẳng còn một mảnh, mà Khô Mộc Thiền Sư chợt quay người lại, chắp tay nói.


“Chúc mừng bệ hạ”

“Chúc mừng bệ hạ”

Tiếng chúc mừng liên tiếp vang lên, Trần Thừa Dụ lúc này trên trán lấm tấm mồ hôi, sắc mặt tái xanh, vội vã chắp tay.


“Là lão thần nhất thời hồ đồ, mong bệ hạ lượng thứ”


Trần Huyền Tông thản nhiên nhìn lão, mở miệng:

“Việc này bàn sau.
Trước tiên, nói đến cấu kết với người ngoài, làm hại Việt quốc, quả nhân có chuyện muốn hỏi Phụ quốc công”

“Bệ hạ mời hỏi”

“Có người mật báo rằng, Trần Thừa Nhất mạch cấu kết với Loạn Ma Vực Vạn Quỷ Thành, âm thầm giết chết rất nhiều người dân vô tội, tu luyện quỷ thuật, thậm chí, muốn đem Việt quốc biến thành thiên hạ của quỷ vật.
Có chuyện này không?” Trần Thừa Huyền đứng dậy, từ trên cao dõi xuống Phụ quốc công, ồm ồm hỏi.


“Không có, rõ ràng có người cố ý vu hãm Trần Thừa nhất mạch chúng ta?” Trần Thừa Dụ quả quyết lắc đầu.


“Thật sao?”

“Bệ hạ minh giám”

“Ha hả” Trần Huyền Tông cười gằn, đối với bên ngoài nói vọng ra.
“Vào đi”

“Rõ” Từ bên ngoài, đi vào một tên thanh niên mặc huyết giáp, đến trước cửa chính điện liền quỳ một chân xuống, chắp tay hô.


“Thừa Minh gặp qua bệ hạ, quốc công cùng các vị đại sư”

“Trần Thừa Minh” Trần Thừa Dụ thấy thanh niên mặc huyết giáp, hơi hơi nhíu mày, cảm giác có chuyện chẳng lành.

.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.