Đọc truyện Đông Ly Trần Kiếp Diệt – Chương 153: Tông Nhân Tự
Tin tức Khương Ly đáp ứng lời khiêu chiến của Phụ Quốc Công, trong một buổi sáng liền điên cuồng truyền khắp Đại La thành, trở thành câu chuyện trà dư tửu hậu.
Khương Ly cùng Phụ Quốc Công, đều là cao thủ lâu năm.
Khương Ly giết người như ngóe, hung danh hiển hách, Trần Thừa Dụ là cao thủ đời trước, tiếng tăm lẫy lừng.
Hai người ân oán tình cừu, cũng bị người ta thổi phồng lên muôn hình vạn trạng.
Nhân vật già cả, tuy rằng coi trọng Khương Ly, nhưng hiếm người tin tưởng, Khương Ly có thể thắng được Phụ Quốc Công.
Bởi vì Trần Thừa Dụ nói thế nào cũng là Nhị phẩm Chân Nhân, hơn nữa còn đem Chân Thân tiến hóa đến nhị đoạn.
Chân Thân vừa ra, Chân Vương phía dưới gần như vô địch, thậm chí Chân Vương đại vũ giả, muốn giết lão ta cũng phải tiêu tốn rất nhiều công phu.
Tuy nhiên, những người trẻ tuổi, lại coi Khương Ly như thần tượng, cũng tin tưởng hắn sẽ dành chiến thắng.
Chuyện Khương Ly dùng trận pháp san bằng phủ quốc công, rồi cùng lão đại chiến, thậm chí suýt chút nữa chiến thắng, cũng bị người đưa ra bàn cãi.
Có người nhận định thực lực của Khương Ly cũng kính sợ trình độ trận pháp của hắn, nhưng có người lại cho rằng Khương Ly sở dĩ làm được chuyện đó, là vì có Hắc thị Tô phu nhân hỗ trợ.
Dù sao, một số Chân Nhân lão quái từng quan sát trận chiến đã thừa nhận, vị thần bí Tô phu nhân kia cũng tham chiến.
Có người ủng hộ Khương Ly, có người ủng hộ Trần Thừa Dụ, dẫn đến tranh cãi lên miên không ngớt.
Khương Ly đối với mấy chuyện này lại chẳng để ý chút nào.
Tiếp nhận khiêu chiến xong, hắn liền chuẩn bị bế quan tăng cao tu vi.
Một lần này, hắn không chỉ muốn đột phá Ngọc Mệnh cảnh, mà còn muốn một đột phá đến Nửa Bước Chân Nhân.
Để làm được điều này, Khương Ly tất nhiên phải chuẩn bị rất nhiều thứ.
Đầu tiên là Nguyên Thạch.
Vừa lên Kinh Thành, hắn mang theo mười vạn Nguyên Thạch, nhưng mua Hắc Vận Hộp mất ba vạn, bố trí Nghịch Địa Tồi Thành Trận mất bảy vạn, chớp mắt trở thành kẻ trắng tay.
Còn may, Lý Tu Dương từ Vị Hạ Quận lên Đại La Thành, trên người cũng mang theo hai vạn Nguyên Thạch nữa, đầy đủ để hắn tiêu hao.
Cái tiếp theo đó là Đan Dược.
Ngưng tụ Mệnh Giáp, đột phá Ngọc Mệnh cảnh, thậm chí Ngọc Mệnh cảnh đỉnh phong, cần đại lượng Cố Mệnh đan.
Cố Mệnh đan là một loại Tam chuyển thượng phẩm đan dược, giúp võ giả phong tỏa khí huyết, đẩy nhanh quá trình ngưng tụ Mệnh Giáp.
Khương Ly thu nhận Vương gia thế lực cũng chẳng phải ngồi không, sau khi hắn rời khỏi Lạc Thần Cốc, đã hạ lệnh cho Vương gia toàn lực luyện chế Cố Mệnh Đan.
Nguyên Thạch, Đan Dược đầy đủ, hiện tại chỉ thiếu một nơi yên tĩnh để bế quan đột phá.
Ở trong Hắc Thị bế quan, mặc dù rất an toàn, nhưng tựa hồ không thích hợp.
Lời nói của Chiêu Diêu Vương mấy hôm trước, hắn vẫn canh cánh trong lòng.
“Khương huynh muốn bế quan, tại hạ ngược lại biết một nơi phù hợp”
Khương Ly nhíu mày, quan sát đang mài đao A Công, khẽ hỏi:
“Là nơi nào?”
“Đáy sông Hồng Hà” A Công thần bí nói.
……
Hoàng cung chỗ sâu, có một ngôi chùa nhỏ, gọi là Tông Nhân Tự.
Tông Nhân Tự không phải là ngôi chùa bình thường, thân phận của tăng nhân trong chùa cũng không bình thường.
Bởi vì mỗi vị tăng nhân ở đây đều là Trần thị sáu mạch dòng chính.
Tăng nhân trong chùa, có người từng là quốc quân, có người từng là quận chủ, có người từng là công hầu.
Những người này, sau khi thoái vị, đều sẽ đến đây xuất gia tu luyện, không tham dự triều chính.
Chỉ khi Việt quốc gặp nguy nan, biến cố, thì Tông Nhân Tự mới ra mặt.
Vậy nên, mặc dù ít khi tham dự triều chính, không nắm giữ quyền lực, nhưng Tông Nhân Tự lại là Việt quốc Trần gia chân chính nội tình.
Hôm nay, trước của chùa, đứng đấy một ông lão tóc bạc lưng còng, làn da nhăn nheo.
Nhìn kỹ, nào ai khác chính là Trần Thừa Dụ.
Trần Thừa Dụ từ sau trận chiến với Khương Ly, thì tìm chỗ chữa thương, sau đó xông tới trước cổng Tông Nhân Tự chờ đợi.
Một lần chờ đợi, liền là ba ngày.
Cho đến khi trời gần trưa cửa chùa mới hé mở, từ bên trong đi ra một chú tiểu, đối với lão ta chắp tay nói rằng:
“A di đà phật, Trụ trì cùng các vị đại sư đã chờ ở trong chùa, mời Phụ quốc công đi theo ta”
“Được”
Chú tiểu dẫn theo lão quốc công đi vào sân, đi qua một vườn cây bồ đề liền tới chính viện.
Tông Nhân Tự chia thành ba tòa, một trái một phải, một chính giữa.
Chính viện cũng không lớn cho lắm, bên trong hương khói thưa thớt, trên bàn thờ chẳng thờ phật tổ mà thờ phụng Việt quốc khai quốc hoàng đế Kinh Dương Vương, bên dưới thì là bài vị của các đời quốc chủ, rồi bài vị của các mạch Chân Nhân cảnh.
Mà tại giữa chính điện, ngồi đấy bảy lão tăng, mỗi người hình dáng khác nhau, có già lọm khọm như sắp xuống lỗ, có trẻ trung đẹp lão, có hung thần ác sát, có hiền hòa từ bi.
Có thể ngồi ở đây lão tăng, mỗi người tu vi thấp nhất cũng là Nhất phẩm hậu kỳ đại võ giả.
Mà tăng nhân dẫn đầu vẫn luôn ngồi quay lưng ra cửa, chính là Tông Nhân Tự trụ trì, phật hiệu Khô Mộc Thiền Sư, nửa người trái vẹn toàn, nửa người phải hóa thành khô mộc, càng là một vị Nhị Phẩm hậu kỳ cao thủ.
Lúc còn chưa xuất gia, đã từng là phương hung danh hiển hách đại vũ giả.
Trần Thừa Dụ là Trần Thừa nhất mạch người dẫn đầu, tu vi đạt đến nhị phẩm, nhưng lúc tới Tông Nhân Tự cũng phải bảo trì cung kính, chưa hề lỗ mãng.
“Phụ quốc công xin mời ngồi”
Ngồi chính giữa Khô Mộc Thiền Sư vừa thấy Trần Thừa Dụ, lạnh nhạt mở miệng, mà chú tiểu cũng rất quen thuộc, bê tới một tấm bồ đoàn.
“Cảm tạ” Trần Thừa Dụ đối với chú tiểu nói lời cảm ơn, tiếp theo chậm rãi ngồi xuống.
Lúc này, ngồi ở bên trái một vị da dẻ nhẵn nhụi tăng nhân khẽ hỏi:
“Phụ quốc công đến Tông Nhân Tự là có chuyện gì sao?”
Lão quốc công sắc mặt già nua buồn bã, đối với vị tăng nhân kia chắp tay, tiếp theo thở dài nói:
“Thừa Dụ hôm nay đến đây, là mong muốn chư vị đứng ra làm chủ cho Trần Thừa nhất mạch”
Lời vừa nói ra, sáu vị tăng nhân lặng yên thật lâu, sắc mặt không lay động, chỉ có vị tăng nhân da dẻ nhẵn min mở miệng kinh ngạc.
“Vì sao?”
“Trần Thừa nhất mạch bị người ám hại, Vị Hà quận chủ Trần Thừa Phong oan uổng vẫn lạc.
Mấy hôm trước, có người dùng trận pháp san bằng Phủ quốc công, tàn sát Trần Thừa nhất mạch con cháu, ngay cả lão phu cũng bị đánh trọng thương, không thể không chạy trốn đến hoàng cung”
“Lại có chuyện như vậy” Vị tăng nhân da dẻ nhẵn nhụi cau mày, mà đang lặng thinh bốn vị lão tăng khác cũng biến đổi sắc mặt.
“Là ai to gan như thế?” Ngồi ở chính giữa đại điện Khô Mộc Thiền Sư mở miệng.
“Kẻ này gọi là Khương Ly, tên hiệu Đông Ly Chân Nhân”
Các vị tăng nhân đưa mắt nhìn nhau, chưa từng nghe đến cái tên này.
Bọn họ ở đây đều là cao thủ đời trước.
Lúc Khương Ly nổi danh, bọn họ đã xuất gia, không màng thế sự, tự nhiên không biết đến Khương Ly.
“Đã bắt được hắn chưa?” Một vị tăng nhân thân hình cao lớn, để râu quai nón, khuôn mặt hung thần ác sát lớn tiếng hỏi.
“Khương Ly này vẫn nhảy nhót tưng bừng”
“Ân” Tất cả mọi người, ngoại trừ Khô Mộc Thiền Sư đều giật mình, nhìn chằm chằm Trần Thừa Dụ, chờ đợi câu trả lời của lão.
“Việc này, còn phải hỏi quốc quân rồi” Trần Thừa Dụ thở dài.
“Trần Huyền Tông” Một vị tăng nhân thân hình gầy gò, già lọm khọm, chợt lên tiếng.
“Đúng vậy” Trần Thừa Dụ chắp tay cúi đầu nói “Thừa Dụ ta đến đây là muốn chỉ trích quốc chủ cấu kết người ngoài tận diệt Trần Thừa nhất mạch, mong Tông Nhân Tự vì chúng ta làm chủ”
“Ừm” Mấy vị tăng nhân lần nữa nhìn nhau, sau đó ánh mắt đổ dồn về phía Khô Mộc Thiền Sư.
Khô Mộc Thiền Sư yên lặng hồi lâu, sau đó đọc một câu phật niệm, mở miệng.
“Cho mời quốc quân đến Tông Nhân Tự cùng Phụ Quốc Công trò chuyện”
“Rõ”
.