Đông Lạnh

Chương 27


Đọc truyện Đông Lạnh – Chương 27

Mọi người im lặng, không gian yên tĩnh. Chàng trai mặc chiếc áo sơ mi xanh sophia kia nhìn thấy đầu tiên, khuân mặt thoáng bất ngờ. Tiếng giày hơi nhẹ vang lên, nó bước tới trước mặt mọi người cùng Thiên. Thiên một tay xoa xoa trên đâu nó một tay chỉ đám người.

– Đây là đồng nghiệp, bạn bè, số ít của anh. _ Rồi anh chỉ vào nó nói với mọi người._ Đây là em gái tôi, Kiều Uyển Nhi.

Mọi người nghe đến đây mới phát ra tiếng động, họ mỉm cười, vẫy tay nhìn nó. Nó hơi cúi đầu, ý chào mọi người. Sau khi ngồi xuống ghế sopha, cuộc trò chuyện rôn rả bắt đầu.

– EM gái xinh vậy mà giấu kĩ quá đấy…

– Mau giới thiệu tôi với em ý đi…

– Em gái cậu năm nay bao nhiêu tuổi? Đã có người yêu chưa?

Họ nghe xong câu này liền nhìn hết về phía nó ngồi. Một chị gái chỉ nó, khuân mặt suy đoán.

– 22 tuổi phải không?

MỌi người nhìn nó và Thiên chờ kết quả.

– Nó mới 18 tuổi thôi. Là sinh viên đại học năm nhất…

Thiên trả lời rồi nhìn về phía cô gái kia cười cười.

– Thế mà cũng đoán…


– Trẻ quá nhỉ?

– Ơ, thế có bạn trai chưa?

– Nó sao? Mấy người bỏ cái ý định yêu nó đi. Nó khó nuôi lắm._ Thiên nhìn em mình cười đểu.

MỌi người cũng cười vui vẻ.

– Anh thì sao? Ăn tạp._ NÓ liếc xéo thằng anh bên cạnh rồi phun ra một câu vô cùng đáng yêu khiến mọi người phá lên cười.

– Ủa, mày là động vật ăn tạp sao?

– Haha, thế mà bày đặt…

Vài người lên tiếng trêu chọc Thiên. Lúc này nó liếc nhìn xung quanh, vừa cầm được vào quả nho xanh, đang định đưa lên miệng thì để ý thấy chàng trai đứng dựa lưng vào tường kia. CHính là cái tên hút thuốc lá…

Nó lay nhẹ tay anh nó.

– Há?_ THiên hỏi.

– ANh ta là ai?_ Nó chỉ thẳng mặt chàng trai kia trước mặt mọi người.

Mọi người nhìn theo ngón tay nó thì vô cùng bất ngờ. Sau đó vài nam nhân lên tiếng than vãn.

– Em gái à, nhìn anh này, anh đẹp trai trẻ đẹp, dễ nuôi, dễ tính, em không thích. Sao lại đi quan tâm người thú tính như anh ta.

Một chàng trai lên tiếng trêu chọc. Nó nhìn người này một lượt rồi phán.

– Đẹp trai? CŨng đẹp. Trẻ? NHiều tuổi hơn em. Dễ nuôi, dễ tính? Đồng nghĩa dễ dãi. _ Nói xong liền nhìn anh ta nở một cụ cười tuyệt mỹ để bồi tội lễ phép.

Mọi người lại phá lên cười. Nó lại quay sang nhìn Thiên chờ câu hỏi.

– ĐÓ là tổng giám đốc công ty bọn anh. Con trai chủ tịch. Sao thế?_ Thiên vừa uống rượu vừa hỏi.

– À,… Anh biết em ghét thuốc lá mà._ Nó nói nhỏ nhẹ với anh trai.

NGhe thế Thiên liền hiểu. Lúc nãy đứng cũng cậu ta, quả là có mùi thuốc là. NHưng nhắc tới mới nhớ, họ bỏ quên anh ta mất từ lúc.

– Lại đây chơi đi Nam…

– Sao lại đứng đấy nhìn bàn dân tám chuyện thế…

– Anh yêu, chỗ này còn trống…


MỌi người bắt đầu rủ rê hắn ta nhập cuộc. MỘt lát sau, hắn cũng gia nhập cuộc tán. Nhưng có hắn cũng như không có, chả ảnh hưởng gì đến ai cả. Nhưng mọi người lại không để ý thấy hắn thường nhìn nó chằm chằm. Nó thi thoảng ngước lên cũng lỡ chạm vào đáy mắt hăn phía đối diện. DƯờng như sâu trong đó là sự cô độc, tổn thương… Rồi nó không dám nhìn tiếp.

– Vậy là mấy bức ảnh của câu làm hình bìa các kế hoạch hay nhân vật đều là từ Kiều Nhi ra sao?_ Một người hỏi.

– ĐÚng _ Thiên gật đầu.

– Chị thấy cả rồi, em vẽ đẹp lắm, chụp ảnh cũng rất được. Phong cách thời trang cũng tuyệt. Học Đại học thiết kế sao?

– Dạ, em học ĐH ****_ Nó trả lời rồi lại ăn bánh ngọt.

– Thế thì phải học giỏi lắm đấy.

– NÓ thì học dốt hơn tôi. Thế mà lại nhiều bằng khen, giấy khen hơn tôi…_ Thiên vừa nói vừa đưa ly nước ngọt cho nó.

MỌi người nhìn câu nói và hành động này có chút ngược.

– Ngày vui thế này phải uống rượu chứ?_ MỘt cậu bạn lên tiếng, đưa cho nó cốc rượu, đá lạnh ở cốc, làm ướt mặt ngoài. Vừa cầm vào nó đã thấy mát rượi.

– Mày… Nhỡ em nó không uống được rượu thì sao?_ Nữ nào đó lên tiếng.

Thiên nghe xong thì phì cười.

– Em không uống được thì đừng cầm_ Thiên quay lại nhìn nó châm chọc một câu, còn cười cười.

NÓ liền lườm cậu ta, rồi bỏ tay ở dĩa bánh kem ra. Cầm cốc rượu lại tay phải, từ tốn đưa lên uống hết mà sắc mặt không biểu cảm rồi đặt xuống.

Vài anh trai, chị gái thấy thế vô cùng phấn khích hô lên rồi vô tay.

– Em gái cậu định thật đấy!_ Một cô gái vỗ vai Thiên nói.


Thiên cũng chả biết nói gì. Cứ một lúc lại có người đi tới mời nó ly rượu. Mà nó ngoài mấy miếng bánh, mấy quả nho, chưa có ăn gì cả. Lát sau đám đông tản bớt ra. Còn có vài người ngồi đó. Nó nhìn chằm chằm anh trai đang nghịch điện thoại bên cạnh. Nhận thấy ánh mắt nào đó, Thiên liếc ngang dọc nhìn, cuối cùng quay sang phía em gái…

– Gì?_ Cậu hỏi nó.

– Sao anh nói là ăn tối?_ Nó cau mày hỏi.

– Đói à?_ Thiên cười cười hỏi nó.

– CHả thế à._ Nó cau có.

– Hội anh có đặt đồ ăn, nhưng họ ăn cả rồi. Tại họ đến sớm quá. _ Thiên nhún vai giải thích.

– Em không biết đâu. _ Nó sị mặt ra nhìn cậu ta vẻ muốn khóc.

Vài người ngồi gần đó nhìn thấy thế liền tập trung ghi lại khoảnh khắc. Thiên biết cô em gái này của mình giỏi nhất là nước mắt cá sấu. Hơn nữa ngày trước đi học đại học, lần nào về anh cũng phải mua một vài thứ ăn được về cho nó. Nó đòi, đòi theo kiểu “nếu anh tiếc tiền thì em đưa tiền cho anh mua”. Nhìn thấy nó sắp khóc, cậu đành đưa hai tay véo má nó, xong lại xoa tóc.

– Vào phòng anh, ở trên bàn cạnh cửa sổ có một gói bánh gấu. _ Thiên nói.

– Hết?_ nó hỏi.

-… Đây, khuyến mại._ Cậu ta nhấc hẳn chùm nho xanh đặt vào tay em gái, vẻ mặt cười cười vô cùng bất đắc dĩ.

-…

Sau vài phút suy tính, nó quyết định cầm nho đi vào phòng của anh trai. Chính là căn phòng băn nãy Thiên bước ra. Nó quả thực rất đói!


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.