Đồng Học Không Làm Yêu

Chương 122


Bạn đang đọc Đồng Học Không Làm Yêu – Chương 122


Nàng chỉ cảm thấy tim đập dữ dội, một cỗ lạnh lẽo lập tức xẹt qua cơ thể rồi đột nhiên tụ lại trong lòng khiến Lâm Thanh Hàm bất giác run lên.

Tay chân lạnh ngắt, sắc mặt tái nhợt, ngơ ngác nhìn hai chiếc xe hoàn toàn biến dạng. Lúc này, nàng không thể nghĩ được gì, chỉ có nỗi sợ hãi hoàn toàn nhấn chìm nàng như một cơn sóng lớn, phảng phất như hít thở không thông.

Mãi đến khi những người xung quanh nhanh chóng xúm lại la hét gọi 120, nàng mới đột nhiên bừng tỉnh.

Nàng nhấc chân muốn chạy tới, nhưng chân lại mất đi sức lực, lần này trực tiếp ngã xuống đất, đầu gối nặng nề đập xuống đất, cơn đau ập đến, nhưng nàng không quan tâm, trực tiếp bò dậy thất tha loạng choạng lao đến.

Chiếc xe của Khúc Mặc Thương bị va chạm không thể nhận diện được, phần ghế phó lái gần như bị phá hủy hoàn toàn, phần đầu xe va vào lan can, phần cản xe bị móp nghiêm trọng.

Mà ghế phó lái bị xe màu trắng tông trực diện, làm cho xe văng sang trái tông vào cột đá hoa cương bên đường, một phần phía sau bị biến dạng, nhìn rất đáng sợ.

Lâm Thanh Hàm vội vàng chạy tới, nhìn thấy cảnh tượng bên trong qua lớp kính vỡ nát, chỉ cảm thấy mình sắp chết. Tất cả các túi khí đã được bung ra, Khúc Mặc Thương ngồi trên đó không nhúc nhích, ghế phụ bị đâm cơ hồ làm Khúc Mặc Thương văng ra bên ngoài, từ mảnh nhỏ cửa kính Lâm Thanh Hàm có thể nhìn thấy quần áo cô chảy ra những vết máu đỏ thẫm, tức khắc cảm thấy tim mình giống như dao cắt, đầu váng mắt hoa.

Nàng nhìn Khúc Mặc Thương mà trong mắt giống như sắp rỉ ra máu, hoảng loạn hét người qua đường lấy điện thoại gọi cảnh sát, sau đó run rẩy gọi tên Khúc Mặc Thương: “Mặc Thương, Mặc Thương, Mặc Thương! Chị trả lời em! Mặc Thương!”
Nàng dùng sức kéo cửa xe taxi, nhưng căn bản sức của nàng không thể mở cánh cửa xe biến dạng, nàng không thể nghĩ được cái gì khác, chỉ muốn đưa Khúc Mặc Thương ra khỏi nơi khủng khiếp này.

Những người qua đường chạy đến hỗ trợ, dùng sức cạy cửa xe. Lâm Thanh Hàm nhìn thấy Khúc Mặc Thương không nhúc nhích, hai mắt đã sớm sung huyết, đầu óc trống rỗng, nàng cũng không quan tâm, đưa tay định gỡ mảnh kính vỡ, người xung quanh hét lên kéo nàng lại, nhưng Lâm Thanh Hàm đã bám vào cửa kính ô tô như một người điên.

Người bên cạnh giống như sợ hãi trước hành vi điên rồ của nàng, bọn họ không dám ngăn nàng lại mà chỉ có thể cố gắng mở cửa thật nhanh.

Tấm kính vỡ trực tiếp đâm vào tay Lâm Thanh Hàm, máu thậm chí còn nhỏ xuống cánh cửa dọc theo các mảnh kính.


Nhưng Lâm Thanh Hàm giống như không cảm thấy đau, liều mạng gỡ tấm kính ra đưa tay chạm vào dây an toàn của Khúc Mặc Thương ở bên trong. May mà xe không bị hư hại quá nghiêm trọng, nàng tận lực tháo dây an toàn, hai nam nhân lập tức chạy tới, thuyết phục Lâm Thanh Hàm đứng sang một bên, cuối cùng cùng nhau mở cửa.

Cả người Lâm Thanh Hàm nhũn ra, hai tay đầy máu không ngừng run rẩy, khuôn mặt tràn đầy nước mắt nhưng không nhìn ra bi thương cùng thống khổ, nàng chỉ si ngốc nhìn chằm chằm vào Khúc Mặc Thương.

Sau khi cánh cửa mở ra, nàng chật vật lao tới, nhìn Khúc Mặc Thương đang nằm im bất động, nàng đưa tay định chạm vào người cô nhưng không dám. Tiếng khóc cùng hô hấp như mắc kẹt trong cổ họng, không thể phun ra được, khuôn mặt tái nhợt của nàng nghẹn đến đỏ bừng, gân xanh trên cổ lộ ra.

Hiệu suất an toàn của xe rất tốt, về cơ bản bên trái của Khúc Mặc Thương không bị hư tổn gì, tấm kính cũng không làm cô bị thương. Mặc dù chiếc bị đè ép nhưng không làm kẹt Khúc Mặc Thương, nhưng mảnh vỡ rơi trúng cánh tay phải của cô khiến cô bị thương, chảy rất nhiều máu, trán cũng bị phá.

Lâm Thanh Hàm không dám tuỳ tiện kéo người ra, tuy xe va chạm mạnh nhưng bình xăng vẫn nguyên vẹn không có dấu vết cháy nổ, nàng chỉ có thể dùng lý trí còn lại khống chế bản thân không để mất kiểm soát.

“Mặc Thương, Mặc Thương, chị kiên trì một chút, lát nữa bác sĩ sẽ tới, đừng sợ.

Chị …!chị nghe em nói không, chị nghe thấy không, sẽ không sao, chị sẽ không sao.” Lâm Thanh Hàm cởϊ áσ để băng vết thương cho Khúc Mặc Thương, đồng thời liên tục gọi cô.

Bên kia, người trong chiếc xe gây tai nạn cũng được người cứu ra, Lâm Thanh Hàm nghe thấy động tĩnh, ngẩng đầu nhìn nữ nhân đang run rẩy được người đỡ, ánh mắt lạnh lẽo giống như con dao đâm vào tim Chu Văn Kỳ.

Tiếng còi xe cấp cứu vang lên bên tai, nhân viên y tế vội vàng chạy tới, Lâm Thanh Hàm đẩy y tá đang xử lý vết thương cho cô ra, liếc nhìn Khúc Mặc Thương, sau đó quay đầu lại từng bước đi tới trước mặt Chu Văn Kỳ mặt đầy máu.

Chu Văn Kỳ nhìn quần áo trên người nàng dính đầy máu cùng bụi bẩn, khuôn mặt tái nhợt nhưng đôi mắt một mảnh ám trầm, khi đi tới, nàng giống như lệ quỷ trong địa ngục, Chu Văn Kỳ sợ tới mức muốn né tránh, lại bị Lâm Thanh Hàm hung hăng cho một cái tát.

Sau đó, Lâm Thanh Hàm đột nhiên kéo cô ta khỏi tay người khác, nhìn thẳng vào cô ta, gằn từng chữ, “Chu Văn Kỳ, cô chờ đi, nếm trải cái gọi tuyệt vọng là gì đi!”
Nói xong nàng trực tiếp ném người trên mặt đất, quay lại nhìn Khúc Mặc Thương. Vốn dĩ người xung quanh đều đại kinh thất sắc muốn quát lớn, nhưng nghe được lời nói của cô, nhìn cảnh tượng đó lại lập tức đoán được vài phần, thức thời ngậm miệng lại.

Nhìn Khúc Mặc Thương bị kéo ra cửa sổ xe, nàng giãy giụa tiến lên phía trước lẩm bẩm: “Các người chậm một chút, đừng làm chị ấy bị thương, đừng làm chị ấy đau, chậm một chút.”

Lúc này, nàng giống như mất hết sức lực, hoàn toàn không có chút liên quan gì đến bộ dạng làm người sợ hãi vừa rồi.

Khúc Mặc Thương được nhân viên cấp cứu vội vàng khiêng lên cáng, khi đưa người ra ngoài thì một chiếc hộp nhung đỏ lăn ra.

Lâm Thanh Hàm lo lắng nhìn Khúc Mặc Thương, nhưng khi nhìn thấy chiếc hộp nàng liền sững sờ tại chỗ, cúi xuống nhặt lên, loạng choạng bước vào xe cứu thương.

Y tá trên xe nhanh chóng đo huyết áp và mạch cho Khúc Mặc Thương, kết nối với máy đo điện tâm đồ, đồng thời ở một bên xử lý vết thương cho cô.

Cô bị một vết cắt sâu ở tay phải, sau khi cắt quần áo, bên cạnh toàn là máu, nhìn thấy vết thương hở, Lâm Thanh Hàm cảm thấy choáng váng, nàng nắm lấy tay lạnh lẽo của Khúc Mặc Thương, thanh âm nghẹn ngào: “Bác sĩ, chị ấy thế nào, chị ấy thế nào.”
“Thiết bị ở đây có hạn, cho nên chúng tôi chỉ có thể kiểm tra ngoại thương của cô ấy, huyết áp của cô ấy hơi thấp, nhưng nhịp tim cùng nhịp thở của cô ấy ổn định, không có xuất huyết trong nghiêm trọng.

Về việc có chấn thương đầu cùng thân thể có bất kỳ vấn đề nào khác thì cần về bệnh viện để kiểm tra.

Nhưng tay của cô, mau cho chúng tôi xem một chút.”
Để đảm bảo an toàn, y tá ở đó đã thiết lập một kênh tĩnh mạch cho Khúc Mặc Thương trong trường hợp khẩn cấp.

Lâm Thanh Hàm nhìn Khúc Mặc Thương, để bác sĩ trẻ ở đó rửa vết thương cho mình.

Vị bác sĩ trẻ tuổi nhìn Lâm Thanh Hàm trước mặt rất xinh đẹp, sau đó lại nhìn đôi tay có phần thê thảm của nàng, trong lòng không khỏi thở dài.

Vết thương được xử lý đơn giản, toàn bộ quá trình Lâm Thanh Hàm giốnh mhư không cảm nhận được, chỉ nhìn Khúc Mặc Thương, bất an vẫn chưa tiêu tan, bởi vì Khúc Mặc Thương vẫn chưa tỉnh lại.

Nàng cắn răng chịu đựng, nghĩ đến chiếc hộp màu đỏ bên cạnh Khúc Mặc Thương, nàng lấy ra, dùng ngón tay run rẩy mở hộp.


Nhìn chiếc nhẫn kim cương sáng bóng bên trong, nàng cúi đầu cười nhẹ, nhưng cuối cùng lại cong lưng đè năng hai mắt hoàn toàn hỏng mất, không quan tâm đến vết thương trên tay đang đau, nàng nắm tay Khúc Mặc Thương, khóc đến tê tâm liệt phế.

Dù lúc này có rất nhiều người vây quanh nhưng trong lòng nàng không nhịn được đau đớn cùng thống khổ. Nàng sợ hãi khi xe của Khúc Mặc Thương va chạm với xe của Văn Kỳ, nàng tuyệt vọng khi nhìn thấy Khúc Mặc Thương ngồi bất động trong xe, còn có đau đớn khi nhìn thấy chiếc nhẫn, giống như dây leo quấn ở trong lòng khiến nàng, làm nàng không kìm được.

Đôi lông mày vốn dĩ không có động tĩnh của Khúc Mặc Thương bỗng nhiên nhíu chặt, nhịp thở cùng nhịp tim trở nên hỗn loạn, môi mím lại, cuối cùng cô siết chặt ngón tay, cố gắng mở mắt, nhỏ giọng nói: “Thanh Hàm, đừng khóc…!đừng khóc.”
Lâm Thanh Hàm đột nhiên ngẩng đầu, tiếng khóc bị nàng đè ép xuống, nhưng nước mắt lại càng rơi xuống mãnh liệt. Khúc Mặc Thương mơ hồ nhìn nàng, trong lòng cảm thấy hối hận, bởi vì cô không tốt, luôn làm nàng khóc.

Khúc Mặc Thương từ trong phòng khám đi ra, sắc mặt vẫn có chút tái nhợt, nhìn thấy cô, Lâm Thanh Hàm vội vàng tiến lên tiếp đón, đưa tay cẩn thận sờ lên cánh tay phải của cô: “Có đau lắm không, khâu mấy mũi?”
Khúc Mặc Thương đã kiểm tra tất cả, trước mắt không có gì trở ngại, chỉ có vết thương sâu trên bàn tay phải được khâu lại. Đây quả thực là kỳ tích, xe của Khúc Mặc Thương đã bị phá hủy hơn phân nửa, căn cứ theo điều tra thì chiếc xe này cơ bản đã bị phá hỏng, còn nơi Khúc Mặc Thương ngồi điều khiển lại tương đối nguyên vẹn.

Khi đó, Khúc Mặc Thương đạp phanh lao tới không kịp nên đầu xe chỉ vừa tông vào giữa lan can bảo hộ, còn vốn dĩ Chu Văn Kỳ đang lao tới bỗng nhiên thấy xe Khúc Mặc Thương cắm đầu vào cũng bị kinh hoảng, theo bản năng đánh tay lái đạp phanh, cho nên đã đâm vào hông xe.

Sau cú va chạm thân xe cùng cột đá bên trái lại đập vào cửa sau, dây an toàn còn có đệm túi khí giảm xốc, mà dòng xe Mercedes Khúc Mặc Thương lái hôm nay có tính năng an toàn rất tốt, cuối cùng cũng là hữu king vô hiểm. Chỉ là lúc đó bị va chạm mạnh làm ngất đi, sau khi tỉnh lại ngoại trừ đau đớn do bị dây an toàn siết cũng không có gì nghiêm trọng.

Sợ Lâm Thanh Hàm đau lòng, Khúc Mặc Thương cố ý dùng tay đã khâu kéo nàng, lúc này cô mới nhẹ nhàng cười hỏi: “Không đau, chỉ khâu vài mũi thôi, vết thương ngoài da không có việc gì.

Nhưng tay em thì sao?” Khúc Mặc Thương nói, mắt cô rơi xuống bàn tay quấn đầy băng gạc của nàng, tràn đầy đau lòng.

“Sao lại ngốc như vậy, dùng tay gỡ thủy tinh, đau lắm không?” Khúc Mặc Thương dùng tay trái nắm lấy tay nàng, ánh mắt chua xót.

Hai mắt Lâm Thanh Hàm vẫn còn sưng đỏ, nàng lắc đầu: “Không đau, chỉ là vài vết cắt, không sâu.”
Nói xong, nàng cúi đầu, thân thể rất suy sụp: “Đều là em không tốt, nếu em không chọc tức người điên như Chu Văn Kỳ, chị sẽ không …” Lâm Thanh Hàm nghĩ đến cảnh tượng tai nạn xe lúc đó, nàng không khỏi không rét mà rung.

Khúc Mặc Thương duỗi tay ra ôm lấy nàng: “Em đã nói cô ta là người điên, sao có thể trách em được.”
Lâm Thanh Hàm không quan tâm đây là bệnh viện, vùi trong vòng tay cô, thân thể khẽ run lên, thanh âm hơi run nghẹn ngào nói: “Em luôn mang đến tai họa cho chị, lần trước cũng vậy lần này cũng vậy.”
Khúc Mặc Thương nhíu mày, tay trái vòng qua eo nàng: “Nói bậy gì đó, em mang đến cho chị không phải tai họa, mà là may mắn cùng vinh quang.


Chị thích một cô gái, chị có thể giành được sự đồng ý của ba mẹ cho cô ấy, chị còn có thể bảo vệ cô ấy trong lúc nguy hiểm như vậy.

Hơn nữa, chị còn có thể dành quãng đời còn lại của mình cho cô ấy, chị nghĩ mình rất may mắn, rất rất may mắn.”
Cô nói xong, Lâm Thanh Hàm càng chôn chặt hơn.

Khúc Mặc Thương dùng tay trái xoa đỉnh đầu nàng, trầm giọng hỏi, “Nhẫn đâu?”
Lâm Thanh Hàm vừa nghe, dừng một chút, sau đó mới chậm rãi sờ soạng lấy chiếc hộp ra, đưa cho Khúc Mặc Thương, mắt lại nhịn không được nhìn cô.

Khúc Mặc Thương mở hộp, lấy chiếc nhẫn bên trong ra, hít một hơi, hai má hơi nóng: “Chiếc nhẫn này tên là Năm Xưa, chị nhờ Phó Thư Nghiên thiết kế cho chị.

Trên đó có ghi lại những năm tháng cùng trải qua khó quên nhất của chúng ta, sở dĩ được thiết kế giống như đồng hồ chính là hy vọng năm tháng sau này có thể sánh bước cùng em, cho dù đó là khổ sở cùng sợ hãi hôm nay hay đủ loại vui vẻ hạnh phúc trong quá khứ, sau này chị sẽ luôn đồng hành cùng em.”
Cô nói từng câu từng chữ, càng về sau càng đỏ mặt, vốn dĩ mặt tái nhợt chỉ còn lại đỏ tươi, mà ôn nhu tình ý trong mắt cũng lộ ra một tia khẩn trương.

Sau khi nói xong, cô đột nhiên quỳ một gối xuống, câu môi ngẩng đầu nhìn Lâm Thanh Hàm: “Chị …!chị vốn định chọn một ngày chuẩn bị kỹ càng trước mới cầu hôn em.

Phó Thư Nghiên nói …!nói con gái bây giờ không muốn kết hôn sớm như vậy, nhưng chị, chị muốn cầu hôn sớm một chút, e có thể ấn định ngày kết hôn nên không cần phải vội.

Chị biết lựa chọn hôm nay quá vội vàng cũng không lãng mạn, nhưng chị đột nhiên không muốn trì hoãn, không biết ngày mai ngoài ý muốn ai sẽ tới trước, cho nên chị không hỏi gả cưới, hiện tại chị chỉ muốn hỏi em, Thanh Hàm, em có nguyện ý kết hôn với chị không?”
Lời cầu hôn đột ngột này khiến Lâm Thanh Hàm từ cảm động đến kinh ngạc, rồi lại đến cảm động đến tột đỉnh, nước mắt rơi như mưa. Nàng biết chiếc nhẫn này là Khúc Mặc Thương chuẩn bị để cầu hôn, nhưng nàng không nghĩ tới khi hai người trong lúc chật vật như vậy, lại còn đang ở trong bệnh viện.

Nhưng dù vậy, ánh mắt của nàng lúc này chỉ tràn đầy xúc động, nàng nghẹn ngào gật đầu, cũng mặc kệ y tá và vài bệnh nhân ngoài hành lang ngạc nhiên nhìn họ, “Em nguyện ý, chị mau đứng lên đi.”
Trái tim Khúc Mặc Thương từ căng chặt đến mừng như điên, lời cầu hôn của cô không mạch lạc, lúc này cô nghĩ đã đến lúc phải trao nhẫn cho Lâm Thanh Hàm. Nhưng hai tay Lâm Thanh Hàm đang bị băng bó, cô duỗi ra mới ý thức được, sắc mặt đỏ bừng, bị Lâm Thanh Hàm kéo lên: “Chị… chị hồ đồ, hiện tại em không thể đeo chiếc nhẫn này.”
Lâm Thanh Hàm thấy cô hiếm thấy thất thố cùng ngượng ngùng, cười thành tiếng, vươn tay gắt gao ôm lấy eo cô.

Tai Khúc Mặc Thương đỏ bừng, tim đập nhanh, nhưng không phải vì xấu hổ. Cô không muốn cùng Lâm Thanh Hàm ân ái ở trong bệnh viện, nói nhỏ bên tai nàng: “Chúng ta về nhà trước, được không?”
Lâm Thanh Hàm gật đầu buông cô ra, hai người nhanh chóng cùng nhau rời khỏi bệnh viện. Cùng lúc đó, Khúc Mặc Thương gọi điện cho Trần Quảng Mạc, nhờ hắn đến đón, hai người trực tiếp về Khúc gia sẽ không tốt, còn có việc tiếp theo đang chờ hai người, hơn nữa cũng nên thay quần áo.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.