Bạn đang đọc Đồng Học Không Làm Yêu – Chương 121
Lâm Thanh Hàm tự nhiên nhìn thấy lửa nóng trong mắt Khúc Mặc Thương, mà nàng vừa bị phát hiện trộm vẽ cô, bức tranh giường chiếu cực kỳ lớn mật kia khiến Lâm Thanh Hàm vốn hỉ nộ không hiện ra sắc hoàn toàn xấu hổ.
Nàng bị Khúc Mặc Thương ôm, hoàn toàn không biết phải biện minh như thế nào, nhưng càng vô tội vô thố như vậy, trong lòng Khúc Mặc Thương càng ngứa ngáy.
Khúc Mặc Thương cúi người đến gần nàng: “Bên ngoài đã dọn dẹp sạch sẽ chưa?”
Lâm Thanh Hàm hạ giọng: “Ừm, đều lau xong rồi, chỉ còn thư phòng.”
Khúc Mặc Thương sáng quắc nhìn nàng: “Vậy ga trải giường đã thay chưa?”
Ngực Lâm Thanh Hàm nghe thấy liền căng thẳng, không nhịn được nuốt nước miếng, tai càng ngày càng nóng, không dám đáp lại Khúc Mặc Thương.
Khúc Mặc Thương ôm đầu nàng lại, khẽ cười nói, “Chị đã nói với em, trước chị không chọn làm doanh nhân, mà là vẽ tranh, cho nên chị cũng có thể vẽ thời điểm em đẹp nhất.
Nhưng chị cần phải hồi tưởng lại một chút.”
Lâm Thanh Hàm nhìn cô nghiêm túc nói ra ý đồ, vốn dĩ còn ngượng ngùng nhưng hiện tại lại có chút buồn cười, nhìn Khúc Mặc Thương: “Vốn dĩ cho rằng chị không còn muộn tao, nhưng vẫn là quanh co lòng vòng, chị muốn làm cái gì nói thẳng không được sao?”
Ánh mắt Khúc Mặc Thương khẽ động, chỉ nhìn Lâm Thanh Hàm như thế, Lâm Thanh Hàm có thể thấy rõ bộ dáng của chính mình phản chiếu trong đôi mắt xinh đẹp kia, sáng ngời như sao trời.
Sau đó nàng nở nụ cười, bộ dáng trong đôi mắt xinh đẹp cũng cười.
Cho nên một mảnh sao trời kia lập tức lập lòe, rất mê người.
Cô cười hôn nàng, mất đi gấp gáp vừa rồi, lại càng thêm ôn nhu câu nhân, Lâm Thanh Hàm vô lực phản kháng, nhắm hai mắt lại, lông mi run rẩy không tự chủ được.
Khúc Mặc Thương vừa hôn vừa đưa nàng ra khỏi thư phòng, hai người một đường dây dưa vào phòng ngủ.
Phòng ngủ rất sạch sẽ, ga giường đã được thay.
Lúc này, tiết trời đã là xuân hạ, ánh mặt trời tràn vào trong nhà từ cửa sổ kính sát đất của ban công, mang đến hơi ấm nhàn nhạt cho căn phòng.
Hai người đã cởϊ áσ khoác, tùy ý rải rác trên sàn nhà bằng gỗ, Khúc Mặc Thương vươn tay đóng rèm cửa, trong khi hôn nàng, cô đã cởi cúc áo sơ mi.
Khi ngón tay chạm vào cúc áo của Lâm Thanh Hàm, Lâm Thanh Hàm thở hổn hển chống lại cô: “Hiện tại vẫn là ban ngày.”
Khúc Mặc Thương nhìn nàng một cái, sau đó giơ tay lên nhìn đồng hồ, có chút ủy khuất nói: “Là em trêu chọc chị, hiện tại là mười giờ, còn có tám giờ nữa mới tối, chị không chờ được.”
Lâm Thanh Hàm vừa tức giận vừa buồn cười: “Như thế nào là em trêu chọc chị, rõ ràng là chị…”
Khúc Mặc Thương nhìn nàng, rồi chậm rãi thối lui, cô đang mặc một chiếc áo len dệt kim cùng một chiếc áo sơ mi màu xanh nhạt bên trong, chiếc áo len dệt kim đã bị lôi kéo lộn xộn.
Cô nhìn Lâm Thanh Hàm, dùng hai tay vén chiếc áo len lên, sau đó từng chút cởi ra.
Áo bị xốc lên cũng mang theo áo sơ mi, cho nên vòng eo xinh đẹp cân đối hoàn toàn lộ ra trước mắt Lâm Thanh Hàm, còn có cái rốn đáng yêu khiến Lâm Thanh Hàm đỏ mặt.
Sau khi cởϊ áσ len, cô lại làm trò cởi từng cúc trước mặt Lâm Thanh Hàm, Lâm Thanh Hàm muốn dời mắt đi chỗ khác nhưng lại không được, khi cởi cúc thứ ba trên ngực, lộ ra xương quai xanh lớn còn có nội y màu lam nhạt, Lâm Thanh Hàm hoàn toàn đầu hàng, bước lên phía trước dán sát vào người cô, sau đó trực tiếp ngẩng đầu lên hôn cô.
Bên tai là tiếng cười nhẹ xen lẫn tiếng thở dốc của Khúc Mặc Thương, mang theo một cỗ ý vị đã thực hiện được.
Sau đó, Lâm Thanh Hàm bị lảo đảo mà lùi lại mấy bước, một lúc sau liền bị đè ở trên giường, rất nhanh hai người thẳng thắn đối mặt với nhau.
“Chị…!chị học cách câu dẫn người từ khi nào vậy…!ưʍ.”
Người đẩy động tác ôn nhu đi vào, Lâm Thanh Hàm hoảng hốt, ôm cô đứt quãng lên án.
Khúc Mặc Thương nhìn vẻ mặt của nàng, chỉ cảm thấy trong lòng tâm động vạn phần, vô luận là bao nhiêu lần cô đều luyến tiếc dời mắt, động tác từ nhẹ chậm chạp đến dồn dập, giọng nói của Lâm Thanh Hàm có chút vỡ.
Khúc Mặc Thương ôm nàng, nỉ non nói: “Bởi vì có người nói, giả vờ đáng thương, câu dẫn cô ấy, nếu không được, vậy câu đến khi cô ấy không nhịn được.”
Sau đó, Lâm Thanh Hàm cũng không có tâm tư nghe Khúc Mặc Thương nói cái gì, cả người nàng đều bị Khúc Mặc Thương cẩn thận nhấm nháp từ trong ra ngoài, không có đường cự tuyệt.
Không biết qua bao lâu Lâm Thanh Hàm mới tỉnh lại, một vài tia nắng vui sướng len qua khe hở trên rèm cửa trong phòng, chiếu vào cánh tay trần của người bên cạnh.
Lâm Thanh Hàm quay đầu nhìn Khúc Mặc Thương đang ôm mình, mím môi, trong lòng không khỏi mắng thầm, lại bị xú muộn tao này ăn sạch.
Nàng đã tỉnh, sao còn có thể ngủ được.
Lâm Thanh Hàm trẻ con vươn tay nhéo mũi cô cho đến khi Khúc Mặc Thương mỉm cười tóm được tay nàng, đặt ở giữa môi mình.
“Dậy rồi, đói bụng không?” Khúc Mặc Thương nhìn thời gian, đã hai giờ chiều.
Vừa dứt lời, bụng Lâm Thanh Hàm rất phối hợp mà kêu lên.
Lâm Thanh Hàm xấu hổ thu mình vào trong chăn, Khúc Mặc Thương bật cười vừa muốn nói thì bụng của chính mình cũng kêu to lên, làm loại chuyện này thật sự là hao tổn sức lực.
Khúc Mặc Thương xấu hổ đến lợi hại, Lâm Thanh Hàm nhân cơ hội ló đầu ra cười nhạo cô, Khúc Mặc Thương bất lực nhéo nhéo khuôn mặt ngủ đến phấn nộn của nàng: “Muốn ăn gì, nếu đói quá thì chị làm mì sợi, cà chua mì trứng, hay mì thịt ti nấm?”
Lâm Thanh Hàm giống như tiểu tức phụ co ro dưới chăn bông, nhìn Khúc Mặc Thương nhặt quần áo trên đất lên mặc vào, sau đó nói: “Em muốn mì thịt ti nấm.”
Tủ lạnh trong bếp đã có mì tươi, Khúc Mặc Thương nhìn quả cà chua trước mặt, nghĩ đến việc lột vỏ cà chua bằng nước sôi rồi trực tiếp đập dập, cuối cùng cho mì vào trộn.
Lấy dao cắt sợi mì thật mỏng, lập tức bận bịu cắt thịt và nấm.
Khúc Mặc Thương nấu mì giỏi nhất, rất nhanh nước súp sôi lên, cô cho sợi mì màu đỏ nhạt vào.
Nước canh nấu với nấm và thịt xé nhỏ tươi ngon đến rớt cả lưỡi, sợi mì đỏ sau khi chín lên màu càng đẹp mắt, chan nước xong, cho nấm và thịt lên trên, đặt một vài lá rau nhỏ trên đó, thoạt nhìn hương vị đều đầy đủ.
Lâm Thanh Hàm mặc quần áo đi ra, nhìn Khúc Mặc Thương bưng lên bàn, đôi mắt đột nhiên sáng ngời: “Thật đẹp a, chị làm càng ngày càng giỏi.”
Khúc Mặc Thương đưa mặt qua, câu môi cười: “Đều là do chị làm mì trường thọ cho em mà luyện ra, em nếm thử xem, chị cho thêm nước cà chua cho nên mì có màu hồng.”
Khi Lâm Thanh Hàm chuẩn bị ăn, cô lại cầm cải thảo đi: “Cái này chị chỉ để trang trí thôi, để chị ăn là được rồi.”
Lâm Thanh Hàm nhẹ nhàng nhấm nháp mì, ánh mắt mang theo ý cười, thỉnh thoảng nhìn Khúc Mặc Thương đang nhìn mònh chằm chằm.
Bị cô nhìn quá lâu, Lâm Thanh Hàm bất lực ngẩng đầu lên: “Mì rất ngon, chị cũng mau ăn đi, sẽ nở.”
Khúc Mặc Thương cười ấm áp, thong thả ung dung ăn mì, sợi mì rất dai, cà chua hơi chua, cùng nước canh cho vào trong miệng rất ngon, thực sự rất hoàn mỹ.
Ăn mì xong, Khúc Mặc Thương nghĩ đến một chuyện, nói: “Thanh Hàm, hiện tại mọi chuyện đã ổn định rồi, khi nào em rước mẹ về?”
Lâm Thanh Hàm sững sốt: “Mẹ?” Phản ứng lại Khúc Mặc Thương nói là Lâm Yên, mặt Lâm Thanh Hàm đỏ lên: “Em đang chuẩn bi liên lạc với bà ấy, dạo gần đây thời gian bận rộn nhất đã trôi qua, em đang cân nhắc dành thời gian tự mình đi một chuyến, mẹ em còn cần em thuyết phục bà ấy.”
“Được, em quyết định đi, chị đi cùng em.” Khúc Mặc Thương nói rất tự nhiên, tựa như vẫn luôn đặt chuyện này ở trong lòng, Lâm Thanh Hàm nhìn cô cúi đầu ăn mì, ánh mắt nhu hòa xuống, bên trong ôn nhu giống như một vũng thanh tuyền.
Trong nháy mắt đã nửa tháng trôi qua, Cảnh Thái hoàn toàn đi vào quỹ đạo, giờ giấc làm việc của Lâm Thanh Hàn cũng có quy luật, đồng thời giao công ty riêng của nàng cho Trần Quảng Mạc tiếp tục quản lý, hiện tại Lâm Thanh Hàm hoàn toàn làm chủ, hiển nhiên nàng cũng duy trì lực độ với Trần Quảng Mạc rất lớn.
Điều duy nhất khiến nàng có chút phiền lòng chính là Chu Văn Kỳ càng ngày càng bén nhọn, luôn cố ý đối nghịch với nàng, không có việc gì liền châm chọc mỉa mai, cũng bỏ lại một đống cục diện rối rắm.
Mà bởi vì Chu Văn Xương thu nhận nghiệp vụ, lại bởi vì không nhìn ra bẫy rập ẩn trong một trong những điều khoản khi ký hợp đồng mà công ty đã bị tổn thất rất nhiều.
Theo quy định, Chu Văn Xương phải bị phạt, nhưng kết quả xử lý khiến Chu Văn Kỳ vô cùng bất mãn, trực tiếp chạy tới văn phòng chủ tịch.
“Lâm Thanh Hàm, rốt cuộc cô có ý gì? Sao cô có thể máu lạnh đê tiện như vậy! Cô tống cô cô tôi vào tù, đưa ba tôi vào tù, ép biểu ca tôi chuyển nhượng cổ phần cho cô.
Chúng tôi đã hai bàn tay trắng mà cô vẫn còn hùng hổ dọa người, giờ lại nhằm vào tôi cùng ca ca tôi, rốt cuộc cô muốn làm gì?”
Lâm Thanh Hàm chỉ hơi nhướng mi mắt, “Tôi máu lạnh đê tiện? Ba cô buôn lậu là tôi vu oan sao? Chu Tư Cầm chuốc thuốc, đút lót lạm dụng quyền là giúp tôi mưu tư lợi sao? Nói đến cùng, nếu không phải các người thì bà ta cũng không rơi vào kết cục này.
Mà chuyện lần này, tôi cũng không nhúng tay vào, anh ta ký hợp đồng xảy ra chuyện là sự thật, tôi phải làm thế nào? Giống như cô cô của cô, giúp cô lấp chỗ trống, hay là che đậy tổn thất?”
Ngực Chu Văn Kỳ kịch kiệt phập phồng, nghiến răng nghiến lợi nhìn nàng: “Cô đừng có đắc ý, cho rằng leo lên người Khúc Mặc Thương cô liền kê cao gối mà ngủ, cô nghĩ tình yêu của một nữ nhân có thể kéo dài bao lâu, có nhiều nam nhân thích như vậy, tôi thực sự muốn xem đến ngày nào đó cô ta cùng nam nhân khác ở bên nhau, cô bị ném sang một bên như rác rưởi.”
Lâm Thanh Hàm cau mày lạnh lùng nhìn cô ta: “Chu Văn Kỳ, tôi khuyên cô một câu, sẽ không có người vẫn luôn dung túng cô, lời nói việc làm hiện tại của cô sẽ có ngày phải trả giá.”
Nhân viên bảo vệ bên ngoài văn phòng vội vàng chạy tới, Lâm Thanh Hàm ra hiệu cho bọn họ động thủ, trực tiếp lôi Chu Văn Kỳ ra ngoài.
Trong mắt Chu Văn Kỳ tràn đầy oán hận: “Lâm Thanh Hàm, cô sẽ gặp quả báo!”
Cả tháng nay cô ta đều suy nghĩ hàng đêm, tại sao một đứa con gái ngoài giá thú lại có thể vỗ tay đùa bỡn cô cô, biểu ca và ba cô ta, hôm nay Chu Văn Xương bị phạt, vụ kiện sơ thẩm của Chu Bác Thao bị bác bỏ, việc này khiến cô ta càng mất lý trí.
Lâm Thanh Hàm không muốn quan tâm đến cô ta quá nhiều, hiện tại nàng có việc rất quan trọng phải làm, cho nên nàng cho mình nghỉ nửa ngày.
Hôm nay là sinh nhật của Khúc Mặc Thương, nàng đã đặt bánh và quà từ trước.
Sau khi giải quyết xong, Lâm Thanh Hàm nhìn thời gian rồi bắt taxi đến quầy lấy quà sinh nhật cho Khúc Mặc Thương.
Trước khi đi, nàng đã gửi một tin nhắn cho cô, cô sẽ lái xe đến đón nàng.
Buổi trưa Chu Văn Kỳ nhìn nàng trang điểm nhẹ rời đi, trong mắt có một tia khói mù.
Hôm nay Khúc Mặc Thương cũng được nghỉ, Khúc Thịnh đến công ty, rất tri kỉ để cô và Lâm Thanh Hàm cùng nhau tổ chức sinh nhật trước, sau đó buổi tối trở về người một nhà cùng nhau chúc mừng.
Thế là hai người hẹn nhau đi ăn trưa, buổi chiều đi hẹn hò.
Khúc Mặc Thương nhìn thấy nụ cười mà Lâm Thanh Hàm gửi đến, ý cười trong mắt cũng bất giác trào ra.
Theo địa điểm đã thống nhất, Khúc Mặc Thương khởi động xe.
Ánh mắt cô rơi vào chiếc hộp nhung đỏ ở một bên, khóe môi tràn đầy vui vẻ.
Nghĩ nghĩ, cô đưa tay cầm lấy chiếc hộp, nhẹ nhàng mở chiếc hộp ra, bên trong là một cặp nhẫn kim cương sáng lấp lánh, một viên lớn làm chủ phối hợp với mười bốn viên nhỏ xung quanh, toàn bộ nhẫn kim cương được thiết kế dùng bốn giọt nước đối ứng như mặt đồng hồ, chiếc nhẫn thu hẹp dần, ở chi tiết được thiết kế như ,kim đồng hồ là nơi chính, ở dưới đáy có thời gian, trên đó có khắc ngày lần đầu tiên hai người gặp nhau, ngày đầu tiên bắt đầu mối quan hệ, hơn nữa có thể xoay được.
Chiếc nhẫn này là kết quả của cuộc thảo luận dài giữa cô và Phó Thư Nghiên, cô hy vọng chiếc nhẫn có thể được dùng để kỷ niệm khoảng thời gian cùng năm tháng hai người đã cùng nhau trải qua, cho nên cuối cùng chiếc nhẫn này được gọi là năm xưa.
Sau khi vòng thời gian xoay tròn, con trỏ tương ứng với thời điểm quan trọng nhất trong hành trình hai người quen biết, nhưng ký ức đẹp nhất của hai người lại bị dòng thời gian lay động.
Cô rất hài lòng với chiếc nhẫn này, cô tin Lâm Thanh Hàm cũng sẽ thích.
Bản thiết kế cuối cùng đã thành hình, Phó Thư Nghiên nói cô luyến tiếc đưa cho hai người.
Bất quá hôm nay mới lấy được, cô phải tỉ mỉ chuẩn bị xong liền cầu hôn Lâm Thanh Hàm, nghĩ nghĩ cô cất nhẫn vào túi xách bên cạnh, nhanh chóng lái xe đến địa điểm đã hẹn.
Khi sắp đến nơi, Khúc Mặc Thương từ từ giảm tốc độ gọi cho Lâm Thanh Hàm: “Chị đã đến phố Tây Quảng trường Thiên Hoà rồi, hiện tại em đang ở đâu, chị đi qua ngay.”
Lâm Thanh Hàm cầm túi xách, trong mắt không khỏi nở nụ cười, nàng nhìn nhân viên bán hàng giúp mở cửa, xách theo bánh kem nhỏ bước ra ngoài: “Em đang ở dưới tòa nhà Trường Nguyên, chị tới rồi sao?”
Sau đó nàng bước đến bên đường thăm dò nhìn quanh, Khúc Mặc Thương dừng xe, liếc mắt một cái đã nhìn thấy nàng: “Chị ở phía đối diện, chờ chị quay đầu lại.”
Nói xong, Khúc Mặc Thương cúp điện thoại, liếc nhìn Lâm Thanh Hàm rồi chuẩn bị khởi động xe lại nghe thấy tiếng la hét kinh hoảng xen lẫn tiếng gầm rú của chân ga.
Cô vô thức quay đầu lại, nhìn thấy một chiếc ô tô màu trắng đang phóng nhanh cách cô không xa.
Nhưng thay vì lái xe theo đường chính, nó lại lao thẳng lên vỉa hè, lúc này Lâm Thanh Hàm vẫn đang đứng đó nhìn cô.
Toàn thân lập tức Khúc Mặc Thương căng thẳng, giọng nói trong cổ họng căn bản không kịp phát ra, gần như cùng lúc cô nhấn chân ga, bẻ lái trực tiếp tông vào lan can bảo hộ ở đường đối diện.
Cô không biết mình đang làm gì, cô chỉ nghĩ mình muốn ngăn chiếc xe điên kia lại.
Tất cả chuyện này xảy ra quá nhanh, Lâm Thanh Hàm nhìn chiếc xe của Khúc Mặc Thương đang lao thẳng về phía mình, nàng nghe thấy tiếng hô hoán ở phía xa, chỉ trong vài giây, tiếng va chạm dữ dội xen lẫn tiếng kêu của nữ nhân, tiếng phanh gấp chói tai đều nổ tung bên tai nàng.
Chiếc bánh trong tay nàng trực tiếp rơi xuống đất, nàng ngây người nhìn những mảnh vỡ cùng khói do va chạm.