Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ: Chương Q.3 – Chương 32: Kiếm Đảm Cầm Tâm
Trong tất cả các loại binh khí, chỉ có kiếm mới có thể dùng từ thông linh để hình dung.
Kiếm tốt nhất định là kén chọn chủ.
Trong lịch sử có rất nhiều thanh kiếm cực kỳ nổi danh đương thời, sau khi cố chủ qua đời, thường thường dùng rất nhiều những phương thức hư không tiêu thất. Mà khi nó lại xuất hiện ở trước mặt người đời, mọi người mới giật mình phát hiện, trường kiếm lại được tái xuất chẳng những không chút mảy may tổn thương, hơn nữa người dùng kiếm phẩm hạnh cùng với vũ kỹ cũng tuyệt đối có thể xứng đôi với chủ nhân tiền nhiệm của kiếm.
Trong truyền thuyết, thời thượng cổ từng xuất hiện 3 thanh trường kiếm đại danh đỉnh đỉnh, đều là do Sáng Thế Thần tự tay tạo ra, trong truyền thuyết, Sáng Thế Thần trong lúc tạo ra 3 thanh trường kiếm này đã truyền vào rất nhiều tinh lực, thậm chí là không ít tinh lực của các loại tạo vật khác cho chúng.
Rồi sau đó theo tư liệu lịch sử, chỉ có 1 thanh được tìm thấy, song ngay cả thanh này cũng chưa từng có người tận mắt thấy qua, tên của nó chính là ―― Lưu Huỳnh!
Sơn hải kinh – Kỳ đàm
“Được rồi, mọi người nếu đã hiểu, vậy cứ tự túc mà làm. Sáng ngày mai đến sớm một chút, đừng để bọn họ chê cười chúng ta, nói thật, mấy người này gây cho chúng ta áp lực thực sự rất lớn.” Ngả Mễ cười hì hì đứng dậy.
Mấy nam hài cùng đứng dậy, cười ha ha bước ra ngoài.
Ra cửa không lâu, Hoắc Ân Tư đột nhiên nói với mấy người khác: “Ủa? Bạn gái của Ngả Mễ buổi tối nay ở đâu vậy?”
Ba Nhĩ Ba Tư cười đá vào mông hắn 1 cái: “Nhóc con không biết lớn, thiếu gì cách, cô gái kia không tệ, ta là bộ hạ cũ của cha Ngả Mễ, cũng là bậc cha chú của hắn, ta đồng ý cho bọn họ.”
“Nhưng mà… Cô gái nhà Lâm bá tước thì làm sao bây giờ?” Đại Thanh Sơn chân mày hơi nhíu lại.
“Việc này, mọi người không cần nói với những người khác. Bọn họ cũng không có hôn ước gì, hơn nữa theo các ngươi nói, Ngả Mễ cũng không có hành vi thân mật gì với Lâm gia đại tiểu thư, ta nghĩ việc này bất luận phát triển thế nào cũng chẳng có việc gì cả.” Ba Nhĩ Ba Tư ý cười không dứt, căn bản chẳng để việc này ở trong lòng.
Ngả Mễ nhìn bối cảnh bọn họ rời đi, lắc đầu hướng trong phòng nói: “Bảo bối, bọn họ đi lần này chắc chắn là chẳng có lời gì hay ho cả đâu.”
Nữ hài đặt quyển sách trong tay xuống bàn, nghiêng đầu, trong ánh mắt lộ ra ý cười nghịch ngợm: “Hắc, huynh vừa rồi thật là hư hỏng. Ta thấy vừa rồi huynh làm mấy thứ tiểu xảo nha, huynh sao lại làm thế với mỹ nữ? Còn nữa, mỹ nữ mặc xiêm y màu lam kia, huynh với nàng ấy có quan hệ gì, thành thật khai báo xem!” Nói xong khoa tay múa chân duỗi ra nhéo tai Ngả Mễ.
Ngả Mễ lập tức nhớ ra, nữ hài từng có 1 lần nói chuyện phiếm, kể rằng nàng từ nhỏ đã bị cha mẹ véo tai, hơn 200 năm bị véo tai, khó trách tai lại nhọn như vậy, bất quá cũng phải nói, hơn 200 năm học tập, công phu véo tai người khác của nàng cũng trở nên lô hỏa thuần thanh. Cho nên vội vàng nhảy ra đằng sau một chút, phẩy tay giải thích: “Vợ các hạ, ngàn vạn lần không phải hiểu lầm, ta có thể khẳng định, vừa rồi nhất cử nhất động của ta khẳng định không lừa được ánh mắt lợi hại của tinh linh, hơn nữa ta cũng chẳng có ý niệm trong đầu nào đối với cô gái kia!”
“Hứ, huynh nghĩ rằng ta cũng ngốc như con rồng kia chắc? Cũng gọi ta là các hạ ―― nhất định là đối với cô nàng Long Kỵ Binh kia có ý tứ gì đó!”
“Không có nha, ta nào dám!”
“Hừm ――” Cô gái phất tay: “Cứ coi như huynh không dám, bất quá cho dù huynh dám, ta cũng không sợ, đối với chuyện này ta vốn rất tự tin, nhớ cho kỹ, ta cổ vũ huynh đi tán gái đó nha ――” Cô gái kéo dài ngữ điệu ra, dùng ngữ khí uy hiếp tràn ngập tử vong cổ vũ Ngả Mễ đi to gan nếm thử sai lầm: “Ta có thể nhìn ra, cô gái áo lam kia thực sự thích huynh, huynh cũng đừng hòng gạt ta nha.”
Ngả Mễ rùng mình 1 cái, tiến đến sau lưng cô gái, 2 tay nhẹ nhàng quàng qua vòng eo mảnh khảnh của nàng, khẽ thì thầm bên tai: “Bảo bối, thế thì sao chứ? Ta chỉ yêu mình nàng, vậy là đủ rồi.”
“Hắc ―― Chỉ sợ hiện tại thì nói một đằng, về sau lại làm một nẻo.” Cô gái lập tức nhớ ra điều gì đó, sắc mặt ảm đạm hẳn đi: “Ta từ nhỏ cuộc sống vốn đã không hạnh phúc, cho nên ta rất sợ về sau cũng…”
Ngả Mễ xoay người Oánh lại, dùng ánh mắt ngăn nàng tiếp tục nói tiếp: “Oánh của ta, ta thực sự yêu nàng, không được nói bậy nữa, được không. Yên tâm, ta tuy rằng có thể nói hươu nói vượn với những người khác, nhưng tuyệt đối sẽ không như vậy đối với nàng. À, nàng xem, về sau nhà của chúng ta sẽ đặt ra Ngả Mễ gia quy thế này: ‘1, vợ vĩnh viễn đúng; 2, nếu cho rằng vợ không đúng thì mời xem lại điều thứ nhất’.”
Cô gái bị Ngả Mễ chọc cho cười, nỗi ưu sầu vừa mới xuất hiện trong mắt nhanh chóng biến mất, “Điều đó cho thấy là huynh đang gạt ta nha, nói thật, ta còn muốn viết thêm mấy mục cho huynh, 1, mỗi ngày đánh răng không được dưới 5 phút; 2, tắm rửa không được ngắn hơn 15 phút; 3, sau khi gội đầu phải dùng khăn mặt khô để lau, nếu không gội đầu nhất định phải dùng khăn lông ướt chà xát một chút…”
Thấy cô gái còn định nói tiếp, Ngả Mễ cười khổ cầm bút lên chép ra, sau đó dưới sự quan sát chăm chú của cô gái, ký tên đồng ý, dán ở đầu giường.
Oánh nhìn Ngả Mễ thật sự đem tờ giấy dán ở đầu giường, mắt hơi ươn ướt. Nàng ôm thắt lưng Ngả Mễ, đầu áp sát sau lưng hắn, nước mắt rất nhanh đã thấm ướt áo Ngả Mễ: “Ngả Mễ, ta rất sợ phải mất đi huynh, ta muốn cùng huynh đi tham gia mạo hiểm, được không?”
Nếu nói trên thế giới còn có thứ khiến Ngả Mễ phải sợ, thì chỉ có nước mắt của Oánh, hắn ngồi ở trên giường, khẽ ôm eo cô gái để cho nàng ngồi vững ở trên đùi mình, nhẹ nhàng hôn đôi mắt đẫm lệ của nàng: “Bảo bối, đừng nên suy nghĩ lung tung, vốn cũng muốn để cho nàng cùng đi với ta, nàng cũng nghỉ ngơi sớm một chút đi, chúng ta ngày mai sẽ xuất phát sớm.”
Trên cửa số, bóng người mơ hồ, trên bầu trời, ánh trăng man mác.
Mới sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, 3 vị khách Long Kỵ Binh đã bị tiếng huấn luyện từ bên ngoài dựng dậy. Sau khi ra khỏi cửa phòng, sắc trời vẫn còn nhá nhem tối, nhưng ở giữa quân doanh đã đứng đông nghìn nghịt 3 phương trận, từng phương trận đều phát ra tiếng hô khẩu hiệu chỉnh tề, dưới sự dẫn dắt của các đội trưởng khác nhau, chạy ra khỏi cửa doanh, sau khi ra khỏi cửa doanh, có thể thấy rõ bọn họ phân ra chạy theo các hướng khác nhau.
Tiếp theo từ 1 gian phòng lớn lại tiến ra 1 đám chiến sĩ, vừa mới tiến ra đã rất nhanh bay lên không trung, hướng phương đông lao đi, mơ hồ có thể thấy bọn họ dường như là cưỡi thú họ nhà thứu. Cuối cùng, trên mặt đất chỉ còn lại 10 chiến sĩ, bưng những thau nước lớn, cẩn thận tẩy rửa bộ lông dày rậm rạp của lũ chim.
“Chào buổi sáng 3 vị.” Một thanh âm oang oang từ dưới đất vang lên, bọn họ nhìn lại, sau lưng có 3 người đang đứng, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư, người lên tiếng chào hỏi chính là Hoắc Ân Tư.
“Các người đi ăn điểm tâm sáng trước đi, Ngả Mễ đang duyệt đọc tình hình thu chi trong 2 tháng gần đây nhất của dong binh đoàn.” 3 vị khách cảm thấy rất kỳ quái, tại Tiểu dong binh đoàn, tiếng tăm lớn nhất chính là Ngả Mễ, tiếp theo là Đại Thanh Sơn cùng với Trì Ngạo Thiên 2 long kỵ sĩ, nếu không phải là bởi vì có 1 vị thúc thúc đại danh đỉnh đỉnh, Hoắc Ân Tư căn bản sẽ không tiến vào cơ sở dữ liệu của các đại dong binh đoàn, thế nào mà sau khi Ngả Mễ rời đi, nhân vật có thực lực nhất lại là hắn?
“Ha ha, không cần kỳ quái, Đại Thanh Sơn không thích nói chuyện, mà Trì Ngạo Thiên miệng lại chưa bao giờ hé ra, cho nên nếu Ngả Mễ vắng mặt, ta là người đầu tiên phải thay bọn họ lên tiếng.” Hoắc Ân Tư lập tức đọc ra hoài nghi trong mắt bọn họ, Đại Thanh Sơn hiền lành cười gật gật đầu, còn Trì Ngạo Thiên khóe miệng cũng lộ ra 1 nụ cười khổ.
“Chúng ta hôm qua đã quyết định lần cuối cùng, sẽ mang 10 đội viên có thâm niên của cuồng thứu đại đội đi, như vậy sẽ dễ dàng để truyền tin tức, cũng tiện cho việc điều tra. 1 giờ sau, tất cả cùng xuất phát.” Hoắc Ân Tư rọi sáng hướng phòng ăn. Ngay lúc bọn họ chuẩn bị đi ăn sáng, đột nhiên thấy 1 cô gái mặc váy dài màu trắng cười cười từ đằng xa chạy tới, đứng từ xa nhìn con cuồng thứu khổng lồ, chần chờ hỏi binh lính đang cúi đầu tắm rửa cho nó: “Ta có thể sờ vào chúng được không?”
Sĩ binh hiển nhiên là biết tiểu cô nương này đối với dong binh đoàn có ý nghĩa như thế nào, nhưng là 1 nam hài, thấy 1 tinh linh muội muội xinh đẹp, nhất định là dễ nói chuyện, cười gật đầu rồi dẫn nàng qua ngắm sư thứu của mình, tới lúc cô gái la lên kinh hỉ ―― Hóa ra nàng phát hiện ở trong phòng còn có rất nhiều tiểu sư thứu đang kêu réo đòi đồ ăn, 1 số đã có thể đứng dậy gọi tới gọi lui, nàng cười gọi với sang bên này: “Đại Thanh Sơn ca ca, Trì ca ca, Ải nhân ca ca, ta muốn có 1 con tiểu điểu nhi chơi, cho ta 1 con được chứ?”
So với đám lính còn chưa biết gì, 3 nam hài này vốn đã biết sự lợi hại của cô bé, Ải nhận ca ca vội vàng đáp ứng ngay: “Không vấn đề gì, muội cứ chọn 1 con trong phòng đi, cẩn thận kẻo bị thương.”
Phòng ăn của Tiểu dong binh đoàn tương đối ổn, có thể dùng từ phong phú để hình dung, trên bàn ăn có bày mấy thứ đồ ăn vặt, còn có thịt ngao vô cùng thơm ngon. Đương nhiên chuyện khiến khách khứa cảm thấy không cảm kích lắm chính là ở khía cạnh khác, tối thiểu xem ra thì cô gái vốn hy vọng ăn uống điều độ để giữ eo vốn không thích lắm, Bích vừa ăn vừa nói với 2 ca ca: “Nhìn xem, chất lượng sống hiện tại của bọn họ cao như vậy, so với các dong binh đoàn Cấp A khác còn tốt hơn nhiều, số tiền này chính là thu được từ trên người Hồng Thạch.”
Ca ca dùng ánh mắt ngăn lại sự lắm chuyện của nàng, cũng ý bảo lại có người đến.
Lần này người tới là Sa Nhược cùng Vũ Thường, trông ra, Lâm Vũ Thường hieernn hiên là ngủ không được ngon giấc, sắc mặt tái nhợt, mặt mày vẫn còn lộ ra 1 tia ưu thương khó có thể che lấp. Cho dù không nói, khách khứa cũng biết là vì sao.
Sa Nhược căn bản không được tính là có đầy đủ kinh nghiệm luyến ái, quan hệ hiện tại với Đại Thanh Sơn căn bản không thể nói là rõ ràng, như vậy càng không thể cho rằng nàng sẽ biết an ủi gì được, tác dụng lúc này chủ yếu là cẩn thận trông nom Lâm Vũ Thường đừng để cho nàng có hành vi kích động gì quá mức.
Sau khi ăn xong, đoàn người tập hợp ở cửa doanh, Ngả Mễ cũng xuất hiện, miệng hắn vẫn còn nhồm nhoàm 1 ổ bánh bao, cầm trong tay 1 cái cốc lớn rất nhanh uống cho trôi bánh bao.
Rất kỳ quái chính là, ở ngoài cửa doanh có đỗ 1 chiếc xe ngựa lớn, 1 xa phu thuần thục đang căng dây cương ngựa, 1 người ôm chăn đệm thật dày chuyển vào trong xe, trong chốc lát, 4 dong binh nâng 1 cái giường đã đi tới, sau đó 4 người thật cẩn thận đem chăn trên giường nhấc lên, màu dát giường cùng với chăn lập tức nhận ra người trên giường là ai, 3 ánh mắt buồn bực dõi theo cảnh vị đại nhân các hạ được nâng vào trong xe ngựa lúc còn đang ngủ ―― Đại khái kể cả quốc vương đi tuần cũng không thể lười biếng đến thế a.
Thấy cảnh tượng đó, 1 tia hoài nghi cuối cùng của Hoàng Kim Long Kỵ Binh Đoàn đối với Ngả Mễ cũng bay lên đến 9 tầng mây. Có điều rất lâu về sau, bọn họ mới biết Ngả Mễ còn có 1 câu nổi danh khác: “Hoặc là không làm, chứ đã làm thì phải làm đến mức hoàn hảo nhất ―― Nghĩa là chức nghiệp nào thì cũng cần phải có đạo đức nghề nghiệp, à ―― chính là lừa tiền.” là hàm ý của những lời này.
Con người quả thật có rất nhiều cách để làm việc, cứ cách nửa giờ, lại có 1 con cuồng thứu bay lên trời, tuần tra tình hình ở vùng phụ cận, mà Trì Ngạo Thiên cũng từ kết giới triệu hồi ra Tử linh long đáng sợ của hắn bay lên trời tuần tra, Tử linh long rất nhanh chóng phát hiện ra hành tung của Lục Nhi, vô cùng hy vọng xem nó đang làm gì, đáng tiếc cái đầu khổng lồ thò ra đằng sau xe ngựa của nó mắt lại nhắm tịt, chẳng nhìn thấy gì cả.
Trên đường, rõ ràng những người này chia ra làm mấy tốp, 3 vị khách thành 1 nhóm, Sa Nhược cùng với Lâm Vũ Thường đi cùng nhau, Đại Thanh Sơn cùng Trì Ngạo Thiên đi cùng 1 chỗ. Ngả Mễ là mệt nhất, vừa phải chiếu cố cho khách, vừa phải hô hào những người khác, đương nhiên, sợ nhất chính là tỏ ra quá gần gũi với Oánh trước mặt Lâm Vũ Thường, điều này cũng không nói lên điều gì, chủ yếu là sợ nàng quá kích động, cũng may là Oánh tỏ ra thấu hiểu đối với việc này, cũng không quá quấn quít lấy hắn, thường thường đi trêu chọc Lục Nhi hoặc là ngắm những con đại điểu vô cùng hung mãnh này. Chỉ có lúc ăn cơm mới ngoan ngoãn ngồi ở bên cạnh Ngả Mễ không nói 1 lời ăn cơm ―― À, đương nhiên đây chỉ là biểu hiện ở bên ngoài, cứ nhìn bước chân trên đường của Ngả Mễ sau khi ăn xong cùng với độ bẩn ở giày của hắn, là hiểu biểu hiện sự hài lòng vừa rồi của Oánh đối với hắn đại khái là cái dạng gì rồi.
6 ngày sau, đoàn người rốt cuộc cũng tiếp cận Thánh Tuyết sơn, ở đây khoảng cách tới chỗ điểm xuất phát tham gia Huyễn Thú thí luyện còn khoảng cách 2 ngày nữa, chính xác mà nói là dãy phía tây của Thánh Tuyết sơn Bắc bộ sơn mạch, 2 con sông Sư Tử hà cùng với Tang Kiền hà đều khởi nguồn từ sơn mạch này, chỉ khác là, Sư Tử hà khởi nguồn từ dãy phía t ây, còn Tang Kiền hà khởi nguồn từ phía đông.
Dọc theo độ cao càng ngày càng tăng so với mặt nước biển của tuyết sơn, xe ngựa càng ngày càng khó hành tẩu, cuối cùng, Lục Nhi các hạ cũng không thể không đặt chân xuống dưới đích thân hành tẩu.
Theo Lôi Nặc Nhĩ giới thiệu, hiện tại đã càng ngày càng gần kiếm mộ, trên thực tế, cho dù hắn không nói, mọi người cũng có cảm giác, 1 đoạn đường này cùng các nơi khác rõ ràng bất đồng, 4 phía triền núi là tùng và bách, ngẫu nhiên lộ ra chút nham thạch nham nhở, đều là màu đỏ như máu, tựa như bị ngọn lửa trường kỳ thiêu đốt.
Sau 1 cái triền núi khổng lồ, rốt cuộc cũng trông thấy 1 cái lò luyện đã bị bỏ hoang từ rất lâu rồi, cũng chẳng biết đã qua bao nhiêu thời đại, lò luyện này không những cực à tính chất cũng vô cùng rắn chắc (là 1 loại đá đỏ rực), lò luyện loại nhỏ mà thợ rèn sử dụng so với cái này thực sự chỉ đáng là cháu chắt chút chít a.
Mặt sau lò luyện là 1 dòng suối nhỏ chảy xiết. Dòng suối nhỏ này đại khái chính là tiền thân của Sư Tử hà, dòng suối nhỏ uốn khúc quây tròn phía dưới lò luyện, lưu lại 1 cái ao nhỏ đường kính đại khái chừng 10 thước, nước ao cực kỳ trong.
Một bên là lò luyện màu đỏ, 1 bên là ao nước thật sâu, đứng ở chỗ này vô luận thế nào cũng không thể bỏ qua nhiệt khí mãnh liệt từ lò luyện màu đỏ này phát ra cùng với hàn khí lạnh như băng của ao nước sâu hé lộ. Không hổ là Sáng Thế Thần, chỉ là 1 nơi tinh luyện bảo kiếm kim loại, thế mà tới hơn chục vạn trăm vạn năm sau vẫn có thể khiến cho người ta cảm thụ được loại cảm giác năm đó.
Đương nhiên, so với 2 cái kiếm mộ khổng lồ cùng ở đằng sau lò luyện thì vẫn chưa nhằm nhò gì