Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ: Chương Q.3 – Chương 31: Kiếm Đích Hô Hoán
Trong số các đại lục, quan hệ phức tạp nhất chính là Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục, mặc dù tại Băng Phong đại lục cũng có tới 4 quốc gia, nhưng bởi vì Bắc Cáp Mễ Nhân ở tít tận trung tâm đại lục, về cơ bản là không tranh giành với thế gian, còn lịch đại quân chủ của Cáp Mễ Nhân vương quốc thì lại không có nhu cầu lớn đối với quyền lực, mặc dù Ngả Mễ đế quốc vô số lần khởi xướng xâm lược đối với Cáp Mễ Nhân vương quốc, nhưng dưới tư tưởng quân sự chỉ đạo phòng ngự phản công hữu hiệu của Cáp Mễ Nhân vương quốc, cũng chẳng gây ra thương tổn gì mấy đối với Cáp Mễ Nhân vương quốc. Ở phía tây đại lục, Ngả Mễ đế quốc Bắc Bộ liên bang cơ bản chủ động chiếm cứ, Thần Thánh giáo đình Bắc giáo đình kế thừa toàn bộ tư tưởng từ tổng bộ, không có nhu cầu gì quá đáng đối với quyền lực, cho nên vẫn thỏa mãn với việc ra đời dưới sự che chở của đế quốc.
Ở Ngả Mễ Nặc Nhĩ đại lục thì tình hình lại kém xa. Mặc dù Ngả Mễ đế quốc chiếm cứ toàn bộ 1/3 lãnh thổ của đại lục, hơn nữa còn có ½ binh lực chủ yếu; còn 4 quốc gia khác, trừ Thần Thánh giáo đình vốn không theo đuổi binh lực ra, 3 quốc gia kia tuy rằng không thể 1 mình chống lại Ngả Mễ đế quốc, nhưng nếu là 2 quốc gia liên hợp lại thì Ngả Mễ đế quốc cũng chẳng thể công kích được.
Trong số 3 quốc gia này, Thần Thánh Sa Mạc đế quốc nằm ở hoang mạc, tuy rằng binh lính cũng không nhiều, nhưng ở loại địa hình đặc thù này, rất dễ dàng lấy 1 chọi trăm, cho nên tình trạng liên hợp thế lực với các quốc gia khác cũng không nhiều. Tu Tư đế quốc cùng với Hải Cáp Dong Binh đế quốc vị trí nằm sát rừng, vẫn bị vây bởi 1 loại quan hệ vi diệu môi hở răng lạnh, bởi vậy trong vòng gần 300 năm qua, cơ hội nối nhân duyên rất nhiều, 2 vị quốc gia đế vương cũng đều rất rõ ràng, 1 khi bị Ngả Mễ đế quốc phân ra công kích, chắc chắn gặp phải mối nguy diệt quốc.
Trừ Ngả Mễ đế quốc lựa chọn sử dụng chế độ quân chủ tập quyền ra, 4 quốc gia còn lại đều là do các tiểu bộ lạc cùng với quốc gia nhỏ hoặc là dong binh đoàn tập hợp lại. Trong suốt mấy trăm năm qua, rất nhiều nước nhỏ nằm ở vùng biên thùy các nước lớn bỗng nhiên trở thành mục tiêu tranh chấp giữa Ngả Mễ đế quốc cùng với các quốc gia khác.
Bởi vậy có dùng từ rắc rối phức tạp để hình dung mối quan hệ lúc đó cũng là không đủ.
Tại thời điểm Ma Pháp lịch năm 3, tình hình bỗng nhiên lại càng trở nên phức tạp hẳn lên.
Hồng Nguyệt lịch Đại lục cường quốc tung hoành sử
“Ta thật sự muốn giúp các người!” Ngả Mễ vẻ mặt đầy vẻ thống khổ bất đắc dĩ, “Vì sao các ngươi lại không thể đưa ra 1 yêu cầu khác chứ, cho dù là mượn ta 100 kim tệ cũng được.”
Cũng giống như tất cả những người lần đầu tiên chứng kiến Ngả Mễ phấn khích biểu diễn, Lôi Nặc Nhĩ, Tu Đạt, Bích cũng bị biểu hiện giả dối của hắn mê hoặc, từ sâu trong nội tâm cảm thấy vì việc đã mang đến phiền toái rất lớn cho nam hài nhiệt tình này, thậm chí muốn từ bỏ nhu cầu hoặc là nguyện ý dùng giá cao hơn nữa để bồi thường tổn hại tâm lý cho hắn ~~ Đương nhiên, như vậy là đã hoàn toàn rơi vào cạm bẫy được chuẩn bị tốt của tiểu dong binh tiên sinh đáng yêu rồi.
“Các người biết không, là đoàn trưởng của 1 dong binh đoàn, ta vẫn phải sống 1 cuộc sống vốn không thuộc về mình.” Ngả Mễ tựa như 1 oán phụ ai oán: “Ta thật sự rất đau khổ, tại dong binh đoàn của ta có 1 Thái thượng dong binh đoàn trưởng. Các ngươi cùng với ta đến xem đi!”
Ngả Mễ kéo Lôi Nặc Nhĩ tiến vào 1 căn phòng ở cách vách, vừa đẩy cửa vừa nói: “Đây là chỗ ở của Đại Thanh Sơn, nhưng các người cứ thử vào mà xem, chủ nhân của gian phòng này thực tế là ai?” Trong phòng chỉ có 1 cái giường, về đạo lý mà nói, hẳn là nơi ở của Phó đoàn trưởng Đại Thanh Sơn tiên sinh, nhưng hiện tại xem ra trên giường đã có 1 người đang ngủ, Ngả Mễ bất đắc dĩ lắc đầu: “Mọi người không cần hiểu lầm, Đại Thanh Sơn dưới sự nghiêm mật giám thị của người nào đó, tuyệt đối không dám giấu người đẹp trong phòng. Vậy thì là ai? Chúng ta qua nhìn xem…”
Ngọc thủ của Ngả Mễ chậm rãi xốc chăn lên, dưới chăn, hóa ra là 1 con phi long màu lục đáng yêu. Ngọn đèn rọi vào trên mặt nó, tiểu phi long phiền toái nâng móng vuốt lên định đem chăn kéo trở về, nhưng mà rất nhanh đã phát hiện ra là có kẻ đùa dai, nó cơ hồ chẳng chút do dự, mắt nhắm lại, móng vuốt nho nhỏ huy động một chút, thiểm quang màu trắng lóe lên xoay quanh đầu ngón tay của nó, trong phòng tất cả chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn đều đoán được là ma pháp thuộc tính nên trong nháy mắt đều ngồi sụp xuống.
Phản ứng đầu tiên của Ngả Mễ là nhào lên người Oánh, Oánh khẽ kêu lên 1 tiếng rồi bị đẩy ngã nhào xuống đất, Sa Nhược cũng kêu lên 1 tiếng rồi ôm Lâm Vũ Thường ngồi sụp xuống, tia chớp đầy trời trong nháy mắt xuyên thấu qua nóc nhà, hư hư thực thực bổ xuống những người vẫn còn đang đứng ở trong phòng. Tia chớp bản thân là 1 loại tiểu ma pháp —— Đương nhiên, Thần thánh cự long phóng ra thì lại là ngoại lệ, nói như vậy, nhiều nhất là khiến cho người ta bị tê dại trong 1 khoảng thời gian ngắn, nếu muốn dùng tia chớp giết chết người, phỏng chừng ít nhất cũng cần phải có 10 đại ma pháp sư đồng thời phóng ra.
Tia chớp lóe lên sáng rực đất trời lướt qua, cơ hồ lúc mọi người ngẩng đầu lên, 3 người Hoàng Kim Long Kỵ Binh chiến sĩ đều như vừa mới trải qua lễ rửa tội trên điện, tóc tai dựng đứng hết cả lên.
“Ai dà ——” Ngả Mễ từ dưới đất đứng dậy, thần tình tỏ vẻ xin lỗi nhìn 3 người phải chịu họa thay: “Các người thấy chưa? Đây là thứ gọi là đội trưởng thường nhật của dong binh đoàn.”
“Lục Nhi đại nhân ——” Ngả Mễ thật cẩn thận gọi, “Ngài có thể tỉnh lại không? Chúng ta có việc cần ngài hỗ trợ.”
Lục Nhi phát hiện chăn đã được phủ kín rồi, trở mình 1 cái rồi lại ngủ tiếp —— Chuyện này đối với long tộc là rất bình thường, bọn chúng có 1 loại thiên sinh dự cảm đối với nguy hiểm, nếu như không có nguy hiểm, vậy thì rất ít người có thể đánh thức chúng dậy từ trong giấc mộng được.
Ngả Mễ thừa lúc 3 vị khách không để ý, từ trong ngực bóp nát 1 khối thịt thằn lằn khô nhỏ, nhẹ nhàng nắn trong tay, mùi thịt khô dưới tình huống không trông thấy chậm rãi lượn lờ tỏa ra.
“Hắt xì ——” Lục Nhi hắt hơi 1 cái, mũi hít hít, như là mộng du, đầu chậm rãi ngóc lên giữa không trung, rốt cuộc cũng chậm rãi tìm thấy 1 bàn tay quen thuộc, nó lập tức đã biết chủ nhân của bàn tay đó là ai, ánh mắt nhập nhèm lơ mơ, trên mặt lộ ra vẻ kinh hỉ, vươn cái đầu lưỡi đỏ khổng lồ ra, nhiệt tình liếm Ngả Mễ.
Để phòng ngừa bị khách khứa trông thấy, Ngả Mễ lập tức tiến nhập vào trạng thái thường quy huấn luyện.
“Lục Nhi các hạ thân ái ――” Ngả Mễ vô cùng cung kính nhắc nhở Lục Nhi là đã tới lúc diễn trò: “Có mấy vị bằng hữu muốn mời ngài xuất sơn, đi giúp bọn họ thám hiểm, không biết ý ngài như thế nào?”
Về màn trình diễn của Thần thánh cự long Thái Mục Cách Nhĩ Tái trong sô diễn của Dong binh vương, thường thường đảm đương một vai không được sáng sủa gì cho lắm, hậu thế rất nhiều long học giả cho rằng, Thái Mục Cách Nhĩ Tái kỳ thật là bị Ngả Mễ biến thành lừa gạt, bởi vì tuy rằng long tộc rất thích những đồ phát sáng, là 1 thần thánh long tộc thông minh nhất, nhưng Lục Nhi cũng không thể nào thu hoạch được toàn bộ tiền tài nằm dưới quyền chi phối của Ngả Mễ, nếu muốn từ trong tay Ngả Mễ đoạt được 1 chút tiền bạc thì đúng là ý tưởng bắt hổ lột da. Mà 1 số người từng thể nghiệm qua màn biểu diễn của Lục Nhi đều cho rằng, trong chuyện này, Dong binh vương Ngả Mễ quả là 1 nhân vật thật đáng thương, đối ngoại thì phải chấp nhận áp lực sinh tồn rất lớn của Tiểu dong binh đoàn, thế mà đối nội lại còn bị 1 tên Thái thượng dong binh đoàn trưởng tham lam không ngừng bóc lột.
Mà là 1 thành viên trung tâm của Tiểu dong binh đoàn, Hoắc Ân Tư trong 1 lần say rượu, cũng giống như tất cả Ải nhân, trong lúc say rượu thường hay nói rất nhiều, trong đó có 1 đoạn là khen diễn xuất giỏi của đôi Ngả Mễ cùng với Thái Mục Cách Nhĩ Tái này, nói bọn họ là hoàn hảo hợp tác cực kỳ ăn ý. Mà chuyện này cuối cùng bị đoàn trưởng Ngả Mễ biết được, kết quả là khiến cho Hoắc Ân Tư suốt 1 tháng không được ăn đến rượu thịt, nghe nói là trừng phạt hắn vì tội sau khi uống rượu hồ ngôn loạn ngữ.
Lục Nhi vừa nghe tới chữ các hạ, lập tức biểu hiện ra một vẻ mặt khác, howhf hững nhìn nhìn Ngả Mễ rồi lại nhìn nhìn mấy vị khách nhân, hiển nhiên, nó coi tiểu tinh linh bên cạnh Ngả Mễ kia cũng là khách, trong ánh mắt toát ra cái vẻ “Phiền quá, đừng để ý tới thần sắc của ta.” Sau đó lại kéo chăn, tiếp tục nằm xuống.
“Lục Nhi các hạ, mấy vị này đều là bạn tốt của ta, bọn họ quả thật cần ngài giang tay ra, ngài thử nói xem phải thế nào thì ngài mới bằng lòng đi? Lần trước vì nhờ ngài giúp 1 chuyện nhỏ, ngài đã bắt ta phải bán máu. Lần này có thể giơ cao đánh khẽ được không.” Ngả Mễ thê lương nói, không hề để ý tới bên cạnh 1 nữ hài tử sắc mặt đã càng ngày càng khó coi hẳn lên ―― Không, xác thực mà nói, là 1 bộ “Tí nữa phải xem kỹ xem bộ dạng của ngươi ra sao.”
Lục Nhi giơ 1 tay lên bịt lỗ tai, tay còn lại thò ra, ngón tay cái thuần thục xoa xoa ngón giữa cùng với ngón trỏ, móng vuốt sắc bén phát ra tiếng tanh tách.
Trải qua quá trình Ngả Mễ, Trì Hàn Phong cùng với các nhóm đồng nghiệp dong binh đoàn khác không ngừng truyền bá, động tác này đã được phổ biến tới mọi người trên khắp đại lục, 3 chiến sĩ của Hoàng Kim Long dong binh đoàn cũng lập tức nhận ra, hóa ra là đòi tiền!
Lôi Nặc Nhĩ dùng ánh mắt hỏi số lượng nhìn Ngả Mễ, nhờ hắn hỗ trợ hỏi lục long một chút, hy vọng có thể tìm được giá cả bên trong, móng vuốt của Lục Nhi mở ra, trên không trung liên tục lật tới lật lui 5 lần, Bích cướp lời hỏi: “Ý nó là tổng cộng 25 kim tệ sao?” Lục Nhi vừa nghe thấy ở trên giường lại lắc qua lắc lại cái đầu.
Ngả Mễ thở dài 1 tiếng: “Cô nghĩ gì vậy, thân là thần thánh cự long, đời nào lại đi lấy kim tệ như vậy? Ý nó nói chính là tử kim tệ! Còn nói cho cô biết thêm 1 tin tức bất hạnh, đơn vị đếm của rồng không phải là cái, mà là nắm, ý nó chính là 25 nắm tử kim tệ, căn cứ theo kinh nghiệm của ta 2 tháng trước, 1 tay của nó có thể nắm 100 tử kim tệ a, hơn nữa đôi khi nó còn giở 1 chút thủ đoạn nho nhỏ, tỷ như lợi dụng lúc chúng ta không để ý, ở trên tay mình thi triển 1 cái ma pháp thật lớn, như vậy 1 tay có thể nắm 200 tử kim tệ.
A? 100×25 = 2500×10 = 25000 kim tệ?
Lôi Nặc Nhĩ có chút khó nói: “Nhưng mà hiện tại trong tay chúng ta kim tệ không đủ lắm, hình như trên người chỉ có tổng cộng chỉ đem theo khoảng hơn 10000 kim tệ…”
Ngả Mễ vỗ vỗ vai hắn, an ủi: “Chuyện này không thành vấn đề, các người có các vật khác hay không, tỷ như Hoàng kim long, hay là thần binh lợi khí khác, hoặc là thứ gì đó đáng giá cũng được, các người biết đấy, rồng không chỉ thích mỗi kim tệ, các thứ đáng giá khác…”
Lôi Nặc Nhĩ lắc đầu: “Chúng ta trước đây cũng có nhờ các dong binh đoàn khác chiếu cố giúp chuyện này, tiền phí cũng không nhiều lắm, nhưng mà chúng ta hứa, trong quá trình mạo hiểm, nếu như không tìm được Lưu Huỳnh, những đồ vật khác chúng ta cũng không cần, cho nên dong binh đoàn nào cũng đều rất sảng khoái đáp ứng.”
“Ồ, vậy cũng là 1 cách.” Ngả Mễ sờ sờ đầu Lục Nhi: “Ngài có cảm thấy được không, Lục Nhi đại nhân?”
Cách xưng hô kiểu này đã xảy ra biến hóa vi diệu, Lục Nhi cũng biết đã không cần trình diễn nữa, xoay người hướng về phía Ngả Mễ miễn cưỡng gật gật đầu, tỏ vẻ: “Không tệ lắm, các vấn đề còn lại đều là chuyện nhỏ, ngươi tự mình xử lý đi.”
Ngả Mễ hướng Lục Nhi thỉnh an, rồi giúp nó thổi tắt đèn, dẫn theo những người khác về tới gian phòng của mình.
Về chuyện huấn luyện Lục Nhi, sau khi Ngả Mễ thành lập dong binh đoàn vẫn thường tiến hành, theo lời hắn nói là để phòng ngừa chu đáo, mà từ đó trở đi, nhiều lần cho thấy, Ngả Mễ thật sự là có dự đoán thật kinh người.
Sau khi trải qua hiệp thương đơn giản, Tiểu dong binh đoàn lấy 10000 kim tệ cùng với tất cả vật dụng trong lần thám hiểm này… Không, chính xác mà nói là những vật có giá trị cao, quyết định hiệp đồng với Hoàng Kim Long Kỵ Binh dong binh đoàn hoàn thành chuyến thám hiểm đối với kiếm mộ tại Thánh Tuyết sơn, mà là cố chủ, Hoàng Kim Long dong binh đoàn yêu cầu Tiểu dong binh đoàn phải phái ra Thần thánh cự long cùng với Tử linh long tham gia nhiệm vụ lần này, hơn nữa hy vọng đoàn trưởng dong binh đoàn cũng phải tham gia.
Cuối cùng, sau khi trải qua hiệp thương, các chiến sĩ của Tiểu dong binh đoàn sẽ hộ tống Hoàng Kim Long dong binh đoàn xuất phát ngày mai tổng cộng như sau: Ngả Mễ, Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Sa Nhược, Lâm Vũ Thường cực lực yêu cầu cùng đi, cuối cùng Đại Thanh Sơn tỏ vẻ có thể được, Ngả Mễ vẫn không hề lên tiếng. Hoắc Ân Tư cũng muốn đi cùng, bị Ngả Mễ ngăn lại, hơn nữa còn tỏ vẻ, trong lúc bọn họ rời đi, Hoắc Ân Tư cùng Ba Nhĩ Ba Tư phải phụ trách quản lý nghiệp vụ hàng ngày, hơn nữa Hoắc Ân Tư là chủ yếu.
Tới lúc tất cả mọi người rời đi, Ngả Mễ ý bảo Đại Thanh Sơn, Trì Ngạo Thiên, Hoắc Ân Tư, Ba Nhĩ Ba Tư lưu lại tâm sự tiếp. Oánh ở một bên lẳng lặng ngồi xuống, giở các bộ sách ở trên bàn của Ngả Mễ, nghe bọn họ nói chuyện.
Ngả Mễ thần sắc cực kỳ nghiêm túc: “Hiện tại tình hình không được tốt cho lắm, ta đã đọc quân thư gửi cho Trì thúc thúc, thấy thật sự lo lắng. Tất cả công kích đều là đến từ vùng biển nam bộ, hơn nữa là đồng thời bắt đầu từ 2 quốc gia, càng phiền toái hơn là hình như đều đến từ 1 đại lục, nếu căn cứ theo điều này mà nói, Ngả Mễ đế quốc tựa hồ cũng không thể may mắn thoát khỏi, mà chúng ta lại ở tại vùng xa nhất ở vùng biển phía nam đế quốc, cũng chính là nói chúng ta có khả năng bị tập kích nhất. Vừa rồi, nếu không phải là tiền quả thật là khả quan thì ta vốn cũng không muốn nhận nhiệm vụ này. Cho nên, ta đi rồi, hy vọng mọi người phải chuẩn bị thật sẵn sàng.”
Hoắc Ân Tư gật gật đầu, Cuồng nộ ải nhân vương có trí tuệ không thua gì Dong binh vương, “Ta cũng rất lo lắng, như vậy đi, sáng mai chúng ta bắt đầu thiết lập các chướng ngại vật trên bờ biển, buổi tối thì gia tăng canh gác gấp 4 lần, một khi xuất hiện sự tình, nếu không ổn, chúng ta sẽ lui về đại lục.”
Trì Ngạo Thiên ha hả cười lạnh: “Cuối cùng, các ngươi hãy đi tìm gã tướng quân húp cháo kia, để cho hắn nhả ra nhiều tư nguyên một chút.”
Trong phòng ầm ầm phá lên cười.