Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ: Chương Q.2 – Chương 43: Binh Đạo
Dịch Tô III vuốt bộ râu dài, mặt mày hớn hở nhìn Ngả Mễ cùng với Đại Thanh Sơn: “Hai vị đều là danh gia trong nghề, cảm thấy biểu hiện của đám long kỵ sĩ kia thế nào?”
Đại Thanh Sơn khẽ cau mày, Ngả Mễ đã cướp lời: “Điện hạ, hoa mỹ có thừa, thực chiến thì vô dụng.”
Không biết là cố tình hay là vô ý, âm thanh của Ngả Mễ khá lớn, một ít tướng lãnh cao cấp xung quanh cũng nghe được, vài tên tướng lãnh khoảng 30 tuổi lập tức trợn mắt lên nhìn lại.
Ngả Mễ mỉm cười, hướng về phía những ánh mắt phẫn nộ đó gật gật đầu: “Điện hạ, tại sao lại nói vậy? Người có biết tử huyệt của long kỵ binh là chỗ nào không?”
“A? Tử huyệt?” Dịch Tô III nghe thấy lời này càng bị kích thích hơn.
“Đại Thanh Sơn tuy rằng chưa từng cưỡi rồng, nhưng lại có chút kinh nghiệm, người nên hỏi hắn xem.” Ngả Mễ cười hì hì, đem gánh nặng đẩy sang cho Đại Thanh Sơn.
Đại Thanh Sơn tuy rằng không giỏi trong việc ăn nói cho lắm, nhưng trong lĩnh vực bản thân am hiểu thì cũng chẳng ngại bất cứ kẻ nào: “Điện hạ, đám kỵ sĩ của người không có chút kinh nghiệm thực chiến nào hết. Trong tất cả các binh chủng kỵ sĩ, ngoại trừ tuyết lang, cuồng thứu, ngạc ngư (cá sấu) và một vài loại linh thú đặc thù khác, tuyệt đại đa số các binh chủng khác đều chọn dùng vũ khí đột kích là trường thương hoặc trường mâu, như vậy, trong quá trình đột kích, khoảng cách giữa các hàng là hơn 100 thước, mà vừa rồi trận hình xung phong của long kỵ sĩ chỉ có 30 thước.”
“Vì sao?” Dịch Tô III không phải là vị hoàng đế hay chinh chiến trên ngựa, cho nên đối với nhiều việc quân sự cũng không hiểu rõ ràng lắm.
“Đối với bất kỳ một loại tọa kỵ nào, 100 thước đại khái cần phải mất từ 5 đến 8 giây là có thể vượt qua. Trong chiến tranh thực tế, quân đội hai bên đối mặt, lượt xung phong đầu tiên, nếu là đại quân đoàn xung phong, bất luận kỵ sĩ đối mặt với binh chủng gì, dù là dàn hình theo kiểu bậc thang, hay là dàn hàng ngang thì hàng đầu tiên cũng không thể trong vòng 5 giây có thể giải quyết địch nhân, kể cả bị địch nhân giải quyết, mà hàng thứ hai, để đảm bảo sức công phá, tất nhiên là sẽ cầm trường thương trong tay làm vũ khí. Nếu khoảng cách giữa hai hàng chỉ có 50 thước, lúc xông lên sẽ đối mặt với chính đồng đội của mình, đà xông lên sẽ bị giảm đi trên 80%, tương đương với việc một hàng bị lãng phí. Một cách vận dụng hợp lý đối với Địa hành long kỵ sĩ là, sau khi hàng thứ nhất đánh tới tự động chia làm hai đội nhỏ, cách nhau khoảng 5 thước, sau khi đợt sóng công kích đầu tiên tới nơi, đợt sóng xung kích thứ hai lưu lại bắt đầu di chuyển, khi đó hai đợt sóng xung kích đồng thời đánh tới, mà khoảng cách tốt nhất giữa hai đội long kỵ sĩ là khoảng 100 thước sau đợt thứ hai. Như vậy thì sau 5 đợt tấn công, trường thương của long kỵ sĩ chắc chắn sẽ phá vỡ mọi trận doanh của đối phương. Phía sau đại đội long kỵ sĩ, toàn bộ kỵ sĩ đổi sang cận chiến dùng đao hoặc kiếm đột nhập trận địa của địch, giáp lá cà đánh địch.”
Ngả Mễ tiếp lời: “Điện hạ, Đại Thanh Sơn nói đúng đó, trong quá khứ mấy trăm năm nay, nước thần hoàn toàn dựa vào ưu thế của lang kỵ binh và những bình nguyên tuyết trắng, lật đổ tất cả những kinh nghiệm chiến tranh, mỗi lần đều đại thắng trở về, cho nên, thần mới nói, đám long kỵ binh này cơ bản không có tác dụng, nhìn cho đẹp mắt thôi, nếu lại phát sinh chiến tranh với Ngả Mễ đế quốc, đề nghị điện hạ phái lang kỵ binh. Đám long kỵ binh này còn chưa đủ nhét kẽ răng cho đại đội kỵ sĩ biên phòng của đế quốc đâu.
“Có đạo lý, vậy biện pháp tốt nhất là gì?” Dịch Tô III không thèm nhìn mặt đám tướng lĩnh mặt nhăn như trái mướp đắng.
“Đến vài đại lục khác, mời một vài tướng giỏi trở về, tối thiểu có thể tận dụng được một ít kinh nghiệm.” Ngả Mễ vô cùng thành khẩn nói.
Lúc này, tất cả Địa hành long kỵ sĩ giáp đen vừa tạo thành trận thế xung phong hình mũi tên xong, tiếp tục lấy trận hình dồn nửa bước từ phía tây lại, chậm rãi quay về, xếp hàng chỉnh tề trước đài duyệt binh.
Ngả Mễ đánh mắt về phía Đại Thanh Sơn mang ý hỏi, sau khi nhận được câu trả lời khẳng định, đứng dậy cung kính thi lễ với Dịch Tô III: “Điện hạ, bên thần đã chuẩn bị sẵn sàng, thỉnh cầu bệ hạ tuyên bố thí luyện.”
Dịch Tô III nhấc tay ra lệnh, một gã quý tộc tướng lĩnh sắc mặt đỏ bừng bước đến trước đài duyệt binh, âm thanh sang sảng vang khắp nơi, tuyên bố: “Quốc vương điện hạ có chỉ, trận đấu rồng chính thức bắt đầu, chỉ phân thắng bại, không phải quyết đấu sinh tử, mời hai vị long kỵ sĩ của chúng ta ra sân.”
“Mời hai vị long kỵ sĩ ra sân…”
Ô… tiếng kèn xương sư tử biển lại vang lên, âm thanh từ chậm rãi biến thành dồn dập, tràn ngập hương vị giáo mác, loại thanh âm này giống như chất xúc tác, toàn bộ Địa hành long nơi đây đều hơi hơi biểu lộ trạng thái kích động bất an. Chẳng lẽ, đây là tiếng kèn quân lệnh, thúc giục chiến tướng xuất chinh sao?
Rồng, ngâm vang cửu thiên.
Grào ~~ grào
Từ chân trời xa xôi vang vọng tiếng rồng ngâm.
Toàn bộ Địa hành long tại hiện trường hiển nhiên đều nghe thấy tiếng ngâm của Phi long, mấy đầu Địa hành long nhỏ tuổi có chút sợ hãi và sùng kính đối với rồng cao cấp, không kiềm chế nổi bắt đầu run rẩy. Đám long kỵ sĩ phải dùng hết sức ghìm Địa hành long lại, cố gắng không cho chúng tạo thành rối loạn.
Cự long, không thể nuôi ở trong thành, tất cả khu vực nuôi rồng của vương thất đều đặt ở một địa phương cách xa hơn 1000 cây số, cho chúng một khu vực hoạt động độc lập, và nơi đó nghiêm cấm săn bắn, nuôi trồng.
Vương quốc Cáp Mễ Nhân cũng không ngoại lệ.
Cho nên, bình thường rất ít người có thể nhìn thấy rồng, lại càng không nói đến Long kỵ sĩ cưỡi trên mình Phi long khổng lồ.
Tất cả mọi người vươn cổ, híp mắt, tìm kiếm hình ảnh rồng trên bầu trời xanh thăm thẳm.
Grào ~~ grào
Rồng đi ngàn dặm.
Phi long thể hiện tốc độ kinh người, tiếng ngâm thứ nhất đến từ khu vực chuyên nuôi rồng – vùng núi phía bắc Tuyết Nguyên thành, mà tiếng ngâm thứ hai lại truyền đến từ phía đông.
Xa xa, một thân ảnh màu lam như tia chớp đánh tới, dưới ánh thái dương từng đám mây trắng đang chuyển động nhẹ nhàng bị nó xé nát vụn, gió lạnh thấu xương dưới móng vuốt, cái loại cảm giác này như chứng kiến một mũi tên màu lam bắn xuyên mây vậy. Đột nhiên, hai bên cánh giang rộng, tốc độ của mũi tên, a, không, là tốc độ của rồng chợt nhanh hơn, một con cự long phong hệ màu lam đang đùa giỡn với gió, bóng dáng khổng lồ xẹt qua đầu dân chúng đang xem.
Đám đông sợ ngây người, sau đó, phát ra tiếng hoan hô tung trời.
“Long kỵ sĩ vô địch thiên hạ…”
“Quốc vương điện hạ vạn tuế…”
“Đánh bại Đại Thanh Sơn đê tiện vô sỉ kia đi…”
Cự long màu lam cũng không hạ xuống ngay, lơ lửng trên không trung, duỗi thẳng hai cánh màu lam, tựa như không khí tự nâng cơ thể nó lên vậy.
Tiếp theo, từ phương đông lại truyền đến một âm thanh rồng ngâm.
Một con cự long xanh biếc khổng lồ bay tới, vô cùng ngạo nghễ, tuy rằng nó không có tốc độ của con cự long màu lam trước, nhưng hai cánh khổng lồ đập một cách vững vàng.
Hai con cự long tụ vào một chỗ trên bầu trời.
Đám đông phía dưới kịch liệt hoan hô, 500 đầu Địa hành long run rẩy không ngừng.
Cự long hạ cánh xuống phía trước đài duyệt binh, cự long màu lam cao hơn 12 thước là của Hán Mông hầu tước, còn cưỡi trên băng hệ cự long màu xanh biếc chính là quân vụ đại thần Mạc Thu bá tước.
“Mời long kỵ sĩ Đại Thanh Sơn lên đài…”
“U —”
Đám đông vui mừng reo hò phát ra âm thanh cuồng nhiệt.
Đại Thanh Sơn gãi gãi đầu, đứng dậy, thông qua lối đi bên cạnh đài duyệt binh, bước xuống.
Sa Nhược theo bản năng nắm chặt tay Lâm Vũ Thường, lúc này, hai người mới phát hiện, trong lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi.
Đại Thanh Sơn bước tới phía trước hai vị long kỵ sĩ, ngửa đầu nhìn hai Phi long kỵ sĩ cao cao tại thượng, gật gật đầu chào, khóe miệng hơi cười lộ ra một chút thiện ý.
Trong lúc nhất thời, tất cả mọi người đều ngừng việc tranh cãi ầm ĩ, bất luận là thiện ý hay ác ý, tất cả đều hy vọng nhìn xem, tiểu nam hài này có lá gan lớn cỡ nào lại dám đi khiêu chiến, thậm chí tuyên bố đánh bại long kỵ sĩ?
Đại Thanh Sơn chuyển mình, hai tay tạo thành hình chữ thập, dùng phương pháp câu thông với Lục Nhi, trong đầu thầm gọi: “Lục Nhi, mau tới chỗ này, ta cần trợ giúp.”
Gần như là trong nháy mắt, ở trước mặt Đại Thanh Sơn xuất hiện một cái ma pháp trận hình lục giác màu xanh biếc, cột ánh sáng xanh chuyển động nhanh chóng dựa theo hình dạng của ma pháp trận, đồng thời khi ma pháp trận sinh ra, Đại Thanh Sơn cũng đạt được câu trả lời khẳng định thuyết phục của Lục Nhi.
Ma pháp trận?
Toàn bộ những ai có huyễn thú đều nhíu mày, chẳng lẽ Đại Thanh Sơn phải thông qua ma pháp trận để triệu hoán rồng? Có loại rồng nào có thể triệu hoán thông qua ma pháp trận đây? Chỉ có huyễn thú ký kết khế ước với nhân loại mới có thể bị triệu hoán, còn rồng? Phàm là rồng, để có thể cưỡi được cũng đã hơn 400 tuổi, mà trên thực tế, cự long ký khế ước với bất kỳ ai, chính là ký kết sinh mệnh, mà những người có thể tạo thành khế ước cũng phải rất cố gắng, thậm chí phải có huyết mạch của thượng cổ thần tộc, long tộc mới đồng ý làm tọa kỵ cho bọn họ. Huyễn thú thì không cần như vậy, cho nên huyễn thú là do kỵ sĩ quản chế, kỵ sĩ tử vong sẽ khiến huyễn thú tử vong, còn phi long với kỵ sĩ là quan hệ ngang hàng, kỵ sĩ cho dù tử vong, Phi long cũng sẽ không bị ảnh hưởng gì, tương đối chỉ có trải qua đau đớn một chút mà thôi. Sau khi kỵ sĩ chết 100 năm, Phi long có thể lập khế ước mới với một kẻ khác.
Chẳng lẽ rồng của Đại Thanh Sơn không phải là cự long, mà là một loại rồng huyễn thú có thể triệu hoán sao? Chẳng lẽ là rồng biến dị cấp thấp?
Đại Thanh Sơn cũng có chút đau đầu, Lục Nhi rất không nguyện ý bị triệu hoán thông qua ma pháp trận, nhất là sau khi có năng lực phi hành.
Xa xa, trên bầu trời, đột nhiên mây trắng quay cuồng, gió rét thổi tới cuốn mây trắng bay tán loạn, hình thành những bông tuyết trắng – cảnh tượng tương đối hiếm
Phương đông vốn đang tràn ngập ánh nắng, vì sao lại có tuyết rơi phất phới?
Phong long màu lam cùng với Băng long màu xanh biếc đồng thời ngẩng đầu lên, ánh mắt đều trở nên nghi hoặc, 500 con Địa hành long cũng giống như đồng thời cảm nhận được điều gì đó, cái đầu to lớn đều xoay nhìn về phía gió lạnh đang thổi tới.
Gió lạnh thấu xương uốn lượn, những đám mây trắng quay cuồng tựa như sóng biển, từ phía xa xa, biển mây đang nhanh chóng kéo tới.
Phong long màu lam nôn nóng bất an một cách dị thường, long trảo to lớn cắm trên đài duyệt binh hơi run run, còn băng long xanh biếc thì rơi vào sự hưng phấn, đầu ngẩng cao, rống lên một tiếng ngắn ngủi, cánh trên không trung không ngừng vẫy động. Đám Địa hành long đã hoàn toàn rối loạn, đứng trước thì hưng phấn, đám đứng sau thì đem chi trước đặt lên trên người đám đứng trước, ánh mắt nhìn chằm chằm vào biển mây đang quay cuồng. Toàn bộ đám địa hành long kỵ sĩ đều trở nên mơ hồ, chưa từng phát sinh tình huống như vậy bao giờ.
Trong biển mây trắng đang quay cuồng kia, đột nhiên xuất hiện một cái đầu rồng nhỏ màu lục, tiếp theo là một cơ thể nho nhỏ, tiếp nữa là cánh màu lục, một con rồng nhỏ toàn bộ lộ hẳn ra từ trong đám mây.
Một cảnh tượng kỳ quái xuất hiện, khiến mọi người bị hoảng sợ đến ngây người.
Con rồng nhỏ màu xanh biếc từ trên trời hạ xuống, đầu gật gật, chân dang rộng ra.
Chi sau tráng kiện của đám Địa long giống như đột nhiên mất hết sức lực, toàn bộ thân thể cao lớn cúi xuống phía trước, đôi mắt nhắm lại, hạ đầu xuống sát mặt đất.
Phong long màu lam nghiêng thân thể một chút, đột nhiên bay lên trời, Hán Mông hầu tước cưỡi trên cơ thể nó đột nhiên bị quăng xuống dưới.
Thân hình Phong long khổng lồ nhanh chóng bay về phía lục long nhỏ bé, dùng chính thân hình của mình đỡ lấy cơ thể của Lục Nhi đang từ từ hạ xuống, sau đó chậm rãi hạ xuống đài duyệt binh.
Thời khắc này, trong lòng mọi người đều hiện lên một câu: Quân lâm thiên hạ!!
Đại Thanh Sơn cũng bị cảnh tượng trước mắt làm cho ngây người: Lục Nhi rốt cuộc muốn làm cái gì?
Ngả Mễ cười hì hì, bước đến sau lưng Đại Thanh Sơn vỗ vai hắn một cái, tiếp tục bước đến trước mặt lam long, vỗ vỗ Lục Nhi mới nhảy từ trên người lam long xuống, nhấc chi trước bên trái của Lục Nhi giơ cao lên: “Còn ai nguyện ý cùng Thần thánh cự long chiến sĩ Đại Thanh Sơn quyết đấu nữa…”