Bạn đang đọc Dong Binh Thiên Hạ: Chương Q.2 – Chương 42: Hấp Dẫn
Sau năm 2 một năm theo Ma Pháp lịch, Cáp Mễ Nhân vương quốc đem ngày diễn ra “Trận chiến rồng” trở thành ngày sỉ nhục của quốc gia.
Ngày lễ này mãi cho đến sau khi Ngả Mễ chân chính trở thành Dong Binh Vương mới hủy bỏ, à, nói một cách chuẩn xác thì được gọi theo một cái tên mới: “Lễ hân hoan”.
“Ngả Mễ, ta thực sự phạm phải một sai lầm.” Dịch Tô III mặt tủm tỉm cười nhìn Ngả Mễ, thái độ vô cùng thành khẩn nói.
“Điện hạ, người quá khách khí rồi. Có việc gì vậy?”
“Ta thỉnh cầu ngươi tha thứ ột sai lầm của ta.”
“Thần thật đáng tội chết, làm sao có thể có ý nghĩ như vậy được. Điện hạ khiến cho thần không dám nhận.”
“Ai, ngươi biết không? Nhìn thấy ngươi khiến ta nhớ lại phụ thân ngươi 10 năm trước, lúc đó hắn thật sự là hào hoa phong nhã, ngọc thụ lâm phong…” Lời nói của Dịch Tô III lập tức bị Ngả Mễ không khách khí cắt ngang: “Điện hạ, có cái gì xin người cứ nói thẳng. Thần lúc này thực sự bề bộn công việc, người cũng thấy đấy.” Ngả Mễ vừa nói vừa giơ tờ danh sách trong tay ra cho Dịch Tô III thấy. Nhìn danh sách viết bằng mực đỏ này, cơ mặt Dịch Tô III lập tức nhảy dựng lên.
Ngả Mễ lúc này thực sự bề bộn công việc, trong tay trái của hắn đang cầm một tờ danh sách viết mực đỏ, còn tay phải của hắn cầm một tờ danh sách viết bằng mực đen, cứ cách vài phút, lại có người ở dưới đài chạy lên, đưa cho hắn một vài con số mới.
“Ta có thể nhìn qua danh sách được không?” Dịch Tô III thử thương lượng.
“Điện hạ, đây là cơ mật kinh doanh, không hay lắm đâu. Nếu là chuyện không có quan hệ đến việc buôn bán, ta đều đáp ứng người.” Ngả Mễ mỉm cười.
“Ai, ta đối với cha ngươi có ấn thượng vô cùng tốt, thiện lương, chính trực, có tác phong điển hình của một kỵ sĩ, mà ngươi lớn lên lại cực kỳ giống hắn. Ngươi với Đại Thanh Sơn đến Tuyết Nguyên thành, mà Đại Thanh Sơn lại là cao đồ của Trì Hàn Phong tiên sinh, ta vốn vẫn lo lắng Đại Thanh Sơn có tác phong giống sư phụ của hắn, cho nên ngày hôm qua ta đặc biệt phái người đi để ý Đại Thanh Sơn.” Mặc dù lúc này là cuối mùa hè, đầu mùa thu, thời tiết ở Tuyết Nguyên thành rất lạnh, nhưng trên gương mặt Dịch Tô III không khỏi toát loạn mồ hôi.
“A, người nói tiếp đi, người nói tiếp đi.” Ngả Mễ rất khách sáo nói.
“Đêm qua ta ngủ không được, đến tận 4 giờ sáng, ta gọi gã tướng quân đang trong phiên trực tới, khi ta biết Đại Thanh Sơn vẫn luôn ở trong phòng ngủ, mà ngươi lại biến mất, ta có cảm giác… ngươi… đã đi làm việc gì đó.” Trên mặt Dịch Tô III lộ ra vẻ lo lắng sâu xa.
“Sau đó rốt cục ta biết được một việc. Ngươi có thể kể chi tiết cho ta một chút được không?” Sau nửa ngày lần lữa, Dịch Tô III cuối cùng cũng đi vào chủ đề.
“Người hiểu lầm rồi. Ngày hôm qua ta chỉ đi tham quan lung tung trong Tuyết Nguyên thành mà thôi.” Ngả Mễ mỉm cười, trên mặt nở nụ cười vô cùng thánh khiết.
“Thật vậy sao? Từ 4 giờ ngày hôm qua cho tới 6 giờ ngày hôm nay ngươi đã đến thăm 2 đổ trang lớn nhất nơi đây.”
“Điện hạ quả nhiên vô cùng anh minh.”
“Kỳ thật thần cũng không làm gì, đêm qua tìm lão Lạc Khắc hàn huyên chuyện phiếm, thuận tiện đem phân chia chiến lợi phẩm thu được sau khi chúng thần hạ được Ngâm Phong. Thần với Đại Thanh Sơn tổng cộng được 2 vạn kim tệ.” Ngả Mễ nhẹ nhàng nói.
“Nhiều… nhiều vậy sao???” Dịch Tô III híp mắt ngẩn ngơ.
“A, mà gần đây thần có chút thiếu thốn, cho nên lại mượn hắn 1 vạn kim tệ nữa.”
“Sau đó thì sao?” Dịch Tô III từng bước áp sát.
“Sau đó, thần nghĩ ngài tổ chức nghi thức duyệt binh lớn như vậy, nếu không có người xem thì làm sao bây giờ. Thần để ý thấy trên đường có rất nhiều khất cái, bọn họ thật đáng thương. Thần cho bọn họ 10 kim tệ, lại cho binh lính thủ thành 200 kim tệ, để cho bọn họ mở cửa thành, thả đám khất cái đến khu vực nông thôn lân cận để tuyên truyền tin tức lễ hội do ngài tổ chức lần này.”
“Thế cái đống giấy tờ tuyên truyền kia sao lại có?”
“Điện hạ, chẳng lẽ người hy vọng đệ tử thân truyền của Trì Hàn Phong vạn ác đả bại vệ quốc long chiến sĩ anh dũng hay sao? Chúng ta đương nhiên không thể để bi kịch này xảy ra, cho nên thần nghĩ ra một biện pháp: Chúng ta trước tiên phải áp đảo tinh thần đối phương, cho nên suốt đêm thần đã múa bút thành văn, viết ra mấy vạn chữ.”
“Mấy chữ của ngươi hôm nay bán được giá quá nhỉ.” Dịch Tô III nhìn chằm chằm Ngả Mễ nói.
“Mọi người cùng phát tài, mọi người cùng phát tài mà thôi. Kỳ thật, thần in ra 2.5 vạn bản, bán với giá 2 kim tệ một bản, bây giờ mới bán được 1.7 vạn, còn loại 10 kim tệ, để giúp ọi người có cảm giác tranh đoạt lẫn nhau, thần chỉ in 7000 bản, cho đến bây giờ mới tiêu thụ được 6000 bản, chỉ có điều tiền vốn bỏ ra cũng thật lớn a, tiền in ấn tận 1000 kim tệ.” Ngả Mễ đau lòng nói.
“Vậy bây giờ ngươi đã làm xong chưa? Nếu bán hết, lợi nhuận của ngươi cũng phải được 10 vạn kim tệ a? Vậy tại sao ngươi còn muốn tìm đến hai cái đổ trang kia làm gì?”
“A, vì sao thần phải đi ư? Đây là một vấn đề rất khó trả lời.” Ngả Mễ dùng hai ngón tay cái không ngừng day day lên huyệt Thái Dương, ánh mắt Dịch Tô III gắt gao theo dõi từng cử động của hắn.
“Kỳ thật… kỳ thật… thần cảm thấy năng lực quá kém, thật sự không đủ khả năng tổ chức sự kiện long trọng quy mô lần này, cho nên đành phải quyết định mời một vài chuyên gia hỗ trợ.”
“À, vậy trước mặt ngươi là cái gì?” Dịch Tô III tò mò chỉ chỉ.
Ngả Mễ vội vàng thu gọn vào lòng, “Ha ha, chính là giấy ghi lại tiền đặt cược của mọi người đó mà.”
“Vậy tại sao lại chia làm hai loại?” Dịch Tô III truy hỏi kỹ càng.
“A, một cái là ghi lại những ai đặt cược, đặt 10 được 1, cược ít nhất là 10 kim tệ. Sau đó thần lại lo lắng rằng có một ít người có thể không mang nhiều tiền như vậy, bọn họ cũng là người, bọn họ cũng có quyền đặt cược, phải vậy không? Cho nên thần liền mở thêm một cái danh sách, trong đó thần giới hạn 500 kim tệ, mọi người cược như thế nào cũng được, kể cả đặt cược Đại Thanh Sơn thắng lợi. Chỉ có điều nhân dân quý quốc tựa hồ rất có lòng tin đối với long kỵ sĩ của quốc gia, cho tới lúc này, còn chưa có người nào cược Đại Thanh Sơn giành thắng lợi, chúc mừng, chúc mừng.”
“Nếu ngươi thắng thì sẽ được bao nhiêu?”
“Ài, điện hạ, đánh bạc luôn có thắng có thua.” Ngả Mễ thở dài một hơi: “Nếu như thua, ngay cả tiền hôm nay bán báo, thần cũng thua sạch 10 vạn kim tệ, thật sự có chút hối hận a!” Ngả Mễ trên mặt lộ vẻ ăn năn hối hận, Dịch Tô III còn đang tưởng rằng hắn hối lỗi sửa sai, nhưng lại nghe tiếp: “Không nên đổ lớn như vậy, đáng lẽ phải giữ tiền bán báo lại mới đúng. Ít nhất cũng phải cho bản thân một cơ hội gỡ vốn chứ. Đương nhiên nếu thắng, đại khái bỏ tiền thuê người đi, còn lại 9 phần a, cái này còn phải nhờ điện hạ công bố chính sách mới, không tính thuế thu nhập cá nhân, nếu không lại mất đi một đống tiền a.”
“Là 90 vạn sao??” Dịch Tô III vừa nghe liền giật mình.
“Điện hạ quả nhiên thông tuệ.” Ngả Mễ miệng như bôi mật.
“Ngươi có biết một năm quốc khố của ta thu vào bao nhiêu không? Chỉ có 150 vạn thôi a.” Dịch Tô III điên mất rồi, tự nhiên dễ dàng tiết lộ cơ mật của mình. “Ngả Mễ, hay là như vậy đi, ngươi có thể tuyên bố vụ cá cược lần này không có hiệu quả không? Nếu không mùa đông này người dân sẽ không có lương thực mất.”
“Không được, thần phải bảo trì tốt đẹp đạo đức kinh doanh.” Ngả Mễ chính khí ngạo nghễ: “Như vậy đi, thần có thể đem một danh sách và tiền cho người, để người trả cho bọn họ. Dù sao cũng không nhiều lắm, đại khái chỉ khoảng 10 vạn kim tệ mà thôi.”
Nghe xong mấy lời này, Dịch Tô III thở phào một cái: “Phải rồi, Ngả Mễ, ta hỏi lại ngươi một chút, làm cách nào ngươi có thể xác định Đại Thanh Sơn nhất định sẽ thắng?”
“Cơ mật kinh doanh, không thể trả lời.” Ngả Mễ cười hì hì nhìn Dịch Tô III.
Trong lúc Ngả Mễ trình diễn trò khôi hài với Dịch Tô III, Đại Thanh Sơn cũng có bước tiến mới.
Nhìn Lâm Vũ Thường đang cực kỳ phẫn nộ, Đại Thanh Sơn đột nhiên nở nụ cười sáng lạn: “Ta nghĩ những thứ này là do Ngả Mễ viết a, chứ làm gì có kẻ nào dám đi đo ba vòng của Lục Nhi?”
Lâm Vũ Thường đang trong trạng thái điên cuồng chợt bừng tỉnh: “Đại Thanh Sơn, sao ngươi có thể kết giao bằng hữu một cách vô tâm như vậy?” Hiển nhiên không tìm thấy Ngả Mễ, nên đành trút giận lên đầu Đại Thanh Sơn thật thà.
Đại Thanh Sơn hơi chu chu miệng lên, cười nhạt, nếu khi Ngả Mễ cười nhạt, khóe miệng hơi nhếch lên, đôi mắt híp lại, thoạt nhìn qua có một loại khí chất quý tộc, thì khóe miệng của Đại Thanh Sơn lại hơi mở ra, chính là một loại cảm giác cực kỳ khoan dung. Đương nhiên loại nụ cười khoan dung này đi theo suốt cuộc đời Đại Thanh Sơn, nhất là khi trở thành Dong Binh Vương mà vẫn phải chịu tiếng xấu cho người khác.
Trước mắt là một biển người, đài duyệt binh cách đó chừng 500 thước, căn bản không thể chui lọt vào được.
Không còn cách nào khác, Đại Thanh Sơn tìm một gã binh sĩ, nhã nhặn thuyết minh ý đồ, mong được đưa lên đài duyệt binh.
Xem ra dưới sự tuyên truyền vô cùng mãnh liệt của Ngả Mễ, vừa nghe thấy là Đại Thanh Sơn cùng với sứ giả Lâm Vũ Thường, Sa Nhược của Ngả Mễ đế quốc, đám binh sĩ kia trên mặt đồng thời lộ ra một loạt biểu tình: Nghi ngờ, bại hoại, lừa đảo… nhưng vẫn rất nghiêm chỉnh thực hiện nhiệm vụ, rất không tình nguyện đưa bọn họ đi lên đài duyệt binh.
Ngả Mễ tuy rằng quá bận rộn tính toán tiền lãi trước mắt, nhưng ánh mắt vẫn chú ý xuống phía dưới, phát hiện Lâm Vũ Thường nổi giận đùng đùng vọt tới, lập tức biết việc không ổn, vội vàng gom đống kinh doanh cơ mật vào lồng ngực, từ trên đài chạy xuống, vẻ mặt kinh hãi hô lớn: “Có việc lớn, có việc lớn rồi.”
Lần đầu tiên chứng kiến Ngả Mễ kinh hoảng như vậy, Lâm Vũ Thường cũng hoảng sợ, cơn giận đột nhiên biến mất, sốt ruột hỏi: “Làm sao vậy?”
“Ta buổi sáng trên đường đến đây, phát hiện có rất nhiều người bán tư liệu của chúng ta, hơn nữa còn… có…”
Nhìn bộ dáng muốn nói nhưng lại không dám của Ngả Mễ, Lâm Vũ Thường hết sức phối hợp hỏi: “Có cái gì? Nói nhanh đi, sốt ruột muốn chết.”
“Trên đó có nói ngươi chủ động đi tán tỉnh… quyến rũ… Đại Thanh Sơn, còn đánh ghen với Sa Nhược…” Ngả Mễ nhăn nhó.
“A? Đây không phải là do ngươi viết sao?” Lâm Vũ Thường vô cùng kỳ quái, hết nhìn Ngả Mễ lại nhìn Đại Thanh Sơn.
“Làm sao có thể như vậy được?? Ta… ài, duyệt binh bắt đầu rồi, trước tiên xem duyệt binh đã, những chuyện khác để sau hãy nói. Chỗ ngồi của chúng ta đều ở bên cạnh quốc vương điện hạ. Người muốn cùng ta nói chuyện phiếm, cho nên an bài vị trí gần nhất cho ta. Chúng ta nói chuyện sau nhé.” Nói xong, Ngả Mễ lập tức quay người đi. “Nhớ kỹ, Đại Thanh Sơn, sau lễ duyệt binh chính là trận đấu! Chỉ cho phép thắng, không được bại.”
Lâm Vũ Thường hiển nhiên lại bị lừa, ngơ ngác, sững sờ. Đại Thanh Sơn cùng với Sa Nhược nhìn bóng dáng Ngả Mễ cuống quít chạy trốn, liếc nhau, bất đắc dĩ lắc đầu. Đại Thanh Sơn thầm mắng: Lại bị hắn lừa, thật là…
Một hồi kèn kéo dài vang lên. Loại kèn này làm bằng một loại chất liệu đặc biệt của vùng ven biển Băng Phong đại lục: xương cốt của hải cẩu, âm thanh giòn mà to rõ ràng. Trên thân kèn đục 7 lỗ nhỏ, phân biệt đại biểu cho cung, thương, góc, trưng, vũ, biến cung, biến thương bảy âm luật. Loại kèn này được sử dụng rộng rãi trong Cáp Mễ Nhân vương quốc, nhất là trong quân đội, đa số đục ba lỗ vũ, biến cung, biến thương, phát ra âm thanh cực kỳ lớn, mỗi khi thổi kèn sẽ khiến mọi người sôi trào nhiệt huyết, vô số tướng sĩ chiến đấu anh dũng chính là nhờ có nó.
Ở bên phía đông giáo trường, nhát mắt vang lên một âm thanh rầm rập, mọi người ngừng thở nhìn sang: xa xa, mặt trời mới dâng lên một chút, còn chưa có phát ra ánh sáng mãnh liệt, dưới ánh thái dương, xuất hiện một đội Địa hành long kỵ sĩ cao to.
So với kỵ sĩ Cáp Mễ Nhân có điểm khác biệt. Kỵ sĩ truyền thống người Cáp Mễ Nhân khoác chiến bào màu trắng, mà đoàn Địa hành long kỵ sĩ này toàn thân mặc áo giáp sắt màu đen, trên thân rồng cũng choàng một bộ áo bó, trong tay kỵ sĩ là chiến thương dài 3.7 thước, thân thương màu đen, mũi thương màu bạc dưới ánh mặt trời lóe lên những tia sáng chói mắt.
Càng ngày càng tiến đến gần, một trung đội kỵ sĩ tiêu chuẩn 500 người, mỗi hàng 10 người, kéo dài 50 hàng.
Đột nhiên, tiếng kèn chợt trở nên gấp rút hơn, đám kỵ sĩ nghe xong lập tức điều chỉnh lại đội ngũ, mười gã kỵ sĩ đi đầu nhanh chóng tản ra hai bên, 4 hàng kỵ sĩ phía sau nhanh chóng vọt lên, trong thời gian ngắn nhất liền hợp thành một đội hình xung phong gồm 50 người.
50 hàng, mỗi hàng 10 người trong một thời gian ngắn biến thành 10 hàng, mỗi hàng 50 người, tất cả kỵ sĩ đồng thời tháo mũ giáp màu đen xuống.
Tiếng kèn trở nên có tiết tấu hơn, 50 gã long kỵ sĩ xếp hàng đầu đồng loạt quay về phía khán đài múa may một chút chiến thương trong tay, rồi thúc giục Địa hành long ngồi xuống, bắt chước trận hình xung phong trong chiến đấu, di chuyển về phía trước.
Không thể nghi ngờ, đám Địa hành long trước mắt này đã trải qua huấn luyện nghiêm khắc, dựa theo tần suất của tiếng kèn, thân hình Địa hành long to lớn di chuyển đồng thời, ầm ầm ầm, bụi đất bay đầy trời, mỗi một con Địa hành long vẫn đảm bảo đội hình, đồng thời nện bước tiến tới.