Đồng Bệnh Tương Liên

Chương 20


Bạn đang đọc Đồng Bệnh Tương Liên FULL – Chương 20


Bùi Tri Viễn nhìn Vân Thanh lớn lên, tuy tuổi hai người không cách nhau bao nhiêu nhưng bạn nhỏ Vân Thanh ngây thơ ầm ĩ – đây là ấn tượng đầu tiên của Bùi Tri Viễn đối với cậu, dù có cùng tuổi cũng không thể nào làm bạn với nhau được.

Từ khi biết cậu đến giờ, Bùi Tri Viễn lấy danh là bậc đàn anh, dạy bảo cậu phải làm gì, làm thế nào, làm ra sao, để cậu trở nên vừa mắt anh hơn chút.

Đúng là Vân Thanh trở thành dáng vẻ vừa mắt anh hơn, cậu đã bầu bạn với anh rất nhiều sau khi ba anh mất.

Bùi Tri Viễn sẵn lòng nhận cậu là “người nhà”, thế là từ đáy lòng anh xem cậu như em trai của mình.

Đời này của Bùi Lập Hành số đơn bạc, rất nhiều người thân quen cắt đứt liên lạc với ông, Bùi Tri Viễn không có anh chị em, không biết sống chung với người khác thế nào cho phải, nhưng anh biết sẽ không như giữa anh và Vân Thanh.

Vân Thanh là một cậu thiếu niên mười sáu tuổi, cực kỳ bám Bùi Tri Viễn, đương nhiên có thể giải thích điều này là vì cậu không có chỗ nương tựa, trong trí nhớ của cậu chỉ có hai ba con nhà Bùi là đối xử tốt với cậu, nhưng vừa tự xử vừa gọi anh trai thì…!
Uống say rồi?
Đúng, Bùi Tri Viễn nghĩ vậy, vì vậy trước khi ngắt máy còn nói chuyện rất bình tĩnh, dỗ con ma men ngủ rồi mới thôi.

Hiện tại anh đang hoài nghi men rượu xộc vào não mình, theo sóng điện thoại mà xông qua, nếu không thì sao anh có thể làm chuyện đó? Cách đầu dây điện thoại dỗ em trai của mình thủ dâm? Điên rồi.


Đón gió cho tỉnh táo một hồi, Bùi Tri Viễn quay về ký túc xá.

Mỗi lần trò chuyện với Vân Thanh đều kết thúc rất muộn, để tránh làm phiền bạn cùng phòng nghỉ ngơi, anh sẽ đến nơi không có ai để nghe máy, rồi nhìn nhóm người chạy điền kinh, anh cũng gia nhập vào hàng ngũ đó.

Chạy bộ, nghe điện thoại, về tắm rửa và giặt quần áo, đây là toàn bộ quy trình một đêm của anh.

Những người chạy vào ban đêm đều là những gương mặt quen thuộc, có người tiến lên khoác vai anh, “Anh bạn, uống một ly với tôi đi, tôi sắp chia tay với đất khách thân thương.” Bùi Tri Viễn cũng muốn uống nên không từ chối, không ngờ anh ta nói tiếp, “Có phải cậu cũng đang ở đất khách quê người không? Ngày nào cũng gọi điện thoại với bạn gái, đêm nào tôi cũng thấy cậu.”
“…” Bùi Tri Viễn im lặng, chốc lát sau gian nan đáp, “Không phải, là em trai tôi.” Anh còn nói thêm, “Còn nhỏ, ở nhà một mình, tôi không yên tâm.”
Người anh em tự nhiên nói, “Ồ ồ, hóa ra cậu cuồng em trai! Cuồng em trai tốt lắm, cô gái nào cũng thích vì cho thấy cậu là người biết quan tâm.”
“…” Bùi Tri Viễn không nói gì.

Anh bạn chuyển đề tài, “Sao lại chia tay?”
Bùi Tri Viễn, “Phải nói là xa nhau chứ.”
“Yêu đương chính là, cậu phải có mặt khi người đó gọi điện, trả lời tin nhắn bất cứ lúc nào, hở ra là bảo cậu đoán, đoán xem lý do tại sao người đó khó chịu, đoán món quà người đó thích, đoán sai tức là anh không thích em chút nào, không hề quan tâm em, ôi trời ơi! Nếu ở gần em, nửa đêm anh có thể sẽ phải bắt xe đi đưa nước đường đỏ, mẹ nó, người đó cách xa vạn dặm bắt mình bay về.”
Cuối cùng anh ta tổng kết một câu, “Mệt quá, ở nơi tha hương mệt quá.”
Đứng dưới gốc cây cổ thụ ở lối ra vào cửa hàng, Bùi Tri viễn cụng bình rượu với anh ta, chẳng bận tâm nghe anh ta nói gì.

Bạn không thể đồng cảm với nỗi đau của người ngoài, cũng như không ai biết được những rắc rối của bạn.

Và nhờ cú điện thoại đó, Vân Thanh gần như muốn đập đầu sau khi tỉnh rượu.

Tổng hợp những điều đáng xấu hổ mà cậu đã làm trước mặt Bùi Tri Viễn thì sự việc lần này vượt mọi rào cản ngồi vững ở vị trí thứ nhất.

Vì vậy mà mấy ngày qua cậu không dám gọi điện thoại cho người ta, người ta cũng không gọi cho cậu, rõ ràng là cậu đã hỏi rất nhiều lần rằng anh có thể chủ động gọi cho tôi được không, sự thật vẫn cứ là không.

Lại bực dọc vì bị lơ, sau khi giảm bớt lúng túng, Vân Thanh cầm điện thoại định gọi rồi nói chuyện nghiêm túc với anh.

Điện thoại nối máy.


Cậu lặng yên thở, không nói tiếng nào, bên kia lặng thinh một lúc mới hỏi, “Sao rồi?” Giọng anh bình thản, thường thường, không lên xuống.

“Anh còn hỏi tôi sao rồi!” Từ trước đến giờ Vân Thanh vẫn dễ bị kích thích như thế, “Bao nhiêu ngày rồi, anh không gọi cho tôi, tôi không gọi là anh cũng không gọi phải không, nếu tôi không gọi cho anh –”
“Vân Thanh.” Bùi Tri Viễn ngắt lời cậu, “Tôi nghĩ chúng ta nên giảm số lần gọi điện lại, dù sao tôi và cậu đều có cuộc sống của riêng mình, không thể ở bên đối phương mỗi giây mỗi phút, phải không.”
Như ăn phải một cú đấm, chấn động đến mức đầu Vân Thanh quay cuồng, một lúc lâu sau cậu mới tìm lại giọng nói của mình, “Ý của anh là gì? Anh không gọi cho tôi cũng không cho tôi gọi, sau đó dứt khoát cắt đứt liên lạc?”
“Không phải ý đó.”
“Ý của anh chính là như thế, anh đang chê tôi phiền, vậy thì tôi cũng chuyển đi, không cần ở nhà anh nữa!”
Có lẽ Vân Thanh không thể bình tĩnh nói chuyện được nữa, điều này khiến Bùi Tri Viễn hiểu rõ một sự thật.

Bạn nhỏ ngây thơ ầm ĩ đó, chưa được anh dạy dỗ chu đáo mà chỉ học được cách làm một bạn nhỏ sắm vai ngoan ngoãn và tiến thủ trước mặt anh, và phần thưởng anh dành cho cậu là quyền được do làm nũng.

Anh đang dạy dỗ Vân Thanh ư, hay Vân Thanh đang trị anh?
“Cũng được, cậu chuyển về nhà đi.” Bùi Tri Viễn tàn nhẫn ra quyết tâm.

Vân Thanh ngớ người, giọng càng thêm lớn, “Vì sao!” Những lời vừa rồi đã đổ sông đổ biển, cậu không ngờ Bùi Tri Viễn sẽ đồng tình, cậu cứ nghĩ Bùi Tri Viễn sẽ dỗ mình, nhân tiện rút lại đề nghị giảm thiểu cuộc gọi.

“Tôi không có làm gì cả! Gần đây tôi rất ngoan, cũng chăm học, chị Vương Di nói tôi ghét dọn vệ sinh, nhưng gần đây tôi đã siêng quét tước hơn rồi.

Anh nói tôi cãi tôm tép chạy khỏi nhà, tôi đã làm hòa với ba rồi, tôi còn đồng ý với ông ấy ngày mai sẽ về ăn cơm.”

Tôi đã nghe lời thế rồi, vì cớ gì anh muốn đuổi tôi đi.

Bùi Tri Viễn tự biết cả trong lòng, nhưng anh vẫn cất lời vô tình, “Đó là những việc cậu nên làm, không phải làm vì tôi.

Cậu là học sinh thì nên học cho tốt, cậu ở lại nhà tôi thì nên dọn dẹp, hơn nữa tôi không muốn đuổi cậu đi, tôi chỉ nghe theo lời nóng giận của cậu, có chuyện không thể bàn bạc bình tĩnh với nhau, vừa rồi còn bực mình với tôi?”
“Tôi bàn bạc cái gì chứ…” Vân Thanh suýt bật khóc, “Tôi có gì để bàn bạc với anh đâu, chính anh nói tôi muốn làm gì thì làm nấy mà.”
“Đúng vậy, bây giờ tôi đã nghĩ lại, là do tôi không nghĩ chỉn chu.” Bùi Tri Viễn nói, “Cậu lớn rồi, nên có không gian cho riêng cậu, có thể tự quyết định hành động của mình, sau này tôi sẽ cố gắng không xen vào.”
“Bùi Tri Viễn anh lại nữa rồi, anh muốn xen thì xen, không muốn thì thôi không xen nữa, anh đã bàn bạc với tôi chưa? Anh dựa vào cái gì mà kiểm soát tôi một thời gian rồi bỏ mặc tôi, thà rằng ngay từ đầu anh đừng lo cho tôi!”
“Tôi lo cho cậu một thời gian, còn phải lo cho cậu cả đời sao? Tôi có thể chịu trách nhiệm cho cả đời của cậu không?”
“Anh lo cho tôi cả đời đi!”
Đầu dây bên kia lặng thinh, cậu không nhận được câu trả lời, đồng nghĩa với lời từ chối.

“Không lo nữa thì thôi.” Vân Thanh nói.

“Tôi không cần anh lo nữa.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.