Bạn đang đọc Đồng Bệnh Tương Liên FULL – Chương 16
Sau khi về nhà.
Vân Thanh vẫn giống như trước, đi học, làm thêm, gọi điện với Bùi Tri Viễn.
Người què đến dưới lầu nhà họ Bùi gọi cậu, “Sao mày cứng đầu thế, mắng mày hai câu đã ghi hận, ba là ba mày không mắng mày được sao?” Hàng xóm khuyên cậu, “Đừng giận hờn nữa, mau về thôi.”
Trước đó lời nói như “con phải gồng mình lên, dù sao người ta cũng không phải ruột thịt” là từ chính những người hàng xóm này, họ đã nhắc nhở cậu phải tàn bạo hơn, hóa ra thế giới của người lớn vẫn luôn dối trá như vậy sao.
Vân Thanh không muốn mở cửa, cậu đứng trước cửa sổ đáp, “Không về.”
Người què đi xung quanh tìm đồ, “Đừng ai cản tôi, hôm nay tôi phải đánh nó cho bằng được.”
Buổi tối Bùi Tri Viễn gọi điện đến.
“Ba đánh cậu à?”
“Không có.”
Người què hùng hùng hổ hổ một lúc, ông tìm viên đá nhỏ ném lên, trên đó có cột tiền sinh hoạt cho cậu, “Mày nghĩ ông đây muốn trông mày à, khi nào mày trưởng thành thì cút ngay cho ông, ông vừa thấy mặt mày là giận!”
“Sao ông ấy lại cho tôi tiền?” Vân Thanh hỏi, “Anh nói với ổng?”
“Không, tôi không nói gì cả.” Bùi Tri Viễn đáp, “Nếu ông ấy bỏ mặc cậu thật, hàng xóm láng giềng sẽ bàn tán.
Còn cậu, cậu không thể mềm lòng sao?”
“Không thể.”
Nếu cậu làm hòa với người nhà rồi, có phải Bùi Tri Viễn sẽ yên tâm, không quan tâm cậu nữa?
Chi bằng tình hình cứ xấu thế này đi.
Nhưng cậu ở nhà họ Bùi không về, mọi người bàn tán liên tục, không chỉ về cậu và người què mà còn có Bùi Tri Viễn, người cung cấp nơi ở cho cậu.
“Chẳng phải Vân Thanh nghe lời Bùi Tri Viễn nhất à.” Ngày nọ Vân Thanh nghỉ ở nhà, lúc xuống lầu thì nghe người ta nói, “Để thằng bé nhà họ Bùi khuyên nó là được, nó choai choai nhưng vâng lời thằng bé đó.”
“Có điều Bùi Tri Viễn bảo cứ để nó ngủ lại đó, thằng bé gọi cho ông què nói vậy.”
“Có chuyện đó hả? Bùi Tri Viễn đã biết điều từ nhỏ rồi kia mà, tôi cứ nghĩ nó biết phải trái lắm.”
“Có biết thì vẫn còn là con nít, vả lại ba nó mất rồi, không có ai trông nó trưởng thành, nếu cứ thế thì sau này nó phải chịu nhiều khổ cực lắm.”
Từ nhỏ đến lớn, Vân Thanh toàn nghe lời khen dành cho Bùi Tri Viễn, khen anh học giỏi, lễ phép, biết điều, lại quan tâm ba, mấy đứa nhỏ khác không ai sánh bằng anh, bây giờ mới qua mấy ngày đã thay đổi xoành xoạch rồi hả? Vì thầy Bùi mất nên anh chắc chắn sẽ trở nên kém cỏi sao?
Vân Thanh ôm cơn giận đi tới, “Tự con muốn ngủ ở đó, không liên quan tới Bùi Tri Viễn!”
“Trời ơi, thằng bé này, tính tình nóng quá đi.” Có người răn cậu.
“Mấy cô dì đều muốn tốt cho con, nhà nào mà ba mẹ con cái không cãi nhau, ba Hoàng Tử Dương đánh nó khóc um sùm, đến giờ vẫn không về, khăng khăng ngủ ở nhà người ta kỳ cục quá.”
Vân Thanh nói, “Nhà của Bùi Tri Viễn chính là nhà của con!”
“Xem nó nói kìa.” Mọi người phì cười, “Chẳng lẽ con có thể đổi thành họ Bùi à.”
“Con đổi là được chứ gì!” Vân Thanh tức giận, “Mấy cô bớt lo chuyện của người khác được không, con cái của mấy cô có thi đậu trường đại học trọng điểm không, có đi làm kiếm được tiền mua xe mua nhà không, không thì mấy cô về lo cho con cái đi, con với Bùi Tri Viễn sống tốt lắm, không cần mấy cô lo!”
Chuyện này nhanh chóng truyền tới tai Bùi Tri Viễn, “Tính nóng thế? Không biết họ đều là bậc trên cả sao? Muốn mọi người ghét cậu hả?” Vân Thanh bối rối trước hàng loạt câu hỏi, cậu cứ nghĩ Bùi Tri Viễn sẽ đứng về phía mình.
“Do mọi người nói trước mà…”
“Tôi biết.” Bùi Tri Viễn ngắt lời.
“Có nghe thấy cũng không nhất thiết phải nghe, muốn nói nhưng cũng có thể không nói, để ở trong lòng là được.”
“Cậu mười sáu tuổi rồi.”
Vân Thanh hiểu hết đạo lý này, nhưng cậu không làm được.
Không nghe lọt câu “vì muốn tốt cho con” của người lớn, cậu đã không đến sạp hàng vào buổi sáng nữa, không muốn mua đồ ăn chỗ người quen, hầu hết đều ghé vào quán ven đường bỏ bụng.
Bùi Tri Viễn hỏi cậu có ăn ngon không, cậu lấp liếm nói mình nấu vài món ở nhà.
Thỉnh thoảng người què sẽ cho tiền Vân Thanh, ông nhét vào hộp thư chỗ cầu thang, bỏ nửa hờ trong bọc giấy báo để Vân Thanh dễ thấy, cũng tiện rút ra.
Nhưng Vân Thanh nghĩ nhiều, cậu cảm thấy người què làm như thế để cho người hay nói ông bỏ mặc con trai thấy.
Bọc giấy đầu tiên đó Vân Thanh không lấy, mãi đến ngày bị người nào đó trộm đi.
Trong trấn này có nhiều đứa trẻ không có tiền đồ, ai cũng có động cơ để nghi ngờ, chủ nhật Vân Thanh tìm tờ báo cũ, làm bộ nhét tiền vào đó, ngồi xổm trong góc tối canh xem ai trộm.
Hai thằng nhóc bảy, tám tuổi bị cậu chặn ở cầu thang, “Tiền, trả lại cho anh.”
Báo đã bị mở ra, một trong số đó chột dạ, “Đâu có tiền đâu, anh muốn em trả cái gì?” Nó dúi tờ báo về người Vân Thanh, chuẩn bị bỏ chạy thì bị cậu bắt về.
“Anh đã nói gì đâu.” Vân Thanh nói.
“Không phải em trộm.”
“Vậy ai trộm?”
“Sao em biết, anh thả em ra.”
“Ồ? Em biết cái này có tiền, cũng biết có người trộm nhưng không biết ai trộm? Em nghĩ anh tin được không?”
Người lớn gần đó nghe có tiếng động thì tới xem, họ hỏi Vân Thanh đang làm gì, hai thằng nhóc ngửa mặt lên bắt đầu gào khóc, “Anh ấy nói con trộm tiền của anh, nhưng con có trộm đâu.” Dứt lời nó mở báo ra tự chứng, “Trong này không có tiền, con tới xem thử thôi, anh nói con trộm tiền.”
Vân Thanh lạnh lùng, “Vậy trước đây ai trộm?”
Những người lớn trách cậu, “Không phải nó trộm thì bỏ nó ra đi chứ, ôi trời chọc hai đứa bé khóc hết rồi.”
Ba mẹ thằng nhóc hay tin chạy tới, họ mắng Vân Thanh bắt nạt con mình, vừa dẫn con mình đi vừa nói, “Con trai của tôi đã nói không phải nó trộm, cậu còn giữ nó làm gì nữa? Ôi trời, mọi người nhìn mắt nó hung dữ chưa kìa, hệt con sói con.
Có mẹ sinh không có mẹ dạy, chẳng phải sao, y chang ba nó.”
“Ba thế nào con thế đó, làm ba không quản lý được con trai, bây giờ chẳng phải là tự chuốc họa vào thân sao?”
Vân Thanh đứng đờ ra ở đó, như chợt rơi xuống hầm băng.
Đầu cậu quay mòng, người trước mặt lúc gần lúc xa, tai ù đi.
Dường như là vì cậu không muốn nghe, linh hồn tạm thời tách khỏi thể xác.
“Chuyện gì chuyện gì!” Ông Lưu chạy vội ra từ cửa hàng.
“Mấy anh mấy chị cũng đang bắt nạt thằng nhỏ đó, tránh ra chút đi, đi đi.”
Ông định quay đầu lại hỏi thăm Vân Thanh, cậu đã chạy xộc lên lầu, đóng sầm cửa nhà.
Ông Lưu run chân đi lên lầu, gõ cửa nhưng không có ai đáp, ông hít thở nặng trĩu, vịn lan can chầm chậm đi xuống.
“Hu hu hu…” Vân Thanh nằm sấp lên giường òa khóc, cố ép mình không khóc lớn tiếng, cậu cuộn tròn trong chăn, khắp người khó chịu, cuối cùng cậu xốc chăn chạy vào tủ quần áo, đóng cửa náu mình.
Điện thoại ở đầu giường đổ hai tiếng chuông, người trốn trong tủ đồ nghe thấy bèn hé lỗ nhỏ, thò tay ra lấy rồi ngồi trong tủ nghe máy.
Bóng tối như giang tay ôm lấy cậu, cho cậu cảm giác an toàn.
“Sao vậy?” Giọng Bùi Tri Viễn vang lên trong màn đêm, “Đừng khóc, hửm? Nín đi mà, nói anh trai nghe.”
Trước đây Vân Thanh không biết, vì sao mỗi lần cậu có chuyện, Bùi Tri Viễn đều biết ngay lúc đó, bây giờ cậu đã lờ mờ đoán ra, hẳn là ông Lưu nói anh biết.
Vân Thanh vẫn khóc rấm rứt, trong ngực lấp đầy buồn bực khổ sở, đón gió lùa vào.
Bùi Tri Viễn dỗ cậu suốt, anh dịu dàng vỗ về cậu, mãi đến khi cậu nín, nghe cậu nghẹn ngào nói, “Tôi muốn rời khỏi đây, tôi không muốn đi học, tôi không muốn ở đây nữa.”
Bùi Tri Viễn khựng lại, “Nói ngớ ngẩn gì đấy, cậu vẫn phải đọc sách, chăm chỉ học hành đi, tốt nghiệp rồi tôi về đón cậu.”.