Bạn đang đọc Đồng Bệnh Tương Liên FULL – Chương 15
Bùi Tri Viễn quy tội cậu cãi tôm tép, vì ích kỷ, cậu không giải thích chuyện này, ỷ được anh cưng chiều nên muốn làm gì thì làm đó, Vân Thanh chơi mệt rồi bỏ khoai tây chiên qua một bên, nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang soạn giáo án, “Bùi Tri Viễn, khi nào chúng ta đi tắm?”
Bùi Tri Viễn không ngước đầu lên, “Ngày đầu mệt không tự tắm được, hôm nay cũng mệt?”
“Tôi muốn tắm với anh mà.” Hệt như bạn nhỏ đêm đến buồn vệ sinh cần người đi cùng.
Vân Thanh làm nũng đến mức cây ngay không sợ chết đứng, “Anh tắm giúp tôi, tôi giúp anh soạn giáo án, thế nào? Cấp hai tôi soạn được lắm!”
Bùi Tri Viễn làm việc nghiêm túc và có trách nhiệm, chắc chắn sẽ không cho cậu giúp, quả nhiên anh thỏa hiệp, “Được rồi, cậu đi lấy quần áo trước đi.”
Vân Thanh cầm sữa tắm, khăn lau và hai bộ đồ ngủ, thay dép lê mang theo thùng đựng nước ra ngoài, “Tôi đi chiếm chỗ, anh tới nhanh lên nha.”
Không có nhiều người ở lại trường trong những ngày nghỉ, Vân Thanh tìm được một gian phòng, lúc cởi đồ nghe thấy tiếng bước chân thì ngẩng đầu lên gọi “anh trai”.
Người đó quan sát cậu rồi nhếch môi cười trêu, “Sao em tắm mà không khóa cửa.” Còn nói thêm, “Em không phải sinh viên trường bọn anh phải không?”
Cơ thể cậu thiếu niên mảnh mai, gầy gò, có nét trẻ con riêng biệt của tuổi trẻ, làn da trắng nõn như có một lớp ánh sáng phủ lấp lánh.
Vân Thanh không để ý tới ánh nhìn của người đó, cậu vừa trả lời vừa nhặt quần áo mình ném bỏ vào thau nước.
Lúc trở mình thấy đối phương còn đứng đó, cậu lơ mơ hỏi, “Bên cạnh còn chỗ mà?”
Khi Bùi Tri Viễn đến, Vân Thanh đang đứng dưới vòi hoa sen giội nước.
Anh bước vào khóa cửa phòng, cất giọng bó tay, “Cậu chờ tôi thật đấy à, không có tôi là không định tắm luôn sao?”
Vân Thanh vén đồ anh lên, “Tôi không muốn tự tắm, nhưng tôi có thể giúp anh tắm, hai chúng ta có qua có lại.”
“Đừng có lại với tôi.” Bùi Tri Viễn nói, “Tôi tự tắm được.”
Vân Thanh cãi chày cãi cối, “Anh giúp tôi tắm là ăn hời tôi đúng không, người anh to con như thế, còn người tôi nhỏ con thế này.”
Bùi Tri Viễn đáp tắp lự, “Người tôi to con bị cậu sờ soạng, cậu ăn hời tôi mới đúng chứ?”
Vân Thanh thầm nghĩ, hình như cũng đúng.
Mà ăn hời nhiều hơn thì vui quá rồi.
Tắm xong, Bùi Tri Viễn tiếp tục soạn bài dạy, Vân Thanh ngồi trong phòng tắm giặt đồ của hai người, vì ngâm nga hát say sưa quá, cậu không biết bên cạnh có người khác.
Lúc thay nước chợt nghe tiếng có người đàn ông hỏi, “Có máy giặt mà?” Vân Thanh nghiêng đầu nhìn thử, hóa ra là người vừa chạm mặt lúc tắm.
Cậu vặn vòi nước lại cho bớt ít tạp âm, Vân Thanh vừa giặt vừa nói, “Máy giặt không sạch, anh trai tôi muốn giặt tay.” Người đó nhìn bộ đồ quá cỡ của cậu và làn da trắng ngần lộ ra từ cổ áo, nói, “Người mới tắm chung với em là anh của em?”
“Đúng vậy.”
“Anh ruột hay sao?”
Vân Thanh lấy làm lạ, “Anh hỏi làm gì?”
“Không có gì, tò mò thôi.”
Chẳng mấy chốc người đó lại hỏi, “Em giận rồi hả?”
Vân Thanh không nói nên lời, “Tôi giận làm gì, anh kì lạ thật đó, nói gì mà tôi không hiểu gì hết.”
“Em muốn chơi game không?” Người đó nói, “Anh cho em mượn chơi, coi như xin lỗi em.”
Vân Thanh giặt đồ xong quay về, cầm trên tay một cái máy chơi game, Bùi Tri Viễn hỏi cậu lấy ở đâu, cậu hớn hở bò lên giường đáp, “Người bạn tôi mới quen cho tôi mượn.”
Bùi Tri Viễn không biết là kiểu bạn gì, nhưng cậu có bạn cũng không tệ, anh có thể học tập yên ổn trong ký túc xá, Vân Thanh cũng có thứ giết thời gian.
Nếu không gian trong ký túc xá đủ rộng, anh sẽ bảo Vân Thanh ngồi một bên, nhưng tổng thể ký túc xá quá nhỏ, để không bị quấy rầy bởi bạn nhỏ mắc chứng tăng động, anh cho Vân Thanh chơi trò chơi ở giường tầng trên, còn đặt quạt điện trên đó.
Vân Thanh nhón người cầm mấy túi đồ ăn vặt, “Tôi ăn vặt trên giường anh, anh không đánh tôi thật chứ?”
“Không đánh.” Bùi Tri Viễn đáp, “Khi nào cậu về tôi thay ga trải giường sau.”
Dù thế, anh vẫn không tránh được việc bị quấy rầy.
Cứ cách hai phút là có bàn tay thò xuống, “Anh trai, nước.”, “Uống xong rồi, đưa anh này.”, “Anh trai, giấy ăn.”…!Lại thêm một phen trời đất rung chuyển, Vân Thanh leo xuống giường đi vệ sinh.
Bùi Tri Viễn tháo kính xuống bóp sống mũi, “Cậu ngồi yên chút không được sao?”
“Ò.” Vân Thanh nghiêng đầu, “Anh trai, giúp em đi vệ sinh đi?”
Vân Thanh chỉ thấy máy chơi game cao cấp thế này trên TV, cậu chơi liên tục không ngơi tay, chạy đến cuối ký túc xá tìm người đó hỏi.
Một lúc sau cậu lại chạy tới thắc mắc mấy câu, chạy tới chạy lui hai chuyến, đến lần thứ ba là không rời đi nữa, “Anh trai tôi chê tôi phiền, tôi chơi ở chỗ anh một lát.”
Người đó lấy thức uống cho cậu,
Vân Thanh nhìn căn phòng, cả sàn lẫn bàn cực kỳ sạch sẽ, những giường khác thì trống không, cậu mở nắp Coca, dò hỏi, “Anh ngủ một mình hả?”
“Ừ, chỉ có mình anh.”
“Anh thích sạch sẽ quá nhỉ.” Vân Thanh nói, “Mời anh trai tôi tới ngủ với anh đi, chắc chắn anh ấy sẽ thích kiểu bạn cùng phòng như anh.”
“Chắc không đâu, không ai thích cả.”
Vì không ai bằng lòng ngủ với hắn nên hắn mới ngủ một mình.
Thấy Vân Thanh vẫn chưa về, Bùi Tri Viễn đi tìm, nghe Bùi Tri Viễn gọi tên mình, Vân Thanh ngồi trong phòng lớn tiếng đáp lại, “Bùi Tri Viễn! Tôi ở đây!”
Càng tới gần cuối hành lang, nét mặt Bùi Tri Viễn càng đanh lại, mãi đến khi Vân Thanh chạy ra mở cửa, anh ngẩng đầu nhìn bảng hiệu ký túc xá, là phòng 502 mà cả tòa nhà tránh không kịp.
Nhìn máy chơi game trong tay cậu, Bùi Tri Viễn bình tĩnh lên tiếng, “Về thôi, thay đồ, dẫn cậu ra ngoài ăn cơm.”
“Ừ ừ.” Vân Thanh vui vẻ chạy đi.
Bùi Tri Viễn đã bước đi hai bước, đợi Vân Thanh chạy xa rồi anh mới quay lại nhìn người ở phòng 502, “Tôi không có thành kiến với cậu, nhưng cậu đừng mang tâm tư gì với em trai tôi.”
Người đó nhún vai, “Chỉ kết bạn bình thường.”
Cơm nước xong Vân Thanh lại tới phòng 502, trả máy chơi game cho hắn, “Mai tôi phải về rồi, cảm ơn anh cho tôi mượn máy chơi, đây là khoai tây chiên tôi mua cho anh,”
Cái này mà gọi là không có thành kiến? Hắn cười bất lực.
Vân Thanh trả lại định đi, người đó chợt gọi cậu, “Em biết đồng tính luyến ái là gì không?” Trước ánh mắt ngờ vực của cậu, người đó trả miếng nói thẳng, “Chính là tình yêu đồng tính, đàn ông yêu đàn ông, phụ nữ yêu phụ nữ.”
“Anh là đồng tính, nên ngủ một mình, không có bạn.”
“Em đó, em thích anh trai em, có biết không.”
Vân Thanh đáp rất nhanh, “Thì vốn dĩ tôi thích anh ấy mà.”
“Ầy.” Người đó thở dài.
Có lẽ trong lòng cậu thiếu niên, hắn vẫn là một người kỳ quái, nói những điều mà người khác không hiểu nổi..