Đông Ấm (12 Chòm Sao)

Chương 47: Sự áp đặt ích kỷ


Đọc truyện Đông Ấm (12 Chòm Sao) – Chương 47: Sự áp đặt ích kỷ

“Tụi mình sẽ không hỏi cậu đi đâu, nhưng nhớ đừng về muộn đấy!”

Trước câu trả lời của Xử Nữ, Cự Giải không khỏi ngạc nhiên. Một lớp trưởng “tàn bạo” và ác bá, cô thực không nghĩ rằng cậu có thể đồng ý dễ dàng như vậy với một nụ cười hiền. Cô cũng định nói với tụi nó, nhưng cứ sợ sẽ khiến cả đám lo lắng nếu không may cô về muộn, Cự Giải lại thôi.

Nhìn Cự Giải, Thiên Yết khẽ nghiêng đầu. Vẫn vẻ lạnh nhạt đó, cô điềm nhiên thu dọn tập sách bỏ vào cặp, tỏ vẻ không quan tâm lắm. Thiên Yết biết đây không chuyện liên quan đến cô, và cô cũng không việc gì nên xen vào.

Nhận thấy Cự Giải đang nói chuyện gì đó không rõ với Xử Nữ, mấy đứa tụi nó cũng tò mò mà chạy lại. Sư Tử từ đâu không biết nhảy lên ôm lấy cổ Cự Giải khiến cô thoáng giật mình, nhưng chỉ cười chứ không nói gì, để mặc con mèo vẫn cứ bám víu lấy người mình.

“Chướng mắt thật!”

Chỉ đơn thuần là buột miệng mà nói ra, nhưng Song Ngư hoàn toàn quên một chuyện khá quan trọng, tai mèo thường rất thính. Cậu tự nhiên cảm thấy lạnh sống lưng.

Thiên Bình dùng ánh mắt ái ngại nhìn đâu đó, rồi chạy đến bên Cự Giải khi Sư Tử đã nhảy khỏi cô bạn vì cuộc gọi từ ai đó không rõ. Chạm một bên vai cô bạn thân, Thiên Bình khẽ nói gì đó. Đáp lại, Cự Giải chỉ cười trừ. Cô đâu làm gì được đâu chứ!

***

Cự Giải về kí túc xá cùng tụi nó, cốt là để thay đồ rồi đi ngay. Trừ Thiên Bình, hầu như không một ai biết cô định đi đâu. Tụi nó có để tâm đấy chứ chỉ là không quá mức đến làm phiền Cự Giải bởi mấy cái tò mò này nọ. Nếu cô muốn nói, tự khắc cô sẽ nói.

Chỉ riêng một người, cứ mãi không thể ngừng lo lắng. Ngoài Thiên Bình, cậu gần như biết được chỗ Cự Giải sẽ đến, nếu cậu đoán không sai.

***

Bắt chuyến xe buýt chạy qua bến học viện, Cự Giải đưa thẻ học sinh và không quên nở nụ cười với bác tài xế. Không phải lần đầu cô đi chuyến xe này, bởi Cự Giải thường dùng xe buýt để đi đến chỗ học thêm. Trước đây thì thường là taxi, nhưng sau đó lại đổi sang xe buýt, vì một vài lý do. Và chẳng hiểu duyên ra sao, những chuyến xe Cự Giải lên đều là cùng một chiếc, và cùng một bác tài xế hiền từ.

Như mọi khi, Cự Giải lập tức đi xuống băng ghế dài cuối xe, và ngồi vào góc phải cạnh cửa sổ. Đây luôn là chỗ ngồi thân thuộc nhất của cô mỗi khi lên xe, và thật may khi chẳng có lần nào chỗ đó có người. Cơ bản thì hành khách thường đâu có hứng thú với băng ghế sau, một nơi mà theo họ dễ bị say xe. Cự Giải lại khác. Cô thích ngồi đây, thả hồn mình đằng sau tấm kính cách biệt với sự ồn ào của đường phố náo nhiệt. Dù cho Cự Giải rất thích những điều vui vẻ, nhưng cô lại yêu sự bình yên hơn.

Hôm nay vẫn là một trong những ngày Cự Giải phải học thêm. Mà, tính ra thì làm gì có ngày nào cô được nghỉ ngơi cơ chứ! Nếu không ballet, đó cũng là toán, hoá, văn, anh, học đàn, học âm nhạc, học vẽ,… Tất cả mọi thứ, Cự Giải luôn im lặng chịu đựng. Nói chịu đựng thì hơi quá, khi chỉ đơn giản đây là những việc một đứa con của nhà họ Vương phải làm theo sự sắp xếp của gia đình. Bỏ học ngày hôm nay, cô thực đã biết gia đình mình tức giận thế nào.

Cự Giải nhắm hờ đôi mắt, như muốn thư giãn một chút. Đôi lúc, Cự Giải thật muốn bỏ cuộc, nhưng rồi lại nhắc bản thân phải cố gắng hết mình. Từ khi biết nhận thức đến nay, Cự Giải đã luôn một mình. Không một ai hiểu được cô nghĩ gì, khi điều mà cô thực sự muốn họ liệu có quan tâm.


Trong vô thức, Cự Giải chợt nhớ đến lần gặp gỡ đầu tiên, lần đầu tiên khi cô nhìn thấy Song Ngư. Đó là một ngày khi cô vẫn còn là một học sinh cấp hai, khi Cự Giải còn đang khổ sở vì trời mưa to trong khi cô phải đến trường luyện thi gấp.

“Đây!”

Trước mắt Cự Giải lúc đó là một cậu bạn với đôi mắt màu cafe lãnh cảm, vừa ôn nhu lại vừa lạnh lùng, với nụ cười thoáng qua nhưng lại để lại trong cô một hàm ấn khó quên. Cậu chìa ra trước mặt cô một chiếc dù và nói.

“Cứ cầm lấy, cậu đang vội phải không?”

Đó là cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa Lãnh Song Ngư và Vương Cự Giải. Ngay sau đó, cậu đã rời nước và xuất cảnh trước khi cô kịp nói lời cảm ơn. Và khi gặp lại cậu, cô nhận ra một điều, Song Ngư hoàn toàn không nhớ bất kì điều gì về lần gặp gỡ ấy, và cả cô gái mà cậu đã cho mượn dù. Cự Giải thật sự, đã cảm thấy lồng ngực nhói đau. Đó là lần đầu tiên, Cự Giải nhận ra tình cảm mà cô dành cho Song Ngư không đơn thuần chỉ là tình bạn.

Cự Giải rất quý Sư Tử. Từ ngày đầu tiên khi cô đến trường và còn lóng ngóng vì bị lạc Thiên Bình, nó là người duy nhất chịu đứng ra bảo vệ cô trước sự bắt nạt của nhóm Hạ Mai và sự lạnh nhạt mà cô không thể tin được của các học viên. Nó vui vẻ, nó thân thiện, nó hoà đồng, tất cả đều khiến Cự Giải thêm quý nó. Nhưng cảm giác đó gần đây lại dần bị vơi đi, khi sự ganh ghét khó chịu trong lòng Cự Giải lại dâng lên mỗi khi nó và cậu thân thiết. Đó chỉ thuần là những trận cãi vã trẻ con, nhưng chính Cự Giải lại luôn mong muốn điều đó.

Là cô tưởng tượng, hay chỉ khi ở cạnh Sư Tử, Song Ngư mới là chính bản thân mình?

Mải chìm đắm trong dòng suy nghĩ của chính bản thân, Cự Giải không nhận ra được xe đã dừng ở trạm cô muốn nếu bác tài xế không nhắc. Sực tỉnh, Cự Giải khẽ cười, bước xuống và không quên chào bác tài xế tốt bụng.

Cự Giải không hề biết, đằng sau cô, một cậu con trai đội mũ che kín cũng vừa bước xuống theo. Hay đúng hơn, cô không để ý đến người con trai tưởng chừng chỉ là xuống cùng bến.

***

Nơi Cự Giải xuống xe là một khu nhà biệt thự – nơi ở của những kẻ nhà giàu. Một khu nhà lạnh lẽo và chán nản, khi người ta chỉ biết đến mỗi bản thân mình và mặc kệ dù bên cạnh có xảy ra chuyện gì. Ít nhất, đó là những gì một đứa con của Vương gia được dạy dỗ từ khi còn chưa biết thắng thua là gì.

Đứng trước căn biệt thự to lớn lộng lẫy cuối khu nhà, Cự Giải thở dài một cái. Cô đặt tay lên cánh cổng lớn, đẩy nhẹ một cái.

Con đường dẫn vào nhà chính được lót gạch đá, hai bên là hai hàng chậu cây xinh xắn, tô điểm thêm sắc màu. Dù vậy, trong lòng Cự Giải, nơi này vẫn lạnh lẽo như vậy. Suy cho cùng, cô không thực sự lớn lên trong ngôi nhà này.

Khi Cự Giải định mở cửa, cánh cửa đã mở ra từ bên trong. Thứ ánh sáng từ chùm đèn pha lê và đèn điện trong nhà hắt vào mắt khiến Cự Giải bất giác nheo mắt lại theo phản xạ.


“Mừng cô về nhà, thưa cô chủ!”

Là tiếng của một cô hầu gái đứng cạnh cửa, cúi người và nói với Cự Giải bằng giọng cung kính. Cô khẽ gật đầu, như mọi khi, kèm theo một nụ cười dịu dàng.

“Cự Giải!”

Tiếng gọi khiến Cự Giải quay qua nhìn thử. Trong đôi mắt màu nhạt vẫn chỉ là sự nhẹ nhàng không chút ngạc nhiên. Bước vào trong nhà sau khi cánh cửa đã đóng lại, Cự Giải thậm chí không để tâm đến sự lộng lẫy sang trọng của nơi đã nuôi dưỡng cô. Vốn dĩ, dù Cự Giải nhu mì bao nhiêu, cô chưa từng bao giờ có thể thực sự yêu ngôi nhà này, một chút thôi.

“Chào anh, em về rồi ạ! Lâu quá không gặp, thưa anh hai!”

Vương Cự Triết – người anh trai lớn hơn Cự Giải năm tuổi. Ở cái tuổi hai mươi mốt, anh cô là một trong những thủ khoa nổi tiếng tại một trường đại học danh giá tại Mĩ. Người anh trai vừa trở về thăm nhà, vẫn luôn lạnh lùng, quyết đoán và cương định, với đôi mắt dù đồng màu nhưng lại chứa đầy sự vô cảm.

Trước lời chào hết mực kính trọng như cách nhà họ Vương dạy con cháu của em gái, Vương Cự Triết gần như không để tâm quá nhiều. Ánh mắt anh nhìn cô, không gì ngoài sự lãnh cảm và bình thản đến đáng sợ. Ánh mắt như xoáy sâu vào trong tâm can Cự Giải.

“Nở một nụ cười dịu dàng với người hầu không phải việc một cô chủ nên làm!”

Giọng nói không chứa chút tình thương mà một người anh dành cho em gái mình, khiến đôi mắt Cự Giải mở to trong chốc lát. Hoá ra ngần ấy thời gian, anh cô chả thay đổi gì cả. Cự Giải cười buồn, gật nhẹ đầu.

“Em xin lỗi, thưa anh! Mà, mẹ không có ở nhà sao anh?”

Vương Cự Triết đôi mắt nhắm hờ, chậm rãi lắc đầu. Anh dường như không hề có ý định lên tiếng trả lời câu hỏi của em gái.

“Ba đang đợi, tâm trạng ông hoàn toàn không tốt.”

Cự Giải cười khổ. Cô biết chứ, làm gì còn có lý do nào ngoài việc đó, và đương nhiên, nếu ba cô không nổi giận, đó mới thực là chuyện lạ.


Để mặc người anh trai vẫn đứng ở bậc cầu thang, Cự Giải bước lên từng bậc, đi qua cả anh và không quên cúi chào. Cô chẳng còn cách nào ngoài đón nhận cơn thịnh nộ của ba mình.

Khi Cự Giải bước hết cầu thang, Vương Cự Triết vẫn không ngoảnh đầu nhìn em gái. Đôi mắt anh vốn dĩ nãy giờ hoàn toàn không để tâm đến biểu cảm trên gương mặt của Cự Giải.

Nhưng, làm sao có thể biết Vương Cự Triết đang suy nghĩ điều gì.

***

Căn phòng làm việc của người đứng đầu gia tộc nhà họ Vương nằm ở cuối dãy hành lang tầng một. Vẫn như mọi khi, nơi này toả ra một thứ âm khí đáng sợ đến run người.

Bàn tay nhỏ bé gõ nhẹ lên cánh cửa gỗ với vài hoa văn chạm khắc tinh tế. Cánh cửa mở ra, bên trong là người quản gia đang cúi chào. Khi Cự Giải định mỉm cười và lên tiếng chào lại, cô đành gật đầu và cứ thế bước vào. Người quản gia sau đó cũng nhanh chóng đi ra khỏi phòng.

Đứng trước bàn làm việc của Chủ tịch Vương đáng kính, hai tay Cự Giải đan chặt vào nhau. Cô có thể nhìn thấy, quyển sổ liên lạc của mình đang nằm trên bàn ông.

Ông Vương đứng cạnh cửa sổ lớn đằng sau bàn làm việc, hai tay chắp ra sau và hoàn toàn không có ý định quay ra sau nhìn đứa con gái của mình đang đứng đó.

“Con mới về, thưa ba! Con xin lỗi vì đã muộn giờ!”

Mười phút so với thời gian mà ba cô quy định phải có mặt ở nhà, tưởng ít nhưng đối với ngôi nhà này, nội quy là tội rất lớn. Người nhà họ Vương nổi tiếng rất đúng giờ và cũng rất ghét ai muộn hẹn.

Người đàn ông ấy vẫn đứng yên đó.

“Ta muốn nghe con giải thích, Cự Giải!”

“Con xin lỗi… thưa ba…”

Thành tích, đó luôn là điều khiến ba cô nổi giận. Không gầm lên, không la mắng, sự nổi giận của ông là sự im lặng và những lời chỉ trích nhẹ nhàng nhưng nặng nề. Hạng mười hai toàn khối và hạng tám trong lớp, nếu là cao với một số người, với ba cô thì đó thực là một cơn ác mộng.

“Con xin lỗi, thưa ba…”

Ngoài xin lỗi, Cự Giải thật không biết nói gì hơn.

Ông Vương vẫn giữ nguyên sự im lặng của mình.


“Nên nhớ, người nhà họ Vương luôn phải là người giỏi nhất! Hãy học tập Cự Triết anh con! Thằng bé chưa bao giờ làm chúng ta phật lòng!”

Vương Cự Triết trong cả mười hai năm ngồi ghế nhà trường, chưa bao giờ rơi xuống hạng hai dù chỉ một lần. Đến tận bây giờ, ở trường đại học, anh luôn chiếm hạng nhất. Không chỉ nhất lớp, đó là nhất khoá với số điểm tuyệt đối.

Đó là người anh mà Vương Cự Giải vừa ngưỡng mộ vừa khiếp sợ.

Bởi vì Vương Cự Triết quá giỏi, anh thậm chí chẳng chút để tâm những chuyện xảy ra xung quanh anh.

Cự Giải không thông minh như anh mình, không tài giỏi như anh mình, cô cũng không lãnh cảm như Vương Cự Triết. Học điên cuồng, số điểm mà Cự Giải phải giữ là chín, mười, và hạng luôn phải nằm trong nhóm năm của lớp và nhóm mười của khối.

Nặng nề! Quá đáng! Kinh khủng! Áp đặt! Nhưng đó là tất cả những gì Vương Cự Giải phải chịu vì là con gái nhà họ Vương, như cách tập đoàn Vương gia luôn giữ vị trí đứng đầu trong lĩnh vực giáo dục.

Ngay từ khi sinh ra, cô đã là một con vật bị giam cầm, vĩnh viễn không bao giờ thoát ra được.

“Con xin nghe, thưa ba.. Con thành thật xin lỗi vì sự lơ đễnh của mình lần này!”

Dù không muốn, cô đâu còn cách nào khác ngoài cúi đầu và xin lỗi.

Cô bắt buộc phải trở nên giỏi nhất sao?

Cô thật sự phải luôn đứng đầu?

Cô sẽ phải đi theo con đường như anh cô đã bị áp đặt?

Cô nên làm gì đây?

“Vương Cự Giải!”

Cự Giải không khỏi giật mình. Ông Vương sẽ không bao giờ gọi cả họ lẫn tên cô, nếu ông không thực sự tức giận.

Lại là chuyện gì nữa đây..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.