Đọc truyện Đông Ấm (12 Chòm Sao) – Chương 41: Những thứ rối ren
Người con trai ấy ngồi trên chiếc ghế sang trọng của một người cầm quyền, đôi mắt màu nâu khói lạnh lẽo nhìn ra bên ngoài qua cái cửa sổ lớn trong phòng. Đưa tay nới lỏng chiếc cà vạt đang đeo, từng con chữ vang lên theo chất giọng bình thản đến lạnh lùng.
“Vậy, nếu có gì, lập tức anh báo lại ngay cho tôi! Và…”
“Giúp nhóc thuyết phục bé chứ gì? Dù biết rõ là ngoài khả năng, nhưng tôi sẽ cố gắng! Vậy—“
Chẳng để người đầu dây bên kia kịp nói hết câu, cuộc gọi đã bị cậu ngắt đi ngay lập tức. Cậu vốn không phải loại người thích trò chuyện, và càng ghét phải trò chuyện với kẻ dám cắt ngang lời cậu đang nói. Hơn cả, không phải giúp, mà đó là điều anh ta phải làm!
Đôi mắt lại chán nản nhìn ra ngoài, mặc kệ đống hồ sơ chất đầy trên bàn. Cậu dường như đang suy nghĩ về điều gì đó.
“Gọi thư kí Ellen Nguyễn lập tức đến phòng tôi!”
***
Ai đó đang cầm chiếc điện thoại nhìn chằm chằm, tức giận đến chỉ muốn bay thẳng tới đó cho thằng nhóc nào đó một trận.
***
“Cảm ơn cô nhiều!! Cho cháu gửi!”
Vui vẻ nhận lấy gói bánh từ tay cô bán hàng hiền hậu, Bạch Dương vừa lễ phép gửi tiền vừa cười tươi tắn. Rời khỏi tiệm bánh, đi qua hàng người dài đang xếp hàng, tay mở gói và cắn một miếng, cảm nhận kem bơ bên trong tan vào miệng, Bạch Dương nhoẻn miệng cười mãn nguyện.
Cái bánh này ngon thật! Đúng như lời “giang hồ” đồn đại! Thật không uổng công Bạch Dương nó đứng chờ cả giờ đồng hồ!!
Vẫn cầm cái túi kia, nó chợt nhìn sang, cười tươi. Coi Bạch Dương tốt không, nó mua cho cả tụi nó nữa nè!!
Mang theo khuôn mặt mãn nguyện, Bạch Dương tung tăng bước đi, nó thẳng chân đá một hòn đá trên đường một cách vui vẻ. Tâm trạng nó hôm nay khá tốt! Với lại, nó phải vui để cải thiện cho cả tâm trạng gần đây của Sư Tử và Song Tử nữa. Không phải nó lo gì cho cậu ta đâu, người mà nó lolaf con bạn thân trời đánh kia kìa! Nhắc đến, tự dưng Bạch Dương nhớ mèo con ghê luôn!
Đôi mắt nâu của Bạch Dương thản nhiên nhìn theo hòn đá mà nó vừa đá, đến tận khi hòn đá kia lăn vào một con hẻm gần đó. Nó hơi nghiêng đầu, hình như có tiếng gì đó, nghe cứ như lúc người ta đánh nhau. Cái bản tính tò mò ăn sâu vào trong máu mà lúc nào cũng bị Ma Kết càm ràm lại nổi lên, thật khiến nó không hề nhận ra cái đôi chân của mình đang chạy nhanh về hướng con hẻm kia và lấp lấp ló ló thò cái đầu vào. Bằng đôi mắt chứa đầy sự nghi hoặc hơi sáng lên, Bạch Dương đang cố gắng bắt theo cái chuyện đang diễn ra bên trong con hẻm kia.
Đúng là người ta đang đánh nhau kìa!!
Không phải Bạch Dương yêu thích gì chuyện đánh nhau, nhưng làm người xem chứng kiến thì nó không chắc.
Cơ mà khoan, sao mình cứ thấy cái tên kia nó quen quen…
Là Bạch Dương bị điên, hay thực sự cái tên đang đánh bầm dập cả mươi người cao to gấp mấy lần mình kia giông giống thằng em họ trời đánh của nó nhỉ…
***
Dùng đôi mắt hổ phách lạnh lẽo nhìn xuống cái tên đang nằm sấp dưới nền đất, khác hẳn sự hoạt bát pha chút điềm tĩnh hằng ngày, sự điềm tĩnh lạnh lùng này thực sự khiến người ta không khỏi khiếp sợ.
Nhân Mã vốn không hề có ý định đánh bọn chúng bầm dập thế này, nếu bọn chúng không gây sự với cậu trước. Là bọn cùng băng với tụi mà Nhân Mã đã đánh lúc vừa về nước, gì mà trả thù rồi nói cậu làm mất danh dự của bọn chúng. Vậy một đám người cao to bặm trợn lại bại dưới tay một thằng nhóc cấp ba, có lẽ không hề mất mặt nhỉ?
“Thằng ôn con… Tao sẽ giết mày…”
Đôi đồng tử vẫn giữ nguyên sự đáng sợ đó, liếc sang tên đang ngồi dựa vào tường gần đó. Cao ngạo và bất cần, cách Nhân Mã đi đến khiến hắn thoáng chút run rẩy. Nâng một chân lên, cậu không chút ngần ngại khi giẫm thẳng vào bàn tay thô ráp của hắn, mặc cho hắn la hét thảm thiết. Bằng cách nào đó, khi hắn càng hét, lại càng khiến cậu thoải mái. Những kẻ cậu căm ghét, những kẻ dám động đến cậu, Nhân Mã quyết không tha! Địa ngục, cậu sẽ là người dẫn chúng xuống đấy, giống như những kẻ lúc đó vậy…
“Chết tiệt! Thằng oắt con.. mày..!! Đồ.. đồ quái vật!!!”
…
“Xin cứu mạng!! Làm ơn.. hãy tha cho tôi! Làm ơn, tôi sai rồi.. Cứu!!”
….
“Nhân Mã! Mau dừng lại!”
Cái giọng quen thuộc kia khiến hành động của Nhân Mã khựng lại chút, đôi giày cũng không còn ấn mạnh vào bàn tay đã rướm máu của tên côn đồ. Nhận thấy cậu đã dừng, những tên còn lại vội vã bỏ chạy, trừ kẻ vẫn còn bị Nhân Mã giẫm lên bàn tay không chút thương tiếc. Mặc kệ chúng trốn đi, Nhân Mã dường như không quan tâm, cậu chán nản quay sang hướng vừa phát ra tiếng nói kia.
“Bạch Dương…”
Bạch Dương đứng đó, khuôn mặt kiên định nhìn thẳng vào đôi mắt màu hổ phách lạnh lẽo. Thằng em của nó, lại mất tự chủ nữa rồi! Nó sợ, đương nhiên, nó luôn sợ Nhân Mã khi thằng bé như thế này! Nhưng khi nhận ra Nhân Mã đang nắm chặt cán dao chuẩn bị đâm vào mắt tên côn đồ, Bạch Dương không thể đứng yên. Nhân Mã sẽ giết, thằng bé hoàn toàn có thể xuống tay.. Nhân Mã thường trầm tính và ít khi đánh người, nhưng không phải nó sợ, mà là Nhân Mã biết không một ai có thể là đối thủ của nó, nhất là khi Nhân Mã đã mất tự chu hành vi của mình.
Mím chặt đôi môi một cái, bàn tay cầm túi bánh của nó như siết chặt hơn. Khi đối diện với một Nhân Mã thế này, Bạch Dương vẫn luôn có chút sợ hãi. Người duy nhất có thể trấn tĩnh thằng nhóc này không phải nó, và cũng không ở đây. Ngoài tự lực cánh sinh, Bạch Dương chẳng có lựa chọn nào khác!
Đành liều vậy!
“Đừng có làm loạn nữa Nhân Mã! Hoặc là chị sẽ bảo với Sư Tử đấy!”
Không rõ có tác dụng hay không, nhưng Sư Tử luôn là liều thuốc cho sự mất tự chủ của Nhân Mã. Chỉ cần nó ở bên an ủi và trấn an thằng bé, Nhân Mã luôn trở lại bình thường. Nhắc đến mèo con là cách duy nhất Bạch Dương có thể nghĩ ra.
Sự tàn nhẫn trong đôi mắt màu hổ phách dường như giảm đi đôi chút, cọ dao đang cầm rơi xuống tạo thành một thứ thanh âm lạnh lẽo. Mặc kệ Bạch Dương, Nhân Mã chợt nhìn xuống tên côn đồ vẫn còn ngồi đó, và sợ hãi đến run rẩy khi mắt hắn đụng phải mắt cậu. Cái chân vốn đang giẫm lên tay hắn chợt nâng lên, trước khi hắn kịp nhận ra, đã bị Nhân Mã đá thẳng một cái vào mặt mà ngã nhoài.
Khi Bạch Dương hoảng hốt vì nghĩ cách của nó vô ích và định chạy lại can ngăn Nhân Mã, thì cậu chợt ngồi khuỵu gối xuống nền đất, tay mò mẫm thứ gì đó trong túi áo của tên côn đồ đã bất tỉnh.
“Nhân Mã?”
Không có tiếng trả lời. Vẫn quan sát cậu em họ, Bạch Dương chợt nhìn thấy Nhân Mã lấy ra từ trong túi áo hắn một sợi chuyền gì đó. Nhìn Nhân Mã bỏ lại sợi dây vào túi và đứng lên, nó mới thở phào nhẹ nhõm.
Giờ thì nó biết tại sao thằng bé lại nổi giận đến mất tự chủ như vậy. Sợi dây chuyền đó, đối với Nhân Mã, động đến nó là đang chọc tức cậu nhóc.
“Ơ! Nhân Mã đợi chị!!”
Trong khi Bạch Dương còn mải mê với đống suy nghĩ của mình thì Nhân Mã đã điềm nhiên bước ra khỏi con hẻm. Đuổi theo cậu em họ ra đến tận đường lớn, thật khiến nó muốn hét lớn lên vì bực. Đi thôi mà nó chạy theo còn muốn không kịp! Nhưng Bạch Dương đẹp chứ đâu có điên, làm vậy lỡ chọc cho thằng ôn kia tức thì chẳng phải bao nhiêu là nó hưởng cả à!!
Hai chị em bước đi cạnh nhau, và chẳng ai nói với ai câu nào. Bạch Dương vốn bản tính nhiều chuyện ham nói, im lặng thật khiến nó ngứa miệng đến chết mất. Đối với nó còn hơn cả địa ngục trong cái bầu không khí tĩnh lặng quá đáng này. Nhưng lại là một chuyện khác nếu nó nói chuyện. Ai mà biết cái thằng kia có bình tĩnh hoàn toàn hay chưa!!
“Chị này!”
Bạch Dương hơi giật mình, miệng vẫn ngoạm cái bánh vừa mở gói cứ như vừa bị bắt quả tang. Vẫn nhai nhòm nhoàm, Bạch Dương quay sang, đôi mắt mở to như muốn hỏi chuyện gì.
Nhìn bà chị của mình, Nhân Mã thật sự không thể không dùng ánh mắt khinh thường. Cho đến tận một lúc, cậu chợt quay sang hướng khác, tay luồn vào mấy sợi tóc gãi đầu một cách lúng túng trong khi môi mím chặt như đang khó xử lắm. Mãi sau, Nhân Mã mới nói thành lời.
“Chuyện ban nãy, cho em xin lỗi! Lại không tự chủ được, làm chị khó xử! Dù sao, Bạch Dương này…”
Vẫn chăm chú nghe từng lời mà Nhân Mã nói, miệng Bạch Dương chẳng còn nhai nữa, thay vào đó là hoàn toàn chỉ nhìn cậu em. Nhưng càng nhìn, nó lại càng khiến Nhân Mã cảm thấy khó mở lời. Au, cậu muốn đập vào mặt bà chị này một cái quá đi mất!
“Chỉ là… chuyện hôm nay… mong chị đừng nói cho mèo con…”
Gần đây có quá nhiều chuyện, và Nhân Mã không hề mong vì cậu càng khiến Sư Tử thêm lo lắng. Hoàn toàn không đáng, dù cho cậu luôn muốn nó lo cho mình đi nữa, nhưng hai chuyện này thật sự khác nhau.
Bạch Dương chớp mắt nhìn cậu em họ, ban đầu còn ngạc nhiên rồi chợt bật cười. Nhưng nụ cười lại đông cứng lại, nó đưa tay sờ trán Nhân Mã.
“Ờ, hình như bình thường lại rồi!”
Này, Nhân Mã thật sự muốn đập rồi đấy nhé! Nói cứ như cậu bệnh thần kinh, dù cho nó là về tâm lí, nhưng là hai chuyện không giống nhau. Sao Bạch Dương lại là chị họ cậu được nhỉ??
“Đừng có lo nhóc, chị mày hứa sẽ kín miệng! Kín chặt luôn! Chị vốn đâu có nhiều chuyện đâu mà chú lo!!”
Nhân Mã thật sự đã cảm kích, nhưng đó là vài giây trước khi cái câu kia không lọt vào tai cậu. Aha, chị ta vừa bảo là không nhiều chuyện kìa! Aha, buồn cười ghê luôn..
“Ờ..”
Nhận thấy cái sự hờ hững trong lời nói của Nhân Mã, tự dưng Bạch Dương thấy tự ái. Nó lập tức đuổi theo định bụng cho thằng nhỏ một trận!
***
Hai chị em nào đó đến tận lúc về tới kí túc xá vẫn còn cãi lộn chí choé. Nhưng khi hai đứa nó đi tới cửa phòng kí túc, âm thanh vỡ tan như tiếng thuỷ tinh rơi xuống sàn vang lên. Nhìn nhau nghi hoặc, Bạch Dương và Nhân Mã vội vàng đẩy cửa chạy vào.
“Làm ơn đừng kể nữa! Xin cậu, Thiên Yết, mình xin cậu!!”
Trước mắt hai đứa nó, Ma Kết với bộ dạng dường như rất khổ sở với đống thuỷ tinh trước mặt. Từ bên trong phòng, Thiên Yết và Kim Ngưu vội chạy ra. Với một Ma Kết lúc nào cũng lạnh nhạt và nghiêm khắc, bốn con người trong căn phòng kí túc xá không khỏi kinh ngạc, với sự tức giận xen lẫn đau khổ nhìn thẳng vào mắt Kim Ngưu.
“Đừng có cố bới móc quá khứ người khác!!”
Từng con chữ phát ra từ miệng Ma Kết chẳng hiểu sao khiến trái tim Kim Ngưu đau nhói như bị một thứ gì sắc nhọn đâm vào. Bàn tay cậu siết chặt, nhưng lại không thể nói gì. Cả Thiên Yết, chính cô cũng chỉ có thể im lặng. Mãi một lúc sau, Thiên Yết mới lên tiếng, không chút ngần ngại dùng đôi mắt đen của mình nhìn Ma Kết.
“Là lỗi của mình, cậu không cần phải nạt nộ Kim Ngưu! Là mình kể cho cậu ấy nghe.”
“Bênh cậu ta? Chẳng phải cậu ta vì tò mò nên cậu mới phải kể còn gì?!!”
Đứng giữa hai cô gái, Kim Ngưu nhất thời rơi vào khó xử. Cắn chặt môi dưới, cậu chỉ có thể nhìn xuống đất. Nhưng, có một chuyện cậu muốn làm rõ.
Bạch Dương và Nhân Mã vẫn đứng ở cửa vào, chỉ biết theo dõi câu chuyện trong khi chả biết chuyện gì đã xảy ra. Thỉnh thoảng, hai đứa nó lại nhìn nhau đầy nghi hoặc, nhưng hoàn toàn không dám can thiệp vào.
“Có thể, cho tôi hỏi một câu không?”
Bắt gặp đôi mắt lạnh lùng của Ma Kết, Kim Ngưu thực sự chỉ muốn im lặng. Vì cậu sai, cậu sẽ nhận. Nhưng mà, nếu không làm rõ điều này, cậu sẽ càng khó xử.
“Người con trai tên Mã Phi… mang họ Lãnh… có phải không? Và, anh ta có một vết bớt ở vai phải…?”
Trong khi Ma Kết còn tròn mắt nhìn Kim Ngưu đầy nghi hoặc, cậu đã biết mình đoán đúng. Điều đó đồng nghĩa với việc, điều cậu nghĩ hoàn toàn chính xác. Người con trai trong suy nghĩ của cậu, và người con trai tên Mã Phi đó…
“Thật ra, Lãnh Mã Phi… là người anh trai hơn một tuổi… của tôi…”
Không chỉ mỗi Ma Kết, cả Thiên Yết cũng không tránh khỏi sự kinh ngạc. Đôi mắt nâu lạnh của Ma Kết gần như không thể tin vào điều mình vừa nghe. Tai của cô, vẫn còn lùng bùng đến đau đớn.
“Em trai ạ?”
“Ừm, vì sức khoẻ thằng bé không tốt nên cũng không phù hợp với khí hậu nóng ở đây. Mà, hình như nó bằng em và Yến Ly đấy!”
Phải nhỉ, Mã Phi đã từng nói rằng anh ấy có em trai, một người em trai với cặp mắt màu lam hệt như anh. Nhưng, tại sao người đó lại là Kim Ngưu…?!!
Trước mắt hai chị em Bạch Dương và Nhân Mã, trước mắt Thiên Yết và Kim Ngưu, từ khoé mắt Ma Kết chảy ra những giọt nước long lanh chảy xuống hai bên má. Chính Ma Kết còn không biết, cô đã khóc từ bao giờ. Trái tim của cô, lồng ngực của cô đau nhói mà không hề biết lí do tại sao…
“Haha..” Ma Kết bỗng bật cười, mặc cho đôi dòng lệ vẫn cứ chảy không ngừng. “Thật sự thì… tội lỗi của tôi… đến bao giờ ông trời mới thôi trừng phạt tôi cơ chứ?!!”
Nhìn Ma Kết điên cuồng hét lên, Kim Ngưu cảm thấy khó chịu không thôi. Trong vô thức, chân cậu bước đến cạnh cô. Tuy nhiên, khi bàn tay Kim Ngưu định chạm vào đôi vai run bần bật của Ma Kết thì đã bị bàn tay run rẩy kia hất mạnh đi. Đôi mắt đẫm nước nhìn Kim Ngưu đầy đau khổ nhìn thẳng vào cậu rồi lại quay đi, như muốn giấu đi khuôn mặt lấm lem của chính mình.
“Lẽ ra… ngay từ đầu… tôi không nên… gần gũi hơn… với cậu mới phải…”
Câu nói của Ma Kết khiến Kim Ngưu như bất động, chỉ biết dùng đôi mắt màu lam kia nhìn một điểm vô hình nào đó giữa không trung. Mặc cho Ma Kết bất ngờ chạy đi, đẩy cả Bạch Dương và Nhân Mã ra và chạy khỏi kí túc xá, cậu vẫn không đuổi theo. Hay nói đúng hơn, là cậu không thể… Đôi tay buông thõng xuống, trông Kim Ngưu như một con búp bê không hồn.
Dù không hiểu chuyện gù xảy ra, Bạch Dương không thể ngăn mình đuổi theo Ma Kết.