Đọc truyện Đông A Nông Sự – Chương 167: Vụ Án Trong Phòng Kín
Bách hiểu ra rồi, đây là liên hoàn án.
Dựa vào việc Đinh Nhu để khép tội người Đinh gia.
Giỏi lắm! có người nhắm vào hắn … “Người này là ai? Hắn định làm gì đây …” Bách chắp tay:
– Xin cảm ơn Đặng đại nhân, ta hiểu rồi.
Việc này ta tin ngài và Hình bộ theo phép mà thực hiện.
Nhưng cũng xin ngài một việc, chính là cho ta được gặp Đinh Nhu, nghe hắn kể lại đầu đuôi.
Ta với hắn tiếp xúc đã lâu, tin hắn là người chính trực.
– Không có gì, chỉ là một mình ngài được vào đại lao, còn những người kia, thì không được.
Nói đoạn đánh mắt sang Hùng Tam, Hùng Tư bên cạnh.
– Việc này đương nhiên.
Bách theo quan sai hình bộ dẫn ra đại lao.
Mùi vị đại lạo quả thật không dễ chịu.
Hắn nhăn mũi đi qua một loạt cánh của, vào đến nơi thì gặp được Đinh Nhu.
Đinh Nhu đang nằm bẹp trên một giường tre, ánh mắt vô hồn.
Thấy quan sai mở cửa cũng chẳng động đậy, nằm quay lưng ra ngoài.
Bách gọi hắn:
– Đinh Nhu, ta đây! Người làm sao thế?
Đinh Nhu nghe giọng hắn, ngồi bật dậy, nước mắt ứa ra, nắm đôi tay hắn.
– Không phải ta giết Đinh Nguyên Bảo đâu, không phải ta …
– Ta biết! Bình tĩnh đi! … Ngươi là đích tôn của Đinh gia.
Sau này gánh vác cả nhà, sao có thể uỷ mị thế.
Hắn nước mắt lưng tròng:
– Ta sợ mọi người nghĩ ta giết Đinh Nguyên Bảo, ta có biết thúc ấy là người trong thương đội của Tam thúc.
Nhưng thúc ấy phụ trách việc trên biên giới, ta có mấy khi gặp đâu.
Làm sao ta giết thúc ấy được, ta giết thúc ấy làm gì?
– Đinh Nhu! Ta nói việc này có lẽ ngươi không biết.
Bình tĩnh nghe cho kỹ, phân tích lợi hại.
— QUẢNG CÁO —
– Ngươi nói đi …
– Đinh Nguyên Bảo đầu tháng trước ở trong đại lao, vu cho nhà ta cấu kết với người Nguyên.
Sau đó hắn trốn khỏi đại lao, vì một kỳ sự nào đó mà chết trong nhà hoàng ở hồ Dâm Đàm.
Ngươi giờ là hiềm nghi lớn nhất giết hắn.
Nếu chứng minh được ngươi giết hắn để diệt khẩu.
Nhà họ Đinh sẽ bị quy vào tội bán nước.
Sự việc giờ không chỉ liên quan đến mình ngươi nữa mà là sống còn toàn gia đấy.
Đinh Nhu há miệng, lắp bắp nửa ngày mới thốt ra được:
– Thảo nào, ta đã có chút nghi ngờ.
Hôm đó đã biết sự việc có vẻ không đúng …
– Ngươi bình tĩnh kể cho ta nghe từ đầu đến cuối, không bỏ sót chi tiết nào.
Đinh Nhu vò đầu ngẫm nghĩ, được một lúc bắt chậm rãi kể lại:
– Ba ngày trước ta vẫn đang ở cửa hàng.
Bỗng có đứa trẻ nhỏ đi đến, dúi vào tay ta một tờ giấy, nói có ngươi cho nó tiền để mang tờ giấy đến cho ta.
Ta mở ra thì là thư của một người bạn ở Thậm Thình.
Người này vừa lên kinh, vì có việc bận nên hẹn ta buổi tối đi về phía tả hồ Dâm Đàm, sẽ chờ ta bên rặng liễu rồi đi chơi.
– Ta không biết những việc ngươi vừa nói, vui vẻ sắp xếp công việc, giờ Tuất bắt đầu đi sang phía tả hồ.
Đến rặng liễu thì đúng là có người cầm đèn lồng đang chờ ở đấy thật.
Ta tưởng gặp lại bạn cũ, vui vẻ đến gần thì bị hạ thủ.
Đầu óc mơ hồ ngất đi, không còn biết gì nữa.
Người có kịp nhìn thấy người kia không?
– Ta chưa kịp nhìn rõ, hơn nữa trời đã tối, chỉ thoáng qua thân ảnh thì có người đã tập kích từ phía sau.
– Được rồi, tiếp theo thế nào?
– Khi tỉnh lại, ta thấy mình nằm trong một căn phòng, tối đen như mực.
Ta lần mò trong phòng thì thấy tiếng hai người nữa.
Bọn ta lúc đầu không biết gì, chỉ là đều có lòng cảnh giác lẫn nhau.
— QUẢNG CÁO —
– Hai người kia ngươi không nhận ra?
– Hoàn toàn không biết, lúc ấy bị nhốt ở phòng kín, tâm thần mơ hồ không nhận ra ai cả.
– Lúc đầu bọn ta mọi người đều rất sợ hãi, lần mò tìm cửa ra khắp nơi.
Trong bóng tối đen đặc sờ nửa ngày thấy trong phòng có một tủ lớn, dưới đất vài viên gạch.
Lại sờ tiếp mới tìm thấy cửa.
Ta phát hiện cửa đã bị người ta khóa chết ở bên ngoài.
Cửa này bằng gỗ rất dày và nặng, cơ bản là không thể nào thoát được.
Bọn ta lớn tiếng kêu gào cũng chẳng ai hay biết.
– Một người trong bọn ta nói, chắc chúng ta đã bị một ai đó bắt vào nơi này, nhốt lại đây.
Hắn sẽ tiếp tục đến để hại chúng ta nên cần chốt cánh cửa đấy lại từ bên trong.
Rất may có một thanh gỗ lớn, chúng ta dùng thanh gỗ này chốt cửa từ bên trong lại.
– Như vậy đây là một căn phòng kín hai lớp mà người ngoài không thể đột nhập được?
– Ta chắc chắn, cửa bên ngoài bị khoá, bọn ta cũng đã đã chốt cứng cửa bên trong.
– Được rồi.
Chuyện sau đó ra sao?
– Có lẽ do thuốc mê còn tác dụng, chúng ta nghỉ ngơi một lúc thì lại mê man đi.
Trong lúc mê man ta có cảm giác ai đó chạm vào chân mình.
Đến khi thức dậy chỉ thấy có người gọi lớn bên ngoài, xưng là quan sai đến.
Chúng ta lần mò cánh cửa rồi đẩy chốt ra.
Người bên ngoài cũng phá cửa vào.
Khi ánh sáng ập vào thì chỉ thấy có ta và một người khác trong phòng, còn một người đã chết bên vũng máu.
Ta nhận ra người này là thúc thúc Đinh Nguyên Bảo, biết sự việc nghiêm trọng rồi.
Bảo nha sai bắt ngay người bên cạnh ta, nhưng nha sai bắt cả hai chúng ta giải vào đại lao.
Bách thở dài:
– Vậy chắc chắn người kia là người giết Đinh Nguyên Bảo, rồi đổ tội cho ngươi rồi.
– Chắc chắn là như thế.
Còn một người thứ tư nữa trong vụ này.
Chính là người dụ ta đến để hạ thủ.
Nhưng chắc chắn họ đã có âm mưu rất rõ ràng.
– Nhưng Đinh Nhu ơi là Đinh Nhu.
Vụ này có hai người các ngươi là hiềm nghi.
Lời khai đều từ mồm hai người các ngươi mà ra.
Trong khi đó người kia đã bị điều tra kỹ, chỉ là một tiểu hộ gần đây.
Chẳng có động cơ gì giết Đinh Nguyên Bảo cả.
Vụ này có điều tra rách giời thì người ta cũng đều đang nghĩ, người giết Đinh Nguyên Bảo chính là ngươi.
Đinh Nhu thẫn thờ, suy nghĩ một lúc, nước mắt lại trào ra: — QUẢNG CÁO —
– Có phải ta làm hại Đinh gia rồi không?
– Không ai trách ngươi cả.
Giờ việc đầu tiên phải nghĩ cách đã.
Ngươi ở trong này, cứ chậm rãi suy nghĩ lại những sự kiện hôm đấy.
Nếu có gì cần thì bảo quan sai đi truyền lời.
Ta sẽ lại vào nghe ngươi nói.
Đừng có mất tĩnh … chúng ta không làm gì sai thì không phải sợ.
– Ta nghe lời người, ngươi về nói với mọi người, đừng lo lắng cho ta.
– Được! ta đi đây.
Bách ra khỏi đại lao.
Quay lại chỗ Đặng Ma La, lúc này bên cạnh hắn có một Bổ đầu.
Người này hình dáng cao lớn, ánh mắt sắc lạnh.
Đặng Ma La đưa tay sang giới thiệu:
– Hầu gia.
Đây là bổ đầu phụ trách điều tra án của Đinh Nhu.
Tên là Lê Hưng, hắn chình là người đầu tiên đến hiện trường vụ án.
– Xin có lời chào Lê đại nhân.
– Hạ quan không dám, Hầu gia quá lời rồi.
– May được gặp Lê đại nhân ở đây.
Ta cũng đang có nhiều nghi vấn muốn được nghe Lê đại nhân giải đạp.
– Hầu gia cứ nói.
– Xin nhờ Lê đại nhân kể tường tận sự tình hôm đấy cho ta nghe..