Đọc truyện Đông A Nông Sự – Chương 166: Liên Hoàn Án
Bốn người về Kinh thành thì đến luôn Lê phủ, nhìn Lê Văn Hưu đang bối rối, lão thái thái và Nguyễn Thị thì nước mắt chảy dài ra rồi.
– Huynh không phải người Hình bộ, không được biết việc này.
Chỉ là vừa có hỏi han thì được biết, vụ việc này ly kỳ.
Nghe ra không ai tin được.
Lê Văn Hưu ngồi xuống ghế, lấy tay xoa hai thái dương, bắt đầu kể:
– Việc này bắt đầu từ đầu tháng này.
Quan gia có lệnh soát tù, đáng lẽ là việc vui.
Chỉ là kiểm soát lại bọn tù tội, xem xét lại những án cũ, những đứa nào án nhẹ có thế ân xá.
Duy chỉ có những đứa khi giặc Bắc sang mà đầu hàng quân Nguyên thì không tha.
– Vốn không có gì cả.
Chỉ là trong số những phạm nhân bị xét án lại.
Không biết từ đâu lôi ra một tên họ Đinh.
Tên này khai khi giặc Bắc sang hắn còn là người Đinh gia.
Tham gia trong đội buôn bán dược liệu của Đinh Hạo.
Hắn khai Đinh gia chính là gián điệp của quân Nguyên khi chúng vào nước ta từ đất Đại Lý cũ.
Từ thông tin của hắn, hình bộ tiếp tục điều tra, có người mấy năm trước từ Đại Lý sang.
Những người này cũng nhất nhất nói đúng là thương đội Đinh gia dẫn đường cho quân Ngột Lương Hợp Thai.
– Hình bộ biết việc này liên quan đến Sơn Tây hầu phủ, chỉ từ lời khai của chúng, chứng cứ không có gì xác thực thì không thể kết luận bừa.
Chỉ âm thầm tiếp tục điều tra.
– Tên họ Đinh kia, bỗng đâu năm ngày trước kêu đau bụng, khiến cho đại lao phải mời lang y vào xem bệnh cho hắn.
Hắn nhân lúc sơ ý, trốn thoát được khỏi đại lao.
Người Hình bộ thấy hắn trốn thoát, khẩn trương truy nã tên này.
Đinh Đang mất bình tĩnh đứng dậy hỏi:
– Lê bá bá, tên họ Đinh kia là ai?
– Hắn tên là Đinh Nguyên Bảo.
Đinh lão giật mình: “Là hắn”.
Đinh Đang lại nói tiếp:
– Vậy liên quan gì đến Đinh gia mà bắt tất cả người nhà ta nữa … Không được, ta phải tìm gặp tên Đinh Nguyên Bảo, tên khốn kiếp.
Hắn nếu dám nói sai nửa lời, ta sẽ vặn cổ hắn.
Đinh Tú vội nắm tay Đinh Đang, kéo cô bé ngồi xuống ghế:
– Đinh Đang, bình tĩnh đi, không thế làm càn được đâu.
— QUẢNG CÁO —
Bách hỏi:
– Đinh Nguyên Bảo là ai?
Đinh lão ôn tồn:
– Tên này đúng là người nhà họ Đinh.
Là con họ hàng xa của ta.
Hắn đến theo học nghề buôn nhưng chẳng học được thứ gì ra hồn.
Ta nể cha mẹ hắn ở quê cũ, cho hắn đi theo thương đội của Hạo Nhi.
Tên này phụ trách những mối hàng trên biên giới của thương đội.
Nhưng mấy năm trước, ta phát hiện hắn ăn chặn của người làm, lại lừa gạt con gái nhà lành nên đã đuổi hắn ra khỏi thương đội.
Hay cho ta gặp hắn để đối chất.
Lê Văn Hưu thở dài:
– Giờ không kịp nữa rồi, ba hôm trước, người của Hình bộ tại một nhà hoang bên hồ Dâm Đàm, bắt được ba người trong phòng kín, trong đó có Đinh Nhu, một người nữa và tên Đinh Nguyên Bảo kia.
Hắn đã bị người đập chết.
Xác định chính là một trong hai người Đinh Nhu và người còn lại.
– Hình bộ xâu chuỗi việc này với lời khai khi trước, dựa vào cớ này bắt giam người nhà họ Đinh chờ điều tra tiếp.
Họ nói phải phòng ngừa người nhà Đinh gia bỏ trốn trước khi thành án.
Lê Văn Hưu thở dài:
– Việc này đúng là có chút khó khăn.
Dù rằng Đinh lão đã đuổi hắn ra khỏi thương đội.
Nhưng khi hắn cùng thương đoàn kinh doanh, mọi người đều biết hắn đại diện cho Đinh gia.
Cũng có nghĩa là những lời hắn nói, một số người sẽ coi là đúng, cộng với bọn lưu dân Đại Lý kia nữa … Nay hắn đã chết, không bằng không chứng đối chất.
Cái dở là Đinh Nhu chính là người hiềm nghi lớn nhất.
Có khả năng nào Đinh Nhu biết việc này, vì lo lắng mà giết người diệt khẩu hay không?
Đinh lão thất thần:
– Ta đoán chắc không phải nó.
Nó là người hiền lành, chưa từng có ý hại người bao giờ.
Vả lại Đinh Nguyên Bảo này là họ hàng nhà ta, nếu có việc này nó cũng phải thông báo cho Đinh Hạo trước.
Giờ phải gặp nó mới biết được ngọn ngành …
Bách bực tức đập bàn, đi đi lại lại:
— QUẢNG CÁO —
– Chỉ vào mấy thằng tù tội tự biên tự diễn mà cũng khép tội được cả mấy chục người sao? Huynh nói xem, việc này muốn chứng minh Đinh gia vô tội, cần làm thế nào?
– Việc này là Hình bộ điều tra.
Muốn xử lý cần đến xem ý tứ họ thế nào đã.
Lão thái thái lúc này mới lau nước mắt, quay sang nói:
– Văn Hưu, ta không biết các ngươi làm thế nào.
Khẩn trương đón Đinh Nhu của ta ra khỏi đại lao.
Chúng ta không cần quyền cao chức trọng làm gì.
Nhất thì an an ổn ổn về quê dạy học.
Ta nghe qua là biết, làm gì có chuyện trùng hợp như vậy.
Một tên phản đồ của gia tộc, mấy tên ngoại quốc chạy nạn đồng thanh đồng ứng.
Nhất định có âm mưu, các ngươi liệu liệu mà làm.
– Con cũng biết như vậy.
Xin mẹ cứ yên lòng.
Bách đứng ngay dậy:
– Vậy được, ngày mai ta đến hỏi bọn chúng, thử xem thứ luật pháp của chúng, dựa vào đâu kết tội mấy chục người dễ dàng như vậy.
Nhưng đầu tiên ta và Đinh lão muốn vào gặp Đinh Nhu.
Huynh có giúp được không?
– Đinh Nhu bị giam ở đại lao Hình bộ, còn người nhà họ Đinh thì giam ở nơi khác … ngươi muốn vào gặp cũng đừng có dùng những cách bất minh.
Tạm thời phải theo phép mà làm.
Một mình ngươi cứ đến gặp Đặng Ma La mà đề xuất việc này.
Đinh lão, Đinh Tú và Đinh Đang không được đi.
Nếu không, sẽ trúng kế của người đứng đằng sau đấy.
….
Hôm sau, Bách đến Hình bộ.
Bọn tiểu lại thấy phò mã đến, báo ngay cho thượng thư đại nhân.
Đặng Ma La từ hậu đường đi ra, chắp tay:
– Sơn Tây Hầu hôm nay đại giá Hình Bộ, không biết có việc gì chỉ giáo.
– Ta vốn nghe Đặng Thượng Thư là người chí công vô tư, xét án công minh, trước nay chưa từng sai lệch.
Chỉ là hôm nay đến đây hỏi về vụ án Đinh Nhu, rồi việc Đinh gia cấu kết với người Nguyên.
Ta vốn là con rể Đinh gia, hỏi việc này là không phải phép, nhưng xin Đặng đại nhân xét việc này liên quan đến nhạc phụ mà bỏ quá cho.
– Ta nào dám, con cái lấy chữ hiếu làm đầu, Sơn Tây Hầu làm như thế cũng là lẽ thường.
Mời Sơn Tây Hầu ngồi.
— QUẢNG CÁO —
Bách cũng ngồi vào ghế khách, lại nhấp một ngụm trà.
Hồi lâu mới quay lên hỏi:
– Xin hỏi Đặng đại nhân, Đinh Nhu phạm tội gì, lấy gì làm bằng chứng? Người nhà họ Đinh vì sao cũng bị giam cùng?
– Trước hết, xin Hầu gia hiểu cho hình bộ.
Chúng ta không phải là cố ý gây bất lợi.
Chỉ là việc này vô tình mà đến, lại từ đó liên quan đến rất nhiều người.
Không thể qua loa.
– Ta tin đại nhân.
– Việc này bắt đầu từ khi soát tù.
Quan gia có lệnh, kiểm lại các án tình, tránh việc sai sót.
Chúng ta phụng chỉ mà làm.
Đến khi soát đến đại lao tại Ty Bình Bạc thì gặp việc của Đinh Nguyên Bảo …
– Việc này ta đã biết, cái ta không hiểu là việc Đinh Nhu kia.
Vì sao kết luận hắn là người hiềm nghi lớn nhất?
– Khi quan sai theo tin đến căn nhà hoang bên hồ Dâm Đàm.
Chỉ có ba người, một người chết vì bị đập bằng gạch.
Hai người còn sống trong đó có Đinh Nhu, lại xâu chuỗi với việc khi trước.
Chứng cứ, động cơ gây án hắn đều có đủ.
Ngài nói xem Hình bộ không xếp hắn vào tình nghi số một thì ai đây?
– Người kia thì sao? Có thể hắn giết Đinh Nguyên Bảo thì sao?
– Người kia không có động cơ.
Hắn là một người bình thường, nhà gần hồ Dâm Đàm.
Đã điều tra kỹ càng rồi.
Chẳng có lý do gì để hắn ra tay cả.
– Các ngài kết luận dễ dàng như vậy?
– Chúng ta làm việc, dựa theo chứng cứ mà làm.
Chỉ là tất cả mọi thứ đang hướng về nhà ngoại của ngài.
Đinh Nhu là hiềm nghi lớn nhất, chứng minh hắn là thủ phạm giết Đinh Nguyên Bảo, chính là nói những lời Đinh Nguyên Bảo và bọn lưu dân từ Đại Lý là đúng.
Cũng sẽ gián tiếp chứng minh việc cấu kết với quân Nguyên.
Ta là thượng thư hình bộ, không thể qua loa, phải giữ người nhà họ Đinh lại.
Ta cũng vì vậy mà ngày đêm bận rộn vì vụ này.
Có nhiều đại thần đang gây sức ép để khép lại vụ án rồi ….