Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 64: Cái gì mà đập chậu cướp hoa?
Hà đang hoang mang trong dòng suy nghĩ, thì bất chợt bị Long kéo vào trong một nụ hôn cuồng nhiệt. Lại một lần nữa giữa chốn đông người, khiến cho gương mặt cô đỏ ửng, gần như bị sốc. Tuy vậy, hương vị ngọt ngào khiến cho Hà không cách nào chống cự, chỉ biết thả lỏng mình mặc cho cậu làm gì thì làm.
Cho đến khi bờ vai bị nhéo đau điếng.
Hà giật thót mình, đẩy Long ra rồi nhìn sang bên cạnh. Một cô nàng xinh đẹp tóc đen dài, mặc bộ đầm tím ngắn cũn cỡn, đi trên đôi giày gót nhọn mười phân, gương mặt đỏ phừng phừng vì tức giận.
“Chị là đồ lẳng lơ!” Ái Vân chẳng hề kiêng nể, giọng cao vút. “Đã có bạn trai rồi còn ra vào khách sạn với anh Phương!”
“Cô nói cái gì vậy?” Long lạnh lùng hỏi lại. Dĩ nhiên, cậu thừa biết ở đâu ra, con bé trước mặt lại nghĩ là Hà vào khách sạn cùng Phương. Cậu hoàn toàn tin tưởng bạn gái mình. Chỉ có điều, việc con bé nói lung tung giữa chốn đông người có thể gây tổn hại lâu dài đến Minh Hà.
“Tôi nói là…” Con bé đang hăm hở muốn lật tẩy “tình địch” cho cả thiên hạ được biết, bỗng tái mặt, đưa tay lên… bịt miệng.
Trong thoáng chốc, từ kẽ ngón tay trắng nõn của Vân, chính những ngón tay vừa nhéo vai Hà đau điếng, Hà có thể nhìn thấy… máu cam đỏ chót đang chảy xuống.
Tôn Nữ Ái Vân mới rồi hung dữ, hiện tại đã trở nên bối rối. Đang không biết làm thế nào trước tình thế đáng xấu hổ. Thì may thay, Thủy Linh đã xuất hiện, vội vàng chụp cái khăn tay màu hồng của mình lên mũi Vân, không quên nhẹ nhàng nhắc nhở.
“Em đã hay bị chảy máu cam rồi. Năm nay Hà Nội rét lâu, trời còn hanh khô lắm, sao lại mặc váy ngắn như vậy?”
“Lúc nào em chả mặc váy ngắn! Ở bên Đức lạnh hơn nhiều, em còn mặc vậy nữa là…” Vân bực bội đáp, vừa giữ chặt cái khăn của Linh trên mũi. Ngó quanh thấy cả đống người đang dồn sự chú ý về phía mình, cô nàng xấu hổ muốn chui đầu xuống đất, liền bực dọc bỏ đi. Trước khi đi còn không quên ngoái lại cảnh cáo Hà. “Tôi chưa tha cho chị đâu! Đừng có lảng vảng đến gần anh Phương!”
Ngay từ lần đầu gặp mặt, Hà đã ngán Vân đến tận cổ. Cô nàng này ngoài gia thế khổng lồ, cũng đành hanh xấu tính chẳng khác gì bọn con gái vẫn thường bắt nạt Hà. Đôi khi, cô còn thấy thương cho Nam Phương tự nhiên phải chịu đựng một vị hôn thê đáng ghét từ trên trời rơi xuống.
Tuy vậy, ngay lúc này, khi nhìn con bé ôm… mũi, lộp cộp chạy đi, Hà như ngờ ngợ ra được một điều gì đó. Mà nghĩ mãi vẫn không nhớ ra, đó là điều gì.
“Quên nó đi.” Long khoác tay qua vai Hà. Cậu cho rằng cô đang buồn vì những lời vô ý thức của Vân. “Đừng chấp trẻ con.”
…
Hôm đó, mãi đến mười giờ tối, Nam Phương mới xuất hiện. Cậu ta vẫn như thường lệ, từ lúc bước xuống xe cho đến khi vào hậu trường, đều sang trọng, thu hút. Tuy vậy, khi Phương bước lên sân khấu, vừa đến bên bên chiếc dương cầm được chuẩn bị sẵn, tạm thời ngồi yên cho tiếng vỗ tay tứ phía lắng xuống, thì Hà đã sớm nhận ra, cậu ta có vẻ mệt mỏi. Khi đi qua trước mặt Hà và Long, Phương thậm chí còn không nhận ra hai người, mặc dù cô đã vẫy tay chào.
Lúc này, cô thật áy náy, vì đã ích kỷ chỉ vì muốn làm Hải Nam vui, mà tước đoạt đi thời gian nghỉ ngơi quý báu của Vũ Nam Phương. Sự xuất hiện này nếu tính ra tiền bán vé, coi như Hà đã nợ Phương một món khổng lồ rồi.
Được cái, Nam vui lên thật. Mới đó còn gây sự đánh nhau, lầm lì ủ dột… Vậy mà giờ đây ngồi trên hàng ghế đại biểu, cậu lại trở thành đứa trẻ háo hức được xem màn trình diễn của thần tượng. Dĩ nhiên, không phản ứng quá khích như lần trước, nhưng gương mặt đã tươi tắn lên ít nhiều. Cũng may, “Cô gái nhặt hạt dẻ” là một giai điệu lãng mạn, vui vẻ. Không chỉ riêng gì Nam, tất cả mọi người có mặt ở đó đều thấy yêu đời, nhìn cảnh vật, con người xung quanh xinh đẹp ngọt ngào hơn rất nhiều. Thế mới biết, âm nhạc thật thần kỳ.
Trình diễn xong, bất chấp những tiếng vỗ tay vang dội như muốn nổ tung cả sân khấu ngoài trời, Phương cũng chỉ đứng dậy chào rồi… đi vào, ngay cả nụ cười xã giao quen thuộc, cũng không làm nổi. Đám con gái thấy vậy lại chết mê cái tác phong lạnh lùng xa cách giống như Vũ Trọng Khanh, càng trầm trồ khen ngợi.
Trắng đêm sáng tác, sáng tham dự họp báo, trả lời phỏng vấn, chiều làm giám khảo khách mời cho cuộc thi độc tấu piano U17 trong khuôn khổ quốc gia… Hai ngày không ngủ. Bạn Phương vừa bước vào phòng nghỉ dành cho khách ở sau hậu trường, thấy chỉ có mấy gương mặt quen quen mờ ảo như Nam Anh, Hải Nam, Khanh, Linh…, liền chẳng buồn giữ hình tượng, cứ như vậy ngã vật xuống sô pha, tay vắt ngang trán.
Thủy Linh thấy có vẻ tội nghiệp, liền rót một cốc nước tinh khiết mang đến cho Phương, nhỏ nhẹ nói.
“Cậu đến muộn quá, Ái Vân tưởng cậu không đến nên bỏ về rồi. Tớ mới cho Vân địa chỉ của cậu, có khi em ấy đang đợi ở nhà cũng nên.”
“Chị bị điên hả?!” Thằng nhóc Nam Anh đang mải ăn bánh ga tô, cũng không quên chạy lại trét một thìa kem lên mặt Linh, đoạn lay lay vai Phương. “Anh dậy đi! Dậy mau! Chị Hà có bạn trai rồi, tất cả là tại anh chậm chân. Dậy mau! Đập chậu cướp hoa! Hành động ngay còn kịp!”
“Em nói linh tinh cái gì đấy? Cái gì mà đập chậu cướp hoa?” Minh Hà bực dọc kéo tai Nam Anh, khiến thằng nhóc bị bất ngờ la oai oái.
Prom cuối cấp gì mà… Bạn trai và bạn thân đánh nhau. Ex của bạn trai tìm đến công khai tỏ tình như thách thức. Bị một con nhóc từ trên trời rơi xuống bịa chuyện đánh ghen. Ngay đến thằng nhóc bảy tuổi còn lập mưu cho anh mình “đập chậu cướp hoa”, phá hoại tình cảm giữa cô và Bảo Long. Vừa phải thôi chứ! Tất cả chỉ trong một buổi tối!
“Đi về dạy bảo lại vợ- chưa- cưới của cậu.” Long từ lúc bước vào vẫn nắm tay Hà, vừa nhìn thấy Phương nằm trên sô pha, liền lạnh nhạt lên tiếng, không quên pha một chút chế giễu vào giọng điệu. “Đừng có để cô ta tìm đến bắt nạt bạn gái tôi.”
Cổ tay áo sơ mi đã tháo khuy của Phương vẫn đặt ngang trán. Thiên tài nhà họ Vũ có một đặc điểm, bình thường đối đáp thâm sâu chẳng biết đâu mà lần, nhưng đến khi kiệt sức lại giống như một cỗ máy hết pin, hoàn toàn hành động theo bản năng.
Bản năng lúc này, chính là chẳng buồn đáp lại lời cảnh cáo của Bảo Long, thay vào đó thản nhiên ra lệnh.
“Nam Anh, nửa tiếng nữa gọi anh dậy. Trước đó nhớ bảo tài xế lái xe ra cổng sau. Anh muốn về.”
Minh Hà có tài thánh cũng không hiểu được, một khi cô và Long đã bất chấp tất cả đến với nhau, thì cội nguồn sự ác cảm của Nam Phương đối với Bảo Long cũng sẽ không còn nữa.
…
Một buổi chiều như mọi buổi chiều. Việt Hương nhìn xuống móc chìa khóa treo trên hộp bút của Minh Hà với một vẻ kinh dị. Lại nhìn lên “vật thể” treo lủng lẳng trên di động của Bảo Long với một vẻ kinh dị hơn gấp bội.
“Hay quá ha? Rốt cuộc trong cả đám, có mỗi anh chị là được dùng móc chìa khóa đôi.” Hương dài giọng, bĩu môi như một bà mẹ chồng khó tính.
Từ ngày Long và Hà trở thành một đôi, cái gì mà Bảo Long 12A01 lạnh lùng, trầm tính, ít nói, ít xuất hiện. Vứt! Vứt hết! Nếu có một cái danh hiệu như là “thành viên không thường trực” của lớp 12B04, thì bạn Nguyễn Nhật Bảo Long đẹp trai của chúng ta phải được trao tặng đầu tiên. Một Bảo Long ngày nào khiến cho Hương chỉ dám xa xa ngắm nhìn, nay hiện ra là một bạn trai chu đáo không rời xa bạn gái mình nửa bước. Cũng biết nói như ai, biết cười như ai, biết ôm, biết hôn, biết đón đưa, thân mật… Trời ạ! Thậm chí còn biết đeo móc chìa khóa đôi nữa chứ!
Chuyện là thế này.
Công chúa họ Cao- Cao Mỹ Kim sau một tuần đeo bám gia đình đi “công tác” ở xứ sở hoa anh đào, ngày trở về hớn hở mở tiệc nướng tại nhà, chưa kịp khoe mấy bộ photoshoot của ca sĩ ngôi sao tương lai, đã bị Việt Hương đè ra đòi quà. Rốt cuộc, đành bĩu môi lấy từ trong túi xách hàng hiệu ra một một túi giấy khá to, đoạn mở túi giấy, trút ào ào tất cả “nội dung” bên trong lăn lóc ra bàn.
Nhìn mấy chiếc móc chìa khóa hình nhân vật truyện tranh “figure” bằng gỗ tinh xảo, chỉ cao bằng ngón tay cái, Ái Vân lập tức thất vọng, bĩu môi.
“Mới sang Nhật mấy hôm đã thành otaku rồi. Ai mà thèm mấy thứ đồ chơi trẻ con này chứ.”
“Nhìn kỹ đi rồi nói.” Kim chỉ nhún vai, trước khi nhặt từng con “figure” lên, xếp thành một hàng ngang.
“Ồ, mấy nhân vật này… trông quen lắm.” Hà nhìn chăm chú, đột ngột nhận xét.
Đúng như vậy, những hình người tí hon, đầu to mình nhỏ rất quen thuộc. Không phải vì đó là nhân vật trong truyện tranh nổi tiếng, mà là vì… Mái tóc hơi rối kia, bộ đồng phục Gallet kia, gương mặt cười nói vui vẻ kia, quả bóng trên tay kia… Đây chẳng phải là một Phạm Hải Nam theo phong cách chibi hay sao?!
Tương tự như vậy, tóc nâu mắt xám, mặt lạnh như tiền… không ai khác chính là Vũ Trọng Khanh thu nhỏ.
Cô dần dần nhận ra, không chỉ có Nam, Khanh, mà cả Bảo Long, Việt Khôi, Nam Phương… thậm chí cả Tuấn Anh lúc nào cũng cau có, đều có một phiên bản nhân vật chibi của riêng mình. Mỹ Kim, Ái Vân, Minh Hà, Thủy Linh, Việt Hương cũng không là ngoại lệ.
“Dễ thương quá!” Hà kêu lên trong khi cầm búp bê “Minh Hà” lên tay ngắm nghía. Trong hình dạng tí hon, cô buộc tóc đuôi ngựa, mặc đồ thể thao, đang vất vả kéo lê chiếc rổ đựng bóng, trông rất sống động như người thật. “Chị lấy con này hả?”
“Sai rồi! Chị lấy con này!” Mỹ Kim gạt đi, đưa cho Hà một chiếc móc chìa khóa khác.
“Bảo Long” cũng mặc đồng phục thể thao, một tay cầm tập tài liệu, một tay chỉ trỏ, rất mang dáng dấp chững chạc của đội trưởng đội bóng ngày nào…
Trước gương mặt chưng hửng của Hà, Kim bắt đầu giải thích.
“Đây là mốt mới nhất bên Nhật. Những cặp tình nhân sẽ đặt làm móc chìa khóa, hoặc móc điện thoại phiên bản chibi của người yêu mình, để luôn mang theo người.”
“Vậy tớ lấy con này!” Vân mắt sáng như sao, hớn hở giật lấy “Nam Phương” đang ngồi bên chiếc piano tinh xảo. Hoàn toàn không nhớ rằng cách đây ba phút, chính miệng cô nàng đã chê bai này là “đồ chơi trẻ con”.
Cùng lúc đó, Mỹ Kim đặt “Khanh” vào tay Thủy Linh, tuyên bố xanh rờn.
“Chị Linh không có bạn trai nên lấy tạm con này vậy.”
Thủy Linh có hơi tự ái vì giọng điệu thương hại của Kim, tuy nhiên vẫn cảm ơn rồi loay hoay móc con búp bê vào quai túi xách.
…
Rốt cuộc, búp bê chibi tinh xảo, đặt làm thủ công tốn kém không ít tiền, lại chỉ phát huy công dụng với cặp đôi duy nhất là Minh Hà và Bảo Long. Bảo Long đúng là rất yêu cô bạn gái kiêm bạn thời thơ ấu của mình, mới cùng cô ấy đeo móc khóa đôi, làm tình nhân hạnh phúc.
Trong khi đó, Nam Phương luôn nhìn phiên bản tí hon của chính mình treo trên Iphone của Ái Vân bằng vẻ kỳ thị một chứng bệnh hoạn nào đó. Còn bạn Khanh của chúng ta hoàn toàn không có khái niệm về phong cách anime Nhật Bản, lại hình dung ngay đến hình nhân tà thuật của các bộ lạc cổ xưa. Vẫn là nghiêm túc cho rằng, em gái không nên mang thứ kỳ quặc như vậy bên người thì hơn.