Bạn đang đọc Đơn Phương Không Vô Nghĩa – Chương 63: EM YÊU ANH
“Số 24, xin mời hai bạn lên sân khấu.”
“Số 24, chúng tôi nhắc lại một lần nữa, xin mời cặp đôi số 24…”
Trong lúc đám đông đang xôn xao, thì Hà và Long rất nhanh hiểu ra sự việc, khi thấy Thủy Linh gần đó đang loay hoay với bông hoa vải đỏ buộc ở cổ tay với một vẻ ngạc nhiên, lúng túng thấy rõ.
Khanh đứng bên cô, không biểu hiện gì nhiều, chỉ đơn giản đưa tay tháo xuống hoa cài áo của chính mình.
“Em không thích, thì anh đổi cho người khác là được.”
“Còn anh…?” Đột ngột, cô ngước mắt lên, do dự hỏi.
Linh chưa nói dứt câu đã bị Khanh nắm tay kéo lên sân khấu, trong những âm thanh xôn xao tán thưởng. Rất hiếm khi, hai người đi cùng nhau lại lấy được chung một cặp số. Chưa kể, cái cách họ di chuyển… thật mê hoặc như một đôi búp bê trên hộp nhạc, đẹp đến tội lỗi.
Tuy vậy, chỉ vài phút sau, cô đã không còn thời gian để ngắm nhìn những người khác.
Trên màn hình máy chiếu hiện lên con số 25. Minh Hà tự mình bước lên sân khấu, phát hiện ra mình đang rơi vào một tình thế khá ngượng ngập là… không tìm thấy partner. Vừa đảo mắt nhìn quanh đám đông một hồi không có kết quả, cô đành nhìn ra phía Long đứng để cầu cứu. Tuy vậy, Long vừa định bước lên thì người bạn nhảy mang số 25 đã xuất hiện.
Chính là Phạm Hải Nam.
Nam mặc áo sơ mi tối màu, tay xắn đến khuỷu, không chưng diện gì nhiều, như thể mới từ đâu đó trong hậu trường đi ra. Tuy vậy, vóc dáng cao lớn, chuẩn mực, đầu tóc mới cắt gọn gàng lộ ra gương mặt tuấn tú vẫn khiến đám con gái bên dưới xuýt xoa.
Cậu nhìn cô, gương mặt hầu như không biểu lộ cảm xúc gì, rồi đưa tay ra, như một thủ tục.
Hà không ngờ rằng Nam không những biết nhảy, còn nhảy rất thành thục, chẳng hiểu cậu ta học từ đâu và bao giờ. Tuy vậy, so với Khanh của năm ngoái, Nam đối với Hà hoàn toàn không có tinh thần tương trợ. Cậu dường như là nhảy một mình, Hà bước theo không khớp nhịp, muốn vấp ngã dúi dụi mấy lần, nếu như không có hai cánh tay cứng cáp như thép của Nam đỡ lại.
Nam không để cho cô ngã, nhưng thái độ lạnh nhạt xấu tính như thế này, trong cuộc đời Hà lần đầu tiên phải trải qua. Dù là Khanh, Long hay là Phương, thậm chí cả Tuấn Anh, đều có thể có những biểu hiện thất thường, khiến cho cô mất phương hướng. Chỉ riêng có Hải Nam là luôn ở bên cạnh, cười nói vui vẻ vô điều kiện. Vậy mà giờ đây, cậu ta lại trở nên như vậy, khiến cho cô vô cùng hụt hẫng, sống mũi trở nên cay xè. Cô nheo nheo mắt, vừa buồn vừa bực, rất vất vả để không khóc.
Nam đã dõi theo Hà bao nhiêu năm, quen thuộc đến từng cái chớp mi, điệu bộ phồng má, bĩu môi của Hà, làm sao có thể ngu ngốc không nhận ra biểu hiện lúc này của cô?
Vờ tuyệt giao, vờ lạnh nhạt. Vẫn cứ nghĩ yên lặng là điều cuối cùng Nam có thể làm được cho Hà. Nhưng biểu hiện chịu đựng của người con gái trước mặt vẫn khiến cậu đau lòng.
Rốt cuộc, khi bài nhạc kết thúc, thay vì chào tạm biệt, cậu kéo tay cô đi thẳng xuống chỗ Bảo Long. Quyết định lật bài, rồi muốn ra sao thì ra.
Bảo Long cũng không quá bất ngờ khi phải đối diện với người bạn thân nhất như thế này. Họ quá hiểu nhau. Cậu đặt tay lên vai Nam, cười.
“Dù gì cũng là bạn gái tớ, nắm tay thế đủ rồi…”
BỐP!
Long lãnh trọn một cú đấm của Nam, loạng choạng suýt ngã. Minh Hà sững sờ không dám tin vào mắt mình. Cô vừa giật tay khỏi Nam, vừa quát lên. “Cậu làm cái gì vậy?!”
Đây mới chỉ là lần thứ hai trong vòng tám năm, Nam đánh Long. Lần trước là vào cuối học kỳ một năm lớp mười, khi Long chuyển trường.
Cả hai lần, Long đều không đánh lại, chỉ lặng lẽ đứng thẳng dậy, nhìn thẳng vào mắt Hải Nam. Không phải vì cậu không có khả năng đánh lại. Chỉ là, cậu chấp nhận.
“Mày làm người ta khóc một lần còn chưa đủ hay sao? Mày định sẽ như thế nào?” Nam không thèm quan tâm đến Hà đang rối rít bên cạnh, bước sấn tới, túm lấy cổ áo sơ mi của Long. Mắt trừng lên dữ tợn.
“Sẽ không có lần thứ hai.” Long không hề tỏ ra run sợ dù bị khống chế. Ánh mắt lạnh lùng đến vô cảm. “Từ nay về sau, tao định sẽ ở bên cô ấy.”
“Mày nói thì hay lắm!” Hải Nam phá lên cười. “Thông minh như mày, thừa sức lường trước được. Đừng có giả vờ ngây ngô không biết đến ngày mai! Để rồi xem, mày vui vẻ chán chê rồi…”
Giọng điệu chế nhạo của Nam, nhất là ở câu cuối cùng đã chạm đến giới hạn chịu đựng của Long. Lần này, Nam là người suýt nữa ngã ra. Bảo Long rõ ràng không có ý định nương tay.
Mặc dù họ đã kéo nhau ra một khu vực khá vắng vẻ ở sân sau. Nhưng xô xát bất thường không thể không thu hút sự chú ý của đám đông hiếu kỳ. Nhất là xô xát bắt nguồn từ một mối tình tay ba kinh điển.
“Khán giả” kéo đến ngày càng đông, kèm theo không ít lời bàn tán xì xào. Minh Hà có nói thế nào hai người cũng không chịu buông nhau ra. Cô gần như tuyệt vọng nghĩ đến việc cầu cứu… giáo viên. Ngay lúc đó, một “vật thể lạ” từ đâu đó bay đến đập bốp vào vai Nam với một lực cực mạnh, khiến cho bàn tay đang nắm chặt bả vai đối thủ theo phản xạ đau đớn buông rời. Chính lúc đó, Bảo Long cũng không có cơ hội thừa thắng xông lên, vì hiện tại đã… bị đánh ngã.
Người duy nhất ra mặt, chỉ một đòn gọn gàng đã khiến đai đen tam đẳng Taekwondo như Long nằm đo ván, chính là Vũ Trọng Khanh.
“Nếu cảm thấy không giữ được trật tự trong khuôn viên trường…” Khanh lạnh tanh nhìn xuống kẻ đang nằm dưới đầu gối mình. “… thì về nhà mà gây rối.”
Vừa dứt lời, thiếu gia họ Vũ đã hơi ngẩng đầu, ánh mắt băng giá quét một lượt qua vòng tròn hiếu kỳ. Khanh nhìn đến đâu, đám đông líu ríu tản ra đến đấy. Chỉ trong vòng chưa tới một phút, lượng “khán giả” không mời đã được giải tán gần hết.
Lúc bấy giờ. Tường Lâm mới nhảy lò cò vào hiện trường, lấy lại chiếc giày vừa ném ra.
Minh Hà cuối cùng đã hoàn hồn, lo lắng chạy lại phía Bảo Long. Thấy cô đến, Khanh mới lặng lẽ buông tay đứng dậy.
Ở cách đó khoảng một mét, chiếc giày không khoan nhượng của Tường Lâm có lẽ đã khiến cho Nam tỉnh lại. Cậu ngồi thừ ra, cho đến khi Thủy Linh tiến đến cạnh bên, hấp tấp lấy từ trong xắc tay ra một chiếc khăn nho nhỏ.
Nhìn chiếc khăn màu hồng viền đăng ten phát ớn của Linh, Nam cảm ơn nhưng gạt ra, chỉ đơn giản lấy tay áo lau vết máu trên khóe miệng. Rất may, cậu mặc áo tối màu nên trông cũng không đến nỗi lấm lem. Rốt cuộc, Nam bình tĩnh đứng dậy, tiến lại vỗ vai… Khanh.
“Cái gì mà giữ- trật- tự- trong- khuôn- viên… Sao cậu có thể nói ra câu ấy mà mặt vẫn lạnh như tiền được cơ chứ!” Cậu bật cười thành tiếng. “Vậy hai năm về trước, đứng giữa sân trường xé thư “thách đấu”, dạy bảo cả giang hồ là huyền thoại nào đấy?”
Lời trêu chọc của Nam khiến cho Tường Lâm vừa đi xong chiếc giày, không nhịn nổi bật cười. Thủy Linh cũng che miệng khúc khích cười theo. Trọng Khanh thật không ngờ mình có ý tốt dẹp loạn, mà cuối cùng lại bị đem ra châm chọc. Liền lãnh đạm quay lưng bỏ đi. Linh thấy vậy cũng rối rít chạy theo, không quên nắm lấy tay áo anh mình. Lâm không còn việc gì để làm, chỉ đơn giản giơ tay chào rồi cũng đi ra sân trước.
Còn lại ba người. Hà tuy sợ đến mất hồn, vẫn thầm cảm ơn Khanh không để đâu cho hết. Đích thân cậu ta ra tay, đồng nghĩa với việc, sẽ không ai dám ho he làm lớn chuyện. Hải Nam thật là đồ ngốc, còn dám mang ân nhân ra tấu hài.
Nhưng cũng nhờ câu nói đùa quen thuộc đậm chất Hải Nam, mà Hà tạm yên tâm, cậu ta đã trở lại như cũ.
Thật vậy. Long vừa đứng thẳng dậy, bước lên, chưa kịp nói năng gì thì Nam đã giơ hai tay ngang đầu.
“Tôi đầu hàng.” Cậu cười. “Hai người cứ việc thoải mái yêu đương. Tôi không quấy rầy.”
Nam cố tình nói một cách thoải mái, tuy nhiên, Hà và Long vẫn tinh ý nhận ra, trong thanh âm của cậu ta vẫn có chút gì chua chát.
Thật vậy, Nam chỉ đang cố gắng bình thường. Điều cậu muốn nói với Hà nhất, ngay lúc ấy chính là, dù thế nào đi chăng nữa, cũng đừng quên là cậu vẫn ở đây, luôn ở đây bên cạnh cô.
Đã không thể cất được thành lời.
…
Sau khi Nam bỏ đi, Hà quay lại chăm sóc vết thương cho Long. Tuy vậy, họ yên lặng một lúc lâu, mỗi người theo đuổi suy nghĩ riêng của mình.
Vết thương trên người Long, gọi là thương tích, trên thực tế chỉ là thâm tím và xây xước ngoài da, cũng không cần “điều trị” gì đặc biệt lắm. Nên sau khi bới mãi cũng chẳng còn gì để làm, Hà đành lên tiếng.
“Nhìn xem, tớ làm y tá cũng được đấy chứ. Đi với cậu làm bác sĩ cũng hợp lắm.”
Mãi cho đến lúc này, gương mặt xám xịt của Long mới tươi lên được một chút.
“Thật không?” Cậu đột nhiên hỏi lại, ngây thơ như một đứa trẻ.
“Dĩ nhiên là không!” Cô hừ giọng, bĩu môi. “Tớ định thi kinh tế mà, biết rồi còn hỏi.”
Long nhìn điệu bộ phồng má của Hà rất dễ thương, trong nháy mắt cảm thấy mây đen trong lòng đã được xua tan, đột nhiên lại muốn hôn cô. Tuy vậy, cậu vừa đưa tay vuốt lên tóc bạn gái, chưa kịp cúi xuống thì đã nghe một giọng quen thuộc cắt ngang.
“Bảo Long!”
Người con gái trong bộ váy trắng giản dị, rõ ràng không phải loại váy để đi dạ tiệc, nhưng vẫn xinh đẹp đến kiêu sa, hiện tại đang đứng chết trân nhìn về phía họ ở đằng kia, chính là Hồng Như Nguyệt.
Ánh nhìn dịu dàng của Long dành cho Hà trong thoáng chốc trở nên lạnh lùng. Cậu ngẩng đầu nhìn về hướng Nguyệt, nhưng lại cầm lấy tay Hà, nắm chặt hơn bao giờ hết.
Điều này rõ ràng gây cho Nguyệt sự tổn thương to lớn. Cô vừa cắn chặt môi, cố gắng để không khóc, vừa lục lọi túi xách lấy ra một phong thư, rút từ trong đó ra một tờ giấy A4, tiến về phía Long chìa cho cậu xem.
Hà đứng ngay cạnh Long, nên có thể nhìn thấy nội dung tờ giấy. Nhưng thấy cũng như không. Toàn là chữ tiếng nước ngoài lằng ngoằng. Cô lẩm nhẩm được một chữ “Zulassung…” cái gì gì đó rồi bỏ cuộc.
Tuy vậy, Nguyệt cũng không để cho hai người phải thắc mắc, lập tức chủ động giải đáp.
“Đây là thư mời học.”
Hà có thể đọc được vẻ ngỡ ngàng trong ánh mắt Long. Tuy vậy, sự ngạc nhiên này pha lẫn vui mừng, hay tức giận, thất vọng hay đau khổ, cô không thể nào phân biệt được.
“Đúng như vậy.” Nguyệt khẳng định lại một lần nữa. Dường như quên phắt khoảnh khắc tổn thương vừa rồi. Cô trở nên xúc động, đôi mắt đẹp long lanh. “Tôi được nhận rồi. Tôi vui quá. Mơ ước của tôi sắp thành hiện thực rồi.”
“Tốt thôi.” Long lặp lại nguyên văn câu nói phũ phàng đã từng một lần dành cho Nguyệt ở sân bóng. “Dù sao cũng chẳng liên quan gì đến tôi.”
“Cậu không mừng cho tôi sao?” Cô hoang mang. Vừa liếc nhanh qua Hà, Nguyệt lại mím môi nhìn thẳng vào Long. “Ngày đó, rõ ràng cậu đã hứa sẽ ở bên tôi cho đến lúc ước mơ thành hiện thực cơ mà!”
“Đi tin lời hứa của một thằng ngốc mười bốn tuổi, thì đó chính là lỗi của cô.” Long chẳng mảy mảy hứng thú kéo dài cuộc trò chuyện, nắm tay Hà bỏ đi. Tuy vậy, đi được mười mét đã bị gọi giật lại bởi một tiếng thét chói tai.
“NHƯNG MÀ EM YÊU ANH!” Giọng nói đã trở nên nghẹn ngào.
Long chỉ chững lại chưa đầy một giây, rồi lại kéo tay Hà đi thẳng. Bỏ lại người con gái xinh đẹp nước mắt nhạt nhòa, một thời đã từng là vầng trăng của cậu.
…
Trong suốt đoạn đường đi ra sân trước, Hà lén nhìn gương mặt lầm lì của bạn trai, lòng hoang mang, chẳng biết với tư cách hiện tại là bạn gái, cô có thể can thiệp tới đâu.
Dĩ nhiên, việc một người con gái xinh đẹp, vừa là ex- girlfriend, tỏ tình với bạn trai của mình, không phải là điều gì dễ chịu đối với Hà. Tuy nhiên, thái độ khó chịu, lạnh nhạt quá đáng của Long lại khiến cho cô đặt câu hỏi.
Cô không nghi ngờ việc người Bảo Long thích hiện tại, chính là mình. Qua ánh mắt, qua cử chỉ, tất cả mọi hành động, lời nói của cậu dành cho cô đều như một lời tỏ tình chân thành. Nó khác hẳn với cái kiểu khô khan nghĩa vụ của Khanh ngày trước.
Thế nhưng, nếu đã không còn gì với Nguyệt, có nhất thiết phải quá phũ phàng như vậy không? Long giống như đang kìm nén một điều gì đó, đang đấu tranh nội tâm vì một cái gì đó. Trước đây, Long răm rắp làm theo lời ông Thịnh để giúp người con gái mình yêu tìm lại ước mơ. Giờ đây, cậu không còn yêu cô ta nữa, việc giúp đỡ cô ta cũng không còn quan trọng nữa. Chưa kể, chính bản thân cô ta cũng đã đạt thành được nguyện vọng ình.
Vậy thì vấn đề ở đây là gì? Mà Long vẫn cảm thấy khó khăn đến như vậy mỗi khi đối diện với Nguyệt?
…