Đơn Giản Vì Anh Yêu Em

Chương 33


Bạn đang đọc Đơn Giản Vì Anh Yêu Em: Chương 33

Chap 33.
Candy chậm rãi, bước từng bước về căn nhà ấm áp, nơi có Kid đang chờ cô ở đó. Cô từ chối chiếc xe người quản gia mang đến, và quyết định đi bộ…
…. từng bước… từng bước…… thật nặng nề….
… cuộc đời cô… không do cô định đoạt…
… cuộc đời cô… không do cô định đoạt…… thật sự ………là như thế ư?…
…. lết từng bước về nhà, Candy buông lỏng cả cơ thể…
…. những suy nghĩ quay cuồng trong đầu cô…
… đau…
… đau…
… tim Candy đau nhói….
… lựa chọn… cô không muốn… cô không thể chấp nhận…
…. bất cứ chuyện gì cũng được…
… bất cứ điều gì cũng được….
… chỉ duy nhất… duy nhất chuyện này… hãy để cô được quyết định…
… Candy muốn gào to lên… nhưng cổ họng nghẹn đắng… cô không thể……..
….. CÔ. KHÔNG. THỂ………………………
… Candy không biết mình đã đi bao lâu, chỉ biết rằng, khi chợt tỉnh ra thì trời đã tối mịt, xung quanh cô là sự yên ắng vây quanh… cô quạnh… chân Candy đau nhức… mỏi nhừ… có vẻ như, quãng đường quá dài khiến toàn bộ cơ thể cô dồn hết sức lực vào những bước đi….
… ngẩng đầu lên, Candy khẽ mỉm cười yếu ớt…Ánh sáng phát ra từ ô cửa sổ trong suốt khiến lòng Candy chợt ấm áp lại… trong ngôi nhà trước mắt cô, có Kid đang ngồi chờ đợi cô quay về…. như thế… là hạnh phúc chăng?…
trời tuy không còn tuyết, nhưng cái lạnh vẫn len lỏi khắp nơi…
Candy bước nhanh hơn 1 chút… 1 dáng người cao cao đang ngồi trên bậc thềm… đầu cúi gục xuống, 2 tay đang xoa xoa vào nhau…
… nghe tiếng bước chân, người ấy giật mình ngửng đầu lên, đôi mắt long lanh như những vì sao lấp lánh, tràn ngập 1 niềm vui mừng khó tả… mái tóc đen mượt lãng tử khẽ bay trong cơn gió… nụ cười rạng rỡ trên môi….. như 1 vị thần…
… Candy cảm thấy nghẹt thở… người con trai này… người con trai tuyệt vời thế này… người con trai dịu dàng thế này…. cô không muốn… không muốn phá vỡ… không muốn khuôn mặt của anh tồn tại 1 chút đau đớn nào vì bị tổn thương………
…….. CÔ. KHÔNG. MUỐN…………….
Kid nghe thấy tiếng bước chân, vội ngửng đầu lên nhìn. Candy đã về, cái bất an trong cậu như bị chìm xuống tận đáy, Kid cười rạng rỡ, âu yếm nhìn Candy. Candy mỉm cười thật khẽ, sắc mặt hơi tái đi. Kid tiến lại, áp 2 bàn tay ấm áp của mình vào má Candy… cái ấm áp khiến mắt Candy hơi đỏ. Kid mỉm cười, đặt một nụ hôn lên trán Candy. Đôi môi nóng bỏng dịu dàng . Kid ôm Candy vào lòng, như muốn sưởi ấm cho cô:
_ cuối cùng thì em cũng về rồi!!
_ sao… sao anh lại đứng ngoài này làm gì?? trời lạnh lắm!!_ Candy dụi đầu vào lồng ngực Kid, giọng nghèn nghẹn… có lẽ… Kid đã đứng đợi ở đây lâu lắm rồi…
_ tại… tại vì anh sợ…_ Kid ngập ngừng, cậu không muốn để lộ ra sự yếu đuối của bản thân mình, nhưng cuối cùng, Kid vẫn nói_ anh sợ… em không về…
_ sao lại không về chứ. Anh là đồ ngốc!_ Candy mím chặt môi, trong tim cô bỗng nhói lên 1 cái…

____________________________________
_ em … đã đi đâu về vậy!!?_ Kid nhìn Candy đang ngồi trên sofa , e dè hỏi sau khi cả 2 đã vào nhà.
_ em… em gặp ông._ Candy chần chừ 1 lúc rồi đáp.
_ thế à?… mà chân em bị sao vậy??_ Kid lướt mắt qua, liền nhíu mày khi thấy chân Candy có vẻ không bình thường.
_ không có gì đâu!!_ Candy xua tay, cô không muốn Kid phải lo lắng.
_ để anh xem nào!!!!_ Kid cúi xuống, nâng bàn chân đang sưng đỏ của Candy lên._ thế này mà không sao à??_ Kid lo lắng nhìn Candy_ sao em lại nói dối thế chứ? Tấy đỏ lên rồi này!!!
_ không sao đâu mà!!!_ Candy rụt chân lại nhưng Kid đã níu lấy cổ chân cô.
_ không sao là thế nào?_ Kid tức giận mắng Candy_ em phải biết quý trọng bản thân chứ!!!! ngồi đó đi!!!!!! anh đi lấy thuốc!!!
Kid rời phòng khách, không để cho Candy kịp nói 1 lời. Candy ngơ ngác không hiểu chuyện gì vừa mới xảy ra. Không phải là Kid dịu dàng luôn yêu chiều cái tính ương bướng của cô, mà là 1 Kid mạnh mẽ. Xem ra, cô còn phải tìm hiểu về Kid nhiều mới hiểu được Kid là người như thế nào. Nhưng, dù thế nào thì Kid vẫn là người có trái tim ấm áp, và quả thực rất dịu dàng…
_____________________________________
_ lần sau em phải cẩn thận nghe chưa? _ Kid đang ngồi thụp trước mặt Candy, tỉ mẩn bôi thuốc quanh vết tấy, miệng căn dặn.
_ anh y như ông già ý!!! hì!!!!_ Candy bật cười.
_ anh nói rồi đấy nhé!!!!!!!!!_ Kid nghiêm mặt nhìn Candy_ mà… ông em… có chuyện gì à??_ Kid dè dặt hỏi.
_ … không!!!!_ Nụ cười trên môi Candy tắt ngấm._ không có gì đâu!
_ anh xin lỗi!_ Kid cúi đầu, lộ vẻ ăn năn.
_ không sao đâu!! Anh ngốc ạ!!!!_ Candy trêu đùa Kid.
_ uh!! Anh ngốc mà!!_ Kid ngước mắt lên nhìn Candy, mặt lộ rõ vẻ buồn rầu.
_ anh đừng lo!! em biết mà!! _ Candy vòng tay ôm lấy cổ Kid.
Tim Candy lại nhói đau… làm sao đây? rốt cuộc… cô phải làm gì bây giờ?? phải làm gì đây??…………
_____________________________________
Sân bay Tokyo.
1 anh chàng với khuôn mặt vô cùng điển trai, đeo cặp kính râm hàng hiệu, trên môi nở 1 nụ cười ngạo nghễ, nhưng từ khuôn mặt cho đến cơ thể đều toát ra 1 vẻ lạnh lùng như quý tộc. Theo sau là 2 vệ sĩ, đang xách va li của anh chàng.Mái tóc mềm mượt màu nâu sẫm khẽ bay nhẹ trong gió. Trên môi anh chàng bỗng nở 1 nụ cười thật đẹp, khiến người ta mê mẩn, miệng lẩm bẩm:
_ Anh đã trở về rồi!!! Candy!!!!!!! _ em có sao không??_ Kid lo lắng hỏi Candy khi thấy sắc mặt cô có vẻ không được khỏe.
_ em không sao!_ Candy bước đi bên cạnh Kid, đáp lại, cố giấu đi sự mệt mỏi.
Candy cả đêm không ngủ được, đến trường là ngập đầu trong công việc của Hội học sinh, gần như không có thời gian rảnh để nghỉ ngơi. Cô không biết chuyện gì sẽ lại xảy ra vào tương lai… cô lo sợ…
… tình yêu của cô lại thêm 1 lần trắc trở…
_ nhưng anh thấy em không được khỏe!!_ Kid mặc kệ câu nói của Candy, đứng lại, quay người Candy hướng về phía mình, khẳng định 1 câu chắc nịch.
_ em không sao đâu mà!!_ Candy nắm lấy bàn tay ấm áp của Kid, mỉm cười yếu ớt.

Kid cắn môi 1 cái. Nhưng rồi cậu đành bỏ qua. Kid nắm lấy bàn tay thon dài của Candy, trong lòng, nỗi bất an vô hình ấy cứ lớn dần lên…
­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­­Sáng hôm sau….
_ Anh tỉnh dậy rồi à?_ Candy mỉm cười nhìn Kid khi đang mở cửa sổ.
Ánh sáng khiến Kid khó khăn lắm mới mở mắt ra được. Kid sững người khi thấy Candy…
toàn bộ ánh sáng như ôm trọn lấy thân thể cô, làn da trắng muốt khiến cô dường như trong suốt… mờ nhạt… như 1 ảo ảnh vô cùng xinh đẹp quyến rũ… trông Candy… như sắp tan biến luôn vào không trung vậy… gương mặt Kid có chút hoảng hốt thất thần!!
_ anh sao thế??_ tiếng nói của Candy vang đến bên tai làm Kid trở về với hiện thực. Hóa ra, Candy vẫn còn đang bên cạnh cậu.Candy không hề biến mất.
_ không! không sao!_ Kid vội vàng đáp lời Candy. cậu tự cười chính mình” Mày đang nghĩ cái quái gì vậy chứ Kid?? ”
_____________________________________
Sau khi ăn sáng xong…
_ anh à… em muốn ăn kem!!_ Candy nhìn Kid không chớp mắt, nũng nịu
_ hả?_ Kid không tin nổi vào tai mình nữa, hỏi lại Candy 1 lần_ em muốn ăn kem??
_ uh!! Kem Ý!!!!_ Candy chớp chớp mắt, đôi lông mi dài, nâu sẫm điểm trên khuôn mặt xinh đẹp với làn da mịn màng. Trong ánh sáng, Candy càng xinh đẹp hơn.
_ Vậy thì chúng ta đi ăn kem cũng được!!_ Kid mỉm cười dịu dàng, rồi chống tay nghĩ ngợi_ ăn ở đâu bây giờ nhỉ?? có quán nào ở đây bán kem Ý vậy ta??
_ anh là đồ ngốc à?_ Candy mỉm cười chế nhạo, nhưng không tồn tại chút gì có vẻ khinh thường hết, chỉ thấy sự thích thú hiện rõ trên gương mặt Candy_ ăn kem Ý… thì tất nhiên phải đến Ý chứ còn gì nữa?
_ đến Ý??_ Kid tròn mắt, ngạc nhiên tột độ.
_ uh!!_ Candy thản nhiên đáp lại. Rồi quay người bước vào phòng ngủ. Chưa đầy 10 giây, Candy đã trở ra với 2 chiếc vali thật nhỏ gọn . Có vẻ như cô đã sắp xếp từ trước khi Kid tỉnh dậy. Cả đồ đạc của cô và của Kid.
Kid càng ngạc nhiên hơn nữa. Candy vẫn luôn thích làm theo ý mình như thế, không quan tâm đến việc Kid có thích ứng kịp với sự thay đổi và những kế hoạch thất thường của mình. Nhưng điều ấy chưa bao giờ khiến Candy trở thành kẻ lố bịch. Mọi hành động của Candy tuy rất lạ kì, lại đầy ương bướng, nhưng chính điểm đó khiến Candy thêm phần đáng yêu.
_ bây giờ đi thôi nào!!!!!_ Candy mỉm cười, khuôn mặt trong sáng như thiên thần, cứ vậy kéo Kid đi.
Kid phì cười trước mọi hành động của Candy. Cậu chấp nhận để Candy làm theo ý thích của mình như thế.
… nhưng…
…Trong lòng Kid bỗng dưng cảm giác bất an lại ập đến…
…trái tim Kid…
… trái tim Kid đã không thuộc về cậu nữa rồi….
… Kid lo lắng… khi nhận ra rằng… mình đã yêu Candy nhiều hơn nữa… càng ngày càng mãnh liệt…
…vậy…
…nếu như… 1 ngày nào đó… Candy bỗng rời xa cậu… thì … có khi nào…. cậu sẽ tuyệt vọng đến mức…

… muốn rời bỏ thế gian này không??…
… ngày ấy… phải chăng sẽ xảy ra?…
trong phút giây nhìn phía sau lưng Candy… Kid hoảng sợ…
… người con gái này… liệu … có thuộc về cậu không?…
.. hay tất cả… chỉ là ảo tưởng… ?…
… chỉ là ảo ảnh không bao giờ có thực?…
… chỉ là 1 giấc mộng mà thôi?…
… và rồi cô sẽ rời xa… rời xa cậu mãi mãi?…
… nếu như ngày đó xảy ra… có khi nào… cậu sẽ điên cuồng kéo cả cô…
… cùng xuống địa ngục hay không??…
Suy nghĩ của bản thân khiến Kid giật mình kinh hãi. có vẻ như… nếu dành cho 1 người quá nhiều tình yêu… thì đến khi… chia xa… bản thân sẽ không bao giờ đứng dậy được nữa…
… 1 ngày nào đó…
… 1 ngày nào đó…
… nếu chuyện ấy xảy ra…
…nếu chuyện ấy xảy ra……………………………………
……………….
Candy tựa đầu vào vai Kid khi cả 2 đang ngồi trên máy bay. Cô mím chặt môi.
Phải chăng là cô đang chạy trốn? cô đang chạy trốn sự thật?
… sự thật rằng cô đang phải đối mặt với 2 lựa chọn…
… ở bên cạnh Kid. Từ bỏ tất cả thù hận. Nhưng rồi… liệu cô có được hạnh phúc hay là mãi mãi sẽ bị ám ảnh bởi cái chết của ba mẹ?
… và 1 ngày nào đó …
… cô sẽ hối hận… khi ở bên cạnh anh… sẽ khiến anh bị tổn thương…
… và sẽ luôn canh cánh trước mối hận thù chưa trả xong…?…
hoặc là…
… rời xa anh… rời xa tình yêu duy nhất của cuộc đời cô…
… chấp nhận kết hôn với 1 người cô không bao giờ có thể yêu thương…theo lời người ông lạnh lùng sắt đá…
… để giải phóng khỏi những cơn ác mộng…
… nhưng rồi…
… có khi nào cô sẽ hối hận… khi đã bỏ rơi anh hay không?…
… suốt đời dằn vặt… bởi tình yêu không bao giờ trở thành hiện thực…
… và… có khi nào… dù cô trả lại toàn bộ oán hận…
… thì cơn ác mộng vẫn sẽ lặp đi lặp lại mỗi đêm?…

…mỗi đêm dài đầy đau đớn?…
… cô biết phải làm sao ??
… phải làm sao bây giờ…?…
… hay là…
…cô chết đi…
… biến mất hoàn toàn trên thế gian này…
… 1 cách âm thầm lặng lẽ……
… chết đi…
… như thế là hơn chăng??…
… là tốt nhất chăng?….
… bỏ lại tất cả…. thù hận…yêu thương…
… bỏ lại anh… bỏ lại những gì mà bao năm cô cố gắng đạt được…
… bỏ lại ………….
Candy im lặng, trái tim cô đau đớn, nhói lên như kim châm….
… cảm nhận được hơi ấm từ Kid… khóe mắt Candy long lanh nước…
… cô gắng kìm nén lại…
… trở về với khuôn mặt…
… thật lạnh lùng….
… giờ đây… khi cô còn ở bên anh… thì hãy mặc kệ tất cả…
… ít ra trong lúc này…
… hãy để cho anh được mỉm cười hạnh phúc…
… hãy để cho đôi mắt anh không có chút tổn thương đau khổ….
Trong sâu thẳm đáy mắt cô tồn tại 1 nỗi đau được chôn giấu… 1 nỗi đau không thể nói nên lời…
… vẫn là khuôn mặt thản nhiên đến lạnh lùng ấy…
… nhưng trong tâm trí cô…
… đang dậy sóng…
…2 con người với 2 nỗi bất an đau khổ…
…2 con người yêu nhau say đắm… đang đắm chìm trong nỗi lo sợ vô hình…
… 2 con người ấy… đang rời xa nước Nhật….
… mang theo tình yêu sâu sắc …
… 1 tình yêu duy nhất…
” thánh thần ơi…. hãy cho con được ở bên cạnh người này thêm 1 chút nữa…. chỉ 1 chút nữa thôi….”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.