Bạn đang đọc Đơn Giản Vì Anh Yêu Em: Chương 32
chap 32.
2 tuần sau…
1 chiếc xe sang trọng đỗ xịch trước mặt Kid và Candy. 1 người đàn ông bước ra, cúi đầu :
_ chào tiểu thư!!!!
_ có chuyện gì?_ Candy khẽ nhíu mày, hỏi.
_ Thưa, ngài Chủ tịch muốn gặp tiểu thư!!!!
_ … tôi biết rồi!_ Candy im lặng trong giây lát, quay lại nhìn Kid với ánh mắt ” anh về trước đi nhé!! em có việc!!” rồi bước vào xe, cánh cửa đã được người đàn ông mở từ lúc nào.
Kid gật nhẹ đầu, rồi nhìn chiếc xe lăn bánh và biến mất. Trong lòng cậu cảm thấy chút bất an, lo lắng. Thật sự cho đến tận lúc này, Kid vẫn không biết rõ Candy là ai, cậu chỉ yêu con người thật của Candy, không quan tâm đến bất cứ điều gì khác. Dù Candy là ai thì tình cảm của Kid vẫn không hề thay đổi. nhưng trong giây phút Candy quay đầu nhìn Kid, Kid thật sự thấy sợ. Rốt cuộc … Candy là ai?? Tại sao Kid lại bồn chồn không yên thế này?? Linh cảm mách bảo cho Kid 1 điều gì đó… 1 dự cảm không may….
… e rằng tình yêu của Kid và Candy sẽ gặp phải 1 trở ngại lớn , gặp phải 1 sóng gió thật khủng khiếp… có thể khiến 2 người…
… mất nhau mãi mãi……
Candy đứng lặng trước cánh cửa gỗ dày, tâm trạng nặng nề. Cô không biết phải đối mặt thế nào với người ông sắt đá đang ngồi phía sau cánh cửa này. Hít 1 hơi thật sâu, khuôn mặt Candy dần dần lãnh đạm, lạnh lùng vô cảm, Candy đẩy cửa bước vào…
_ con chào ông!_ Candy cúi đầu, trước mặt là người đàn ông già với đôi mắt lạnh giá, phong thái uy nghi như 1 ông hoàng.
_ uh!_ ông lạnh lùng đáp lại bằng giọng nói trầm trầm._ con ngồi xuống đi_ ông chỉ tay về bộ salon đen bóng.
_ vâng._ Candy cẩn trọng bước lại, ngồi xuống, ánh mắt dò xét người ông trước mặt mình.
_ con có biết ta gọi con đến đây vì điều gì không?_ ông ngồi xuống chiếc ghế đối diện Candy.
_ con không biết!_ Candy nhìn chằm chằm vào ông, mắt không chớp lấy 1 cái. Thực ra mà nói, Candy cũng lờ mờ đoán được lí do.
_ được rồi, cứ coi là như vậy đi!_ ông khẽ mỉm cười, nhưng nụ cười ấy lại mang cái giá buốt khiến người ta nghẹt thở.
_ …_ Candy im lặng không nói gì.
Ông nhìn Candy 1 lượt, ánh mắt sắc lạnh lướt qua khiến Candy khẽ rùng mình.
_ ta nghĩ… con chưa thật sẵn sàng để tiếp nhận đúng không?_ ông lại mỉm cười, nụ cười này còn lạnh lẽo hơn, Candy sởn cả gai ốc.
_ con đã sẵn sàng!!!_ Candy lấy hết can đảm nhìn thẳng vào mắt người ông… 1 đôi mắt cũng thăm thẳm sâu sắc như cô, không thể nhìn thấu được suy nghĩ của ông lúc này… 2 con người đáng sợ ngồi nhìn người đối diện… 1 không khí ghê rợn nhuốm đầy , bao trùm cả căn phòng…
_ con chưa hề giải quyết những thứ không cần thiết quanh con!!!!_ ông cất tiếng nói đầy quyền uy, đủ để Candy nghe thấy.
_ con…_ Candy lảng tránh ánh mắt của ông.
_ con hãy lựa chọn đi!!_ ông nhìn chằm chằm vào Candy.
_ lựa chọn?_ Candy khẽ nhíu mày 1 cái.
_ lựa chọn vứt bỏ những thứ không cần thiết xung quanh con!!!!!_ ông cầm tách trà gần như đã nguội trên bàn, nhấp 1 chút.
_ Ông đang ép buộc con lựa chọn??_ Candy trừng mắt nhìn ông.
_ Uh!!! và nếu như con muốn đạt được những gì con muốn, thì hãy nghe ta, dọn dẹp hết những thứ rác rưởi xung quanh con đi!!!
Candy nhướn mày 1 cái. Cô hiểu rõ ông đang muốn ám chỉ đến điều gì. Nhưng trong lòng cô tức giận dâng trào khi nghe 2 tiếng ” rác rưởi”. Chắc chắn ông đang ám chỉ đến chuyện giữa Candy và Kid. Candy hiểu, rất hiểu những gì ông nói, nhưng cơn tức giận đang trào dâng trong cổ họng khi ông dùng 2 tiếng ” rác rưởi” xúc phạm đến Kid, khiến Candy không chịu được. Candy nuốt nước bọt đánh ực 1 cái, lên tiếng phản kháng lại:
_ tại sao? Con không muốn!!!!!! ông đừng ép con làm gì!!!!
_ ta không quan tâm con nghĩ gì! _ người đàn ông già lạnh lùng đáp lại_chấm dứt những gì không hay đi!!! đừng để ta đụng tay vào!! con hiểu, để ta đụng tay vào thì sẽ thế nào rồi chứ?_ ông trừng mắt nhìn Candy
_ con…_ Candy cúi gằm mặt, cắn chặt môi._ con biết rồi!!!!
Uất hận, tức tối khiến Candy gần như nghẹt thở. Candy không thể phản kháng ông như thế được. 1 khi phản kháng, tức là Candy quyết định khiêu chiến với người được coi là Quái vật châu Á, 1 người đã sống hơn cô vài chục năm, 1 người đã lăn lộn, đã hy sinh tất cả để gây dựng lên 1 tập đoàn danh tiếng bậc nhất của châu Á. Nhưng, đó không hẳn là điều Candy sợ. Candy không hề lo lắng về vấn đề ấy, nhưng cô lại lo lắng cho Kid. 1 người như Kid, xứng đáng sống trong thế giới tràn ngập niềm hạnh phúc, không chút đêm đen u tối, chỉ tồn tại nụ cười rạng ngời như ánh bình minh.
Bỏ lại những niềm hạnh phúc ấy, để đến với Candy, Kid quả quá ư ngốc nghếch. Chỉ bởi vì yêu cô. Candy không muốn Kid bị đau đớn, không muốn Kid bị tổn thương thêm 1 lần nào nữa, hãy để tất cả giáng lên đầu cô, kẻ đã ích kỷ níu giữ Kid ở lại bên mình, ở lại bên 1 người chỉ biết sống trong thù hận… Kid là ánh nắng mặt trời,là ánh sáng ôm ấp lấy Candy thật dịu dàng năm ấy, vỗ về cô. Candy không đủ dũng khí để buông Kid ra thêm 1 lần nữa… mất Kid ư?? … cô không muốn… cô không đủ cao thượng, không đủ thánh thiện để thả tự do, giải thoát cho Kid khỏi tình yêu của mình… Cô biết… cô là người ích kỷ… là kẻ xấu xa, … nhưng… dù thế thì Candy cũng không muốn xa rời vòng tay ấm áp ấy… không muốn xa rời nụ cười rạng ngời ấy…… là cô điên cuồng…. là cô tàn ác….. là cô quá ích kỷ… là cô quá xấu xa ư?????…..nhưng…
Candy không muốn Kid bị tổn thương. Nếu như vì cô mà Kid đau lòng, thì Candy sẽ chết mất. Candy im lặng suy ngẫm. Đành lạnh lùng với Kid 1 chút, đành rời xa ngôi nhà ấm áp hạnh phúc của Kid… trở về… ngôi nhà … nói đúng hơn là 1 pháo đài … 1 nơi bất khả xâm phạm… nơi lạnh lẽo… như 1 tòa thành giam lỏng ……
Ông không thấy Candy nói gì nữa, liền quay lại bàn làm việc, lấy 1 xập hồ sơ, đem đến trước mặt Candy. Candy đang chìm sâu trong suy nghĩ, không hề để ý đến hành động đó của người ông. Thấy Candy không có phản ứng gì, ông hắng giọng, khuôn mặt không 1 chút biểu cảm:
_ con chọn đi!!!
_ Gì ạ??_ Candy bị kéo giật ra khỏi những suy nghĩ của mình bằng giọng nói lạnh giá ấy. Candy không hiểu tai mình có nghe nhầm không nữa.
_ Chọn đi!!!_ Ông chỉ tay vào tập hồ sơ trên chiếc bàn sang trọng.
_ chọn gì thế ạ?_ Candy nghi hoặc nhìn ông với ánh mắt rực lửa” lại lựa chọn gì nữa đây????? Lại lựa chọn gì nữa đây??? lại bắt ép mình lựa chọn gì nữa đây??”
_ …_ ông im lặng, không nói.
Candy thận trọng cầm lấy xập hồ sơ, trong lòng tồn tại những cảm xúc lẫn lộn. Rốt cuộc trong đó là gì?? Tại sao cô lại thấy bất an không yên thế này?? Tại sao?? ” Candy, mày sợ hãi cái gì vậy chứ?? mày đừng có ngu ngốc như thế, mày không có việc gì phải sợ hãi cả!!!! Không điều gì có thể đánh gục mày!!!!! Như thế mới là Candy!” Candy tự trấn tĩnh bản thân mình bằng cách như thế. Hít 1 hơi thật sâu, Candy bắt đầu nhìn kĩ từng tờ, từng tờ một….
Candy nhíu mày, người khẽ run 1 cái thật nhẹ.Rồi đôi mắt Candy mở to, ngạc nhiên hết cỡ.Tay Candy nắm chặt, khiến 2 lề bị bóp mạnh, giấy nát cả ra… Candy cắn chặt môi , cảm nhận được cả vị tanh tưởi của máu trong miệng… Cô không thể chấp nhận!!!!!!!!!!! Không thể chấp nhận!!!!!! Việc này… không khác gì đâm thẳng 1 nhát dao vào tim Kid… 1 việc khiến Kid đau đớn như thế, Candy tuyệt đối sẽ không làm… Bất cứ chuyện gì cũng được, nhưng chỉ chuyện này…… Candy sẽ không chấp nhận trở thành 1 con rối trong tay ông… cô không thể làm theo…. bất cứ chuyện gì… ngoài việc chia tay với Kid và việc này… thì việc gì Candy cũng có thể nghe theo, nhưng còn chuyện này… Candy quyết không nhượng bộ!!!!!!!!!
_ Ông rốt cuộc là có ý gì??_ Candy trừng mắt nhìn ông, cái nhìn mang sự lạnh lùng buốt giá, giống như cái nhìn mà ông đã dành cho Candy.
_ Chẳng phải con hiểu rất rõ vấn đề ư??_ Ông nhìn Candy, khuôn mặt không chút biểu cảm, như mang 1 cái mặt nạ bằng sắt… nặng nề, uy nghiêm…
_ Được rồi!!!! Con hiểu!!!!_ Candy cắn chặt môi hơn nữa, mùi tanh của máu cứ xộc vào cổ họng Candy. Lấy hết những bình tĩnh, lãnh đạm còn sót lại trong bản thận, Candy đáp lại_ nhưng… tại sao… lại… tại sao lại có 2 cái hồ sơ chữ màu đỏ?? Ông muốn gì khi cho con nhìn tập hồ sơ này chứ??_ Môi Candy run run, cảm giác đau thương hiện rõ trên đôi môi xinh đẹp..
_ lẽ nào con không hiểu?? _ Ông khẽ nhíu mày 1 cái, rồi trở về với bộ mặt thản nhiên như không_ đó là những người ta chọn!!!! 2 người ta chọn!!!!!
_ Con… con không đồng ý!!!!!!_ Candy nhìn thẳng vào mắt ông,2 ánh mắt sắc lạnh chạm nhau… không khí trong căn phòng trở nên khó chịu.
_ đó không phải là do con lựa chọn!!!!_ ông ôn tồn đáp lại, cái ôn tồn mang chút khinh rẻ.
_ Đó là quyền quyết định của con!!!!!!!! Không ai có quyền xen vào chuyện này!!!!!!!! Ngay cả ông!!!!!!_ Candy giận dữ, những lời nói phát ra từ miệng cô đầy gai góc. _ nếu như con muốn từ bỏ những gì mà con đã mất công dành giật thì con cứ việc làm theo ý con!!!!_ ông nói như buông xuôi, nhưng thực chất là đang đe dọa.
Candy không kìm được cơn nóng giận đang cuồn cuộn sôi trong huyết mạch được nữa, Candy hít 1 hơi thật sâu, nhếch mép nhìn ông đầy kiêu ngạo:
_ Ông nghĩ tôi vì cái gì mà đến bên ông?? Ông nghĩ tôi vì cái gì mà quyết tâm trở thành người thừa kế của ông không?? Ông chẳng biết cái gì sất!!!!!_ Candy tức giận, nhưng vẫn nở 1 nụ cười ai oán, khinh bỉ…
_ con muốn ta ra tay chứ gì??? con muốn ta hủy tư cách trở thành người thừa kế của ta??_ ông vẫn bình thản hỏi, nhưng sâu trong đáy mắt là 1 nỗi giận dữ vô hình được chôn giấu không 1 kẽ hở…_ con đừng lặp lại chuyện ngày xưa……
_ ông thôi đi!!!! tôi ko phải là đứa con nít đến với ông vì cần tình thương !!!!_ Candy hét to lên._ ông thì hiểu gì!!!!!!!!!!?? ông làm được gì cho ba mẹ tôi??
_ con nói thế là có ý gì?_ người đàn ông già hơi bất ngờ trước thái độ của Candy.
_ làm sao ông biết được!!!!!!! Làm sao ông biết được ba mẹ tôi đã chết thảm như thế nào??????!!!!!_ Candy nhếch mép, nở 1 nụ cười chua xót_ tôi sẽ không bao giờ tha thứ!!!!!!!! không bao giờ tha thứ cho các người!!!_ Candy nói như đang hướng về 1 khoảng trời vô định. rồi Candy quay lại nhìn ông, Candy khẽ cười… 1 nụ cười khẩy…. cười cho cuộc đời đau đớn… cười khẩy chính bản thân mình…._ nếu như không phải vì ông đã xua đuổi ba mẹ tôi thì có lẽ…….. bây giờ đã không có kết cục như thế…… nếu ngày đó ông chịu chấp nhận thì có lẽ đời tôi đã không thành ra thế này_ Candy mỉm cười, 1 nụ cười có chút điên cuồng_ vì thế nên …tôi… cũng hận ông!!!!RRRAẦÂÂMMM!!!!!!!!!!
cánh cửa bị đóng lại 1 cách không thương tiếc !!!!! Candy lạnh lùng bước ra, khuôn mặt tràn đầy nỗi tức giận… đúng thế… cô căm thù…… căm thù tất cả những gì phá vỡ niềm hạnh phúc bé nhỏ của cô!!!!!!!!!!!!!!!!!!! Candy căm thù…… căm thù cuộc đời tàn nhẫn, ác nghiệt!!!!!!!!!!!!
Candy uất nghẹn. Nhưng… trong giây phút … Candy lấy lại được lí trí của mình…” mày đã nói cái quái gì vậy?? mày điên rồi!!!!!!!!!!! điên rồi !!!!!!!!!!!! điên rồi!!!!!!!!!!!!!!!!!!!!” Candy không tin rằng mình đã thốt ra những lời như thế!!!!!!!! Làm sao cô lại có thể nói ra những gì cất giữ trong sâu tận đáy lòng 1 cách dễ dàng như thế được cơ chứ????? làm sao cô có thể??!!!!
Không hẳn là Candy sợ hãi vì việc mình gây ra nhưng…Candy thấy hơi hối hận… Candy không lo ngại cho tương lai của mình…. không 1 chút ……
…. Nhưng… nếu như…. vì cô mà Kid đau đớn, tổn thương.. bị người ta [h]ãm hại, thì Candy… sẽ còn đau đớn hơn nữa..
chỉ vì cô mà như thế thì Candy… thà chấp nhận những gì ông nói…. tránh xa Kid 1 chút, đến khi nào Candy có đủ khả năng để bảo vệ Kid…… đủ khả năng để chống chọi, đương đầu với con người đáng sợ trước mặt mình… thì Candy sẽ đứng bên cạnh Kid, mãi mãi… cho dù Kid xua đuổi, ghẻ lạnh cũng không sao…. chỉ cần thấy Kid hạnh phúc là cô đã mãn nguyện…. dù cho cuộc đời cô có tàn khốc đau đớn đến mức nào cũng được……. …………. chỉ cần…….. Kid……. Thật sự hạnh phúc………
……… thế nhưng…. liệu lúc đó…. Kid có hiểu được tấm lòng của Candy hay không???
… hay mãi mãi sẽ hận thù Candy khi nỡ bỏ rơi, nỡ lạnh lùng với cậu, quay đi không hề ngoái đầu lại?……..
… liệu… Kid có hiểu được … rằng Candy đau đớn như thế nào… nếu phải chia tay với Kid hay không??………