Đọc truyện Đơn Giản Là Yêu – Chương 45: Rung động
Ngày hôm sau
Trong căn phòng với không gian rộng lớn , người con trai ngồi bên đàn piano trắng tinh, lưng đưa về cửa ra vào nơi Ái My đang đứng. Từng vạt nắng cam nhạt buổi chiều tà từ ô cửa sổ hắt lên bóng lưng người con trai ấy. Anh như thiên thần đứng giữa vầng sáng lung linh. Tay phải của người ấy cầm bút viết gì đó lên tập giấy, tay trái đặt lên phím đàn thỉnh thoảng đánh một nốt. Âm thanh nhẹ nhàng hoà vào không gian.
Trái tim Ái My như bất động ……
Minh Lâm đang làm gì vậy?
Cô bước nhẹ lại gần anh, hơi cúi người để nhìn tập giấy anh đang viết. Không nhận ra có người bên cạnh mình, Minh Lâm quay đầu lại…
Vô tình…
Chỉ là vô tình trong giây lát thôi, môi anh khẽ sượt qua gò má trắng xinh của cô.
Thời gian như ngừng trôi ngay tại cái tích tắc đó. Chỉ có hai trái tim của hai con người nào đó đang đập loạn xạ…
Đôi mắt họ nhìn nhau , sự ngượng ngùng , ngạc nhiên , khó hiểu ….
Cuối cùng vẫn là Minh Lâm lên tiếng trước phá vỡ bầu không khí xấu hổ này:
– Cả ngày hôm nay cô đi đâu mà giờ mới về?
Ái My đứng thẳng người lấy lại tinh thần sau cái chạm vừa nãy, đáp:
– Tôi đi chơi cùng anh Nhật Thuận với chị Thiên Thư.
.
Đúng là mấy hôm nay Ái My luôn đi cùng anh Thuận. Sợi dây chuyền đó đã chứng minh anh là Mạnh Hải- anh trai của cô. Hai người nói chuyện rất nhiều. Từ chuyện hồi bé đến cả cuộc sống sau khi lạc nhau. Bây giờ anh cũng có tên Mạnh Hải nhưng Ái My vẫn thích gọi tên Nhật Thuận hơn , cho dù cách gọi bấy giờ có khác lúc xưa nhưng anh và cô vẫn luôn quan tâm , chăm sóc nhau như ngày nào . Bao nhiêu lâu rồi cô mới có lại cái hạnh phúc được chăm sóc bởi người anh mà mình yêu thương.
Có lần chị Thiên Thư còn đùa với Ái My rằng nhìn cô giống người yêu Thuận hơn là chị. Cô cười bảo trong tim anh hai cô: “chị mới là nhất” .
– Ừ dù gì anh em thất lạc khó khăn lắm mới gặp lại thì cũng có nhiều điều muốn nói. Nhưng cô đừng quên luyện tập cho cuộc thi.- Minh Lâm lên tiếng.
Ái My “vâng” 1 tiếng rồi đột nhiên thắc mắc:
– Ủa Tuấn với Dương đâu ?
– Hai người đó đi họp sự kiện. Tối nay chắc không về.
– Thế sao anh không đi?
– Tôi mệt.
Ái My gật đầu đã hiểu…
Nhưng có điều cô mãi không biết đó là: anh ở đây để chờ cô về, chứ không phải mệt…
Một tờ giấy giơ ra trước mặt cô:
– Đây là bài hát tôi viết cho cô để dự thi vòng loại đầu tiên. Cầm lấy. Mai tôi dạy cho mà tập.
– Nhưng lúc đầu tôi có nói là không cần anh giúp mà
– Phải , nhưng đây chỉ là cuộc thi vòng loại , tôi đang giúp cô không bị phạt vụ lén vào phòng này , cô còn không muốn .
– Nhưng thế không phải gian lận sao ?
– Vòng loại là trường chấm chứ chưa phải là tôi . Gian lận chỗ nào ?
– Nhưng …..
– Mệt , tùy cô , muốn hát thì hát không thì thôi .
Anh có lòng tốt giúp cô thế mà cô lại kiếm cách từ chối .
Ái My đón lấy, nhìn chằm chằm vào từng nốt nhạc và lời hát. Cô đứng suy nghĩ một hồi , ngước đầu định cảm ơn nhưng đã không thấy Minh Lâm đâu.
Anh giận cô rồi sao ? Cô chỉ là không muốn gian lận thôi mà .
Khi cô nhớ lại hình ảnh lúc nãy , chỉ là vô tình sượt ngang qua thôi mà …. Sao tim cô lại đập nhanh thế này ….
Có một cảm giác lạ lẫm len loi trong My. Là rung động sao?..