Bạn đang đọc Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! FULL – Chương 85: Cái Tát
– Bảo bối, em không về nhà sao?
Dương Lâm Bảo nằm trên giường ôm cơ thể kia vào người, hôn lên trán cô một cái nhỏ giọng hỏi.
Cơ thể cô năm ngiêng mặc anh ôm ấp, đầu gối lên tay áp mặt vào lồng ngực anh.
Hạ Mạn Thư im lặng, cô đã tỉnh từ lâu rồi, nhưng không muốn mở mắt ra nhìn con người kia.
Tại sao lại đối xử với cô như thế? Rõ ràng là để cô yêu rồi, nhưng đối xử như một con búp bê tình dục.
Giọt nước mắt uất ức rơi xuống, vắt ngang qua sống mũi, chảy qua hòa hợp với giọt nước mắt bên kia rồi thấm lên cánh tay anh.
Dương Lâm Bảo cảm thấy dòng nước ấm nóng lan trên cánh tay mình, thân thể trong lòng khẽ run lên, tỏ ra một nỗi sợ hãi.
Anh giật mình cuối xuống, lật người cô nằm ngửa lên, gương mặt đã đỏ bừng lên, nước mắt nhem nhuốc đầy mặt.
Cô gái nhỏ vẻ uỷ khuất thút thít khóc, đôi mắt vẫn nhắm nghiền không chịu mở ra.
Dương Lâm Bảo lau nước mắt, khẽ hỏi:
– Làm sao thế? Em đau sao?
Hạ Mạn Thư vẫn cố chấp không mở mắt, cắn môi không trả lời.
Dương Lâm Bảo xót xa nhẹ nhàng ôm lấy cô, vỗ vỗ lên lưng:
– Sinh con thôi mà, em cần như thế hay không?
Hạ Mạn Thư nghe vậy như một con dao cứa vào tim, cười lạnh một cái:
– Mua thuốc tránh thai cho tôi.
Dương Lâm Bảo nhíu mày, không tin vào lời cô nói.
Lúc trước ở Hạo đô anh đã thấy cô giấu thuốc tránh thai, mỗi lần làm với anh xong cô đều uống.
Đến giờ anh mới biết uống nhiêu sẽ vô sinh, tất nhiên không cho cô uống nữa.
Anh vẫn bình thản:
– Không cho em uống, không tốt.
Hạ Mạn Thư mở mắt, đôi mắt đẫm nước nhìn anh, ánh mắt vô hồn, cô rời người anh và nằm trên giường:
– Muốn làm gì thì làm nốt đi, rồi tha cho tôi.
Gương mặt nhợt nhạt tuyệt vọng, cơ thể không còn muốn nhấc lên hoạt động nữa, tứ chi nhử rời rạc ra.
Cô như trở thành một cái xác rỗng.
Dương Lâm Bảo bỗng nhiên cười lạnh:
– Em một mực không sinh con cho tôi?
Hạ Mạn Thư vẫn nằm im đó, giọng nói trở nên khàn và mất hơi, cô hỏi:
– Chú yêu tôi không?
Dương Lâm Bảo im lặng một lúc rồi trả lời:
– Có.
Hạ Mạn Thư quay lại nhìn người ngồi bên cạnh, gượng nở nụ cười:
– Chú yêu tôi là vì muốn tôi sinh con cho chú.
Thả tôi đi rồi tôi sẽ tìm cho chú một người con gái khác, sạch sẽ, xinh đẹp hơn tôi.
Dương Lâm Bảo tức giận với lời nói của cô, lật người đè lên thân thể yếu ớt kia, gằn giọng:
– Em nói gì? Ý em bảo tôi giam cầm em?
Hạ Mạn Thư bị đè lên, khẽ kêu lên một tiếng vì đau, cô không chống lại, nhìn vào gương mặt kia mà nói:
– Không phải sao? Ly dị tôi đi, tôi tìm cho chú một người thích sinh con.
Hạ Mạn Thư nhận thấy gương mặt của anh tối lại, đồng tử co dãn như muốn chà đạp mình.
Nhưng cô lấy hết can đảm nói tiếp:
– Chú bỉ ổi như vậy thì đâu có mỗi mình tôi.
Chú cũng không cần phải chà đạp tôi như thế.
Tôi không biết lấy lòng đàn ông, nhất là lấy lòng đàn ông trên giường.
Nên chú không cần phải hao tâm tổn sức lên người tôi đâu.
“Bốp”
Dương Lâm Bảo đưa tay đánh mông cô một cái.
Hạ Mạn Thư là lên vì đau đớn, hít thở không thông, vùng mông truyền lên cảm giác đau rát.
Ah cười gian tà:
– Em có năng lượng để chửi tôi như thế, không bằng chúng ta làm thêm vài hiệp.
Hạ Mạn Thư trợn mắt nhìn anh, không nói gì.
Dương Lâm Bảo nhìn thân thể cô, từ cổ đến đùi toàn dấu hôn chồng chất, vết thương hôm qua cô tự ngược mình còn chưa đóng vẩy, cổ tay còn lưu lại vết trói xanh tím.
Anh rời người cô, đi đến tủ lấy quần áo mặc vào:
– Em như thế không thể về nhà bố mẹ.
Về Tuý Lâm Viên đi.
Hạ Mạn Thư không trả lời, vô thức nhìn trần nhà, Dương Lâm Bảo mang quần áo đến mặc cho cô.
– Khi nào mới cần đến ly dị?
Dương Lâm Bảo nhìn cô, khẽ cười:
– Hiệu lực 80 năm.
Xong xuôi anh bế cô ra ngoài thang máy, xuống sảnh khách sạn.
Chiếc Jeep của anh đang đậu ở trước cổng.
Nhanh chóng đưa cô vào ghế phụ, anh ngồi vào ghế lái và trở về thành phố Y.
Trên khắp con đường, Hạ Mạn Thư câm lặng tựa đầu vào cửa xe, quay mặt tránh né anh.
Vốn dĩ cô tưởng anh là người có thể dựa dẫm cả đời, nhưng mà lỗi là do cô chưa trải đời.
Bị một tên điên rồ lừa tình, mang về làm công cụ giải tỏa.
Dương Lâm Bảo đưa cô về Tuý Lâm Viên dặn dò vài câu:
– Em ngoan ngoãn ở đây, đừng để tôi phát hiện em làm tổn thương chính mình, nếu không thì đừng hỏi gia đình em đâu.
Anh cúi người hôn lên môi cô một cái rồi đi ra ngoài.
Đi xuống ra vườn sau gặp dì Hà đang tưới cây, anh nói:
– Dì trông chừng cô ấy, chút nữa nấu gì đó cho cô ấy ăn rồi bảo uống thuốc.
Dì Hạ nở nụ cười hiền hậu:
– Được.
Thượng tướng yên tâm.
Anh gật đầu rồi nhanh bước ra ngoài sân lớn, lái xe đi mất.
Hạ Mạn Thư nằm trong căn phòng kia, kí ức một năm trước ùa về, hôm đó anh khi dễ cô trên chiếc giường này.
Ha! Thế mà năm lần bảy lượt nhờ vả hắn ta, còn đem lòng thưing hại và yêu hắn nữa.
Đúng là đáng đời mày Hạ Mạn Thư ạ!
“Sinh con thôi mà, em cần như thế hay không?”
Cần! Rất cần, rốt cuộc chú chỉ muốn tôi sinh con cho chú.
Chú nghĩ tôi sẽ ngồi im mà đợi chú đến chà đạp hay sao? Còn lâu.
Tuyệt vọng và uỷ khuất tích tụ thành một cơn tức giận.
Yêu thương gì? Không yêu thương gì cả, nếu sớm biết có ngày hôm qua thì đã không mềm lòng trước hắn.
Thất vọng vì không được tôn trọng, hắn chỉ muốn làm theo ý của mình mà thôi.
Hạ Mạn Thư gượng thân ngồi dậy, bước đến vén rèm ở tường kính lớn hướng ra vườn.
Một người phụ nữ đứng tuổi đang tưới cây, nhìn sắc trời nắng đã đứng bóng.
– Hình như chỉ có một người.
Hạ Mạn Thư lầm bầm, nhìn ngó xung quanh.
Lúc nãy nghe tiếng xe chắc là hắn đi rồi.
Cô nhón chân mở cửa đi ra ngoài, lén lút theo trí nhớ của mình mò xuống phòng khách.
Cẩn thận từng chút một, chỉ cần một bước nữa là cô sắp ra khỏi căn nhà này rồi.
Bỗng cô nghe tiếng tưới cây ngừng lại, bóng của dì Hà sắp vào nhà, cô hốt hoảng tìm chỗ trốn, núp vào cánh cửa gỗ to bên cạnh.
Cô lẩm bẩm:
– Đừng qua đây, đừng thấy mình, làm ơn.
Dì Hạ không để ý, cứ tưởng tiểu phu nhân đang trên phòng, bà vui vẻ đi vào phòng bếp nấu đồ ăn.
Phòng bếp khuất phía sau, Hạ Mạn Thư liền thở phào.
Ngó qua khe cửa thấy ổn rồi thì nhanh chóng lướt ra ngoài, dựa theo mấy cây tùng bách cao to mà trốn ra ngoài.
Xung quanh bao bọc một bờ tường dày, chỉ có một cánh cổng duy nhất, nhưng lúc nãy hắn ra chắc là quên đóng cửa, cô chui ra trót lọt.
Cố gắng chạy về con đường lớn bắt xe.
Lần này may mắn.
Khi xa đậu trước con đường vào nhà thuê, thì Hạ Mạn Thư do dự, nhỡ hắn tìm mình? Thôi đừng nên về.
Thế là cô bảo bác tài:
– Bác đến đường Thống Nhất đi.
Con chợt nhớ ra con cần đến đó.
Đường Thống Nhất, cô muốn đi tìm A Tương, vì ngoài Linh Linh ra thì A Tương và Tiểu Vũ là người coi là thân thiết.
Nhưng tìm Trần Ngọc Linh cũng khác gì tự chui vào chỗ chết, Tiểu Vũ thì sắp cưới chồng, không tiện ở nhờ.
Vậy thì có A Tương thôi.
Cô cầm điện thoại lên gọi cho A Tương ra đón mình.
Khoảng 1 tiếng sau xe đã dừng lại ở ngay con lộ.
A Tương dẫn cô vào nhà:
– Bố mẹ chị không có nhà, họ đi nghỉ dưỡng ở Bali rồi, bảo là sẵn đi đón năm mới ở đó luôn.
Nên em cứ ở thoải mái.
Hạ Mạn Thư lúc nãy nói dối A Tương.
Cô bảo do nhà cô sửa chữa nên ở nhờ vài hôm.
A Tương không nghi ngờ mà đồng ý.
Cũng đã quá trưa, A Tương hỏi:
– Em ăn gì chưa?
Hạ Mạn Thư lắc đầu, mải đi trốn tên điên kia cũng quên mất đói.
A Tương mở tủ lấy cho cô một cái cơm cuộn, bỏ vào lò vi sóng quay lên rồi đưa cô:
– Chị ở nhà một mình nên làm mấy đồ này dự trữ thôi, em ăn tạm.
Em muốn cắt ra không?
Hạ Mạn Thư híp mắt cười:
– Cầm thế này ăn ngon hơn ạ.
Coi cầm cả cuộn cơm cắn một cái.
A là thịt gà, cô khen:
– Ngon quá A Tương.
A Tương rót một ly Fanda cam để trước mặt cô, cười nói:
– Mới về mà đã sửa nhà rồi sao? Chị tưởng em sẽ về nhà chứ.
Hạ Mạn Thư lắc đầu:
– Đến tết về luôn thể.
A Tương ngồi bên cạnh, thấy cỏi tay cô có vết hằn tím thì hỏi:
– Tay em bị gì thế?
Hạ Mạn Thư thoái thoát:
– Em đeo vòng tay từ nhỏ, cảm thấy chật quá nên hôm qua tháo ra, ai ngờ nó lại như thế.
A Tương lấy dầu cho cô, phàn nàn:
– Phải cẩn thận chứ.
Chắc em cũng mệt nhỉ, ăn đi rồi lên phòng chị nghỉ ngơi.
Hạ Mạn Thư gật gật đầu, ăn nốt miếng cuối, uống nước rồi đi theo A Tương vào phòng.
Phòng A Tương không lớn lắm, nhưng mà rất nhiều sách.
Còn có cả mô hình xương người, không hổ danh là sinh viên khoa xương khớp.
Hai người nói chuyện phiếm một lúc lâu, rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Ở đây Dương Lâm Bảo sẽ không tìm đến được đâu.
Anh ta không biết A Tương, nên có lẽ an toàn.
Dương Lâm Bảo đang họp ở trụ sở cảnh sát về phiên tòa của bị cáo.
Dương Nguyên từ khi đi vào thì bồn chồn, gương mặt nhăn nhó lo lắng.
Chẳng ai để ý anh cả, thứ họ để ý là cái chằng chịt ở trên bảng kính kia.
Trần Diệc thấy Dương Nguyên có dấu hiệu lạ thì nhỏ giọng trêu chọc:
– Cậu đang “nhóm lửa” à?
Gương mặt Dương Nguyên trắng bệnh ra, cất lời:
– Chị Hạ bỏ trốn rồi.
Trần Diệc nhíu mày:
– Ai nói cậu biết?
Dương Nguyên trả lời:
– Dì Hạ gọi Thượng tướng không được, gọi anh không được, rồi mới gọi cho tôi.
Mới lúc gần trưa Thượng tướng đã đưa Chị hạ của họ về Tuý Lâm Viên.
Nhưng sao đến giờ mới qua vài tiếng đã bỏ trốn rồi? Chị Hạ này yêu thích trò chơi trốn tìm như vậy ư?
Anh mím môi suy nghĩ:
– Đợi hết cuộc họp đã.
Cuộc họp chỉ kéo dài hơn ba mươi phút nữa, nhưng đối với hai người bọn họ như dài mấy ngày.
Đến khi nghe Thượng tướng nói:
– Kết thúc ở đây.
Dương Nguyên vội vã chạy lại nói nhỏ:
– Thượng..
đội trưởng, dì Hà gọi là không thấy chị Hạ, đi tìm khắp nhà vẫn không thấy.
Lông mày Dương Lâm Bảo nhăn lại.
Trần Diệc cũng nói:
– Dì ấy gọi anh nhiều cuộc, không nghe máy nên gọi cho Nguyên.
Dương Lâm Bảo không nói gì, lập tức lái xe trở về.
Cái tốc độ kia, nếu không phải biển số xe quân nhân thì chắc chắn anh sẽ bị cảnh sát giao thông đuổi theo 7749 lần.
Dì Hạ đang lo lắng đi qua đi lại ở phòng khách, thấy xe anh về liền chạy ra:
– Thượng tướng, tiểu phu nhân không thấy đâu cả.
Thượng Tướng nhanh chóng trở về phòng, tìm khắp căn nhà không thấy cô.
Liền gọi điện cho Trần Diệc:
– Xem tất cả camera dọc đường từ nhà của tôi.
Xem cô ấy đi đâu.
Anh nổi nóng rồi, gương mặt rất tức giận, đôi mắt đỏ lên nổi rõ tia máu.
Gân xanh nổi lên như những con rắn vắt quanh cánh tay, vắt quanh cổ và lượn lờ trên thái dương.
Dương Lâm Bảo lại rời khỏi nhà, đi đến nhà thuê của cô, trống trơn.
Anh ngồi trên xe, hai tay nắm chặt vô lăng, gọi cho cô cả trăm cuộc nhưng máy bận.
Một lúc sau gọi cho Trần Ngọc Linh nhưng Hoắc Cố Lăng Thành bắt máy, giọng anh trêu đùa:
– Cậu gọi cho Linh Linh làm gì? Không phải cậu định cướp người của bạn chứ?
Dương Lâm Bảo âm trầm hỏi:
– Vợ tôi đâu?
Hoắc Cố Lăng Thành thản nhiên:
– Vợ cậu sao lại hỏi tôi?
Dương Lâm Bảo lại hỏi:
– Cô ấy không ở nhà Ngọc Linh?
Hoắc Cố Lăng Thành nhận ra sự giận dữ của anh, không đùa cợt nữa:
– Hạ Mạn Thư đi đâu? Không phải ở với cậu hay sao?
Dương Lâm Bảo vỗ lên vô lăng một cái:
– Chết tiệt.
Hoắc Cố Lăng Thành thu lại nụ cười:
– Cậu làm mất em ấy rồi? Dương Lâm Bảo, cậu làm mất em ấy rồi?
Dương Lâm Bảo cúp máy, vòng xe lại sở cảnh sát.
Hạ Mạn Thư em lại trốn nữa rồi.
Em can đảm đừng để tôi bắt được, nếu không em chết chắc.
Hạ Mạn Thư mơ màng tỉnh dậy, trời đã tối om rồi.
Đi xuống bếp thì khômg thấy A Tương đâu.
Chỉ có mảnh giấy trên bàn: “Thấy em ngủ nên chị không kêu, chị đi siêu thị mua đồ ăn.” Cô ngồi xuống chiếc ghế gỗ, mở tv lên coi.
Bỗng có tiếng gõ cửa, tưởng là A Tương quên mang chìa khóa nên cô ra mở cửa.
Một bóng người cao lớn màu đen đứng chặn ở cửa, cô có thể cảm nhận được sát khí đang tỏa ra từ con người đó.
Hạ Mạn Thư ngước lên nhìn anh, ánh mắt sợ hãi lùi lại phía sau vài bước, không thể tin vào mắt mình, cô lắp bắp:
– Chú, sao chú tìm được đến đây?
Dương Lâm Bảo bước vào cửa, cười khẩy:
– Em quên mất tôi là ai rồi.
Về nhà.
Hạ Mạn Thư lắc đầu, càng lùi về phía sau tránh đôi tay của anh đang vươn đến:
– Không, không đi.
Tôi không đi, làm ơn đi.
Dương Lâm Bảo bước đến nhấc cả người cô lên vai:
– Em không có quyền lựa chọn.
Hạ Mạn Thư khóc toáng lên, hai tay đấm vào lưng anh:
– Thả xuống, tôi không về, mẹ bà nhà chú tôi không đi đâu hết.
Dương Lâm Bảo đánh vào mông cô hai cái:
– Im lặng.
Hạ Mạn Thư lại khóc lớn hơn.
Anh bế cô xuống chung cư, vứt cô vào trong xe.
Hạ Mạn Thư vùng vẫy sống chết đòi ra.
Anh mất kiên nhẫn:
– Lời tôi nói em không để vào tai?
Hạ Mạn Thư giương đôi mắt tức giận lên nhìn anh:
– Đồ khốn nạn.
Xe mới đi ra đường lớn không lâu thì bị anh đánh vào lề đường.
Anh chồm lên người cô:
– Em muốn tôi khốn nạn?
Hạ Mạn Thư ngiêng đầu né tránh anh, vẫn mắng:
– Hừ! Không khốn nạn sao? Chú coi tôi là gì? Búo bê tình dục để chơi đùa sao? Chú có phải là rất thích không? Thay vào đó chú có thể giết tôi cơ mà, chú yên tâm đi.
Chú mà giết tôi tôi cũng chẳng muốn ám chú đâu.
Loại người như chú không đáng để tôi ám.
Quân nhân gì chứ? Rõ ràng là một ác quân, chú không xứng đáng để sống, càng không xứng để..
– Câm miệng!
Tiếng Dương Lâm Bảo quát lên, đồng thời cũng có một tiếng:
“Chát”
Hạ Mạn Thư điếng người, run rẩy đưa tay lên ôm má.
Dương Lâm Bảo đánh cô, hắn đánh cô.
Ánh mắt của hắn đỏ ngâif, rõ là không thể kiên nhẫn được nữa.
Hạ Mạn Thư như đổ nát trong lòng, im lặng.
Trái tim cô vỡ thật rồi.
Nó vỡ rồi..