Bạn đang đọc Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! FULL – Chương 84: Tự Ngược
Dương Lâm Bảo đưa Hạ Mạn Thư về khách sạn.
Cô ngồi ở sô pha nghịch điện thoại, anh thì đang cởi tây trang ở trong phòng, cô nói vọng:
– Chú tắm trước đi.
Dương Lâm Bảo không nói gì, cởi chiếc áo vest vứt lên giường rồi đi chống hai tay lên thành ghế, giam cô vào trong vòng ngực:
– Em ra lệnh cho tôi?
Hạ Mạn Thư cắn cắn môi, lắc đầu:
– Em không có, chú đi tắm đi.
Người toàn mùi lẩu.
Dương Lâm Bảo luồn tay xuống lưng nhấc bổng cô lên.
Hạ Mạn Thư quơ quàng tay chân ôm lấy thân người cao to kia.
Anh bế cô vào phòng tắm:
– Chúng ta tắm chung.
Anh nhanh chóng lột sạch đồ của hai người ném lên thành bồn tắm rồi bế cô vào ngâm nước nóng.
Hạ Mạn Thư ngồi trên đùi, quay mặt lại với anh, dựa người vào cơ ngực rắn chắc thủ thỉ:
– Mai em về nhà bố mẹ nhé?
Dương Lâm Bảo đang búi tóc cho cô, trả lời:
– Được, tôi đưa em về.
Hạ Mạn Thư rảnh tay nghịch nghịch núm nhỏ màu hồng sậm trên ngực anh:
– Không được, em chưa dám nói với bố mẹ.
Dương Lâm Bảo tì cằm lên đỉnh đầu cô, tuỳ ý vuốt ve lưng, những dấu vết hôm qua vẫn còn lưu lại chằng chịt.
– Tôi bảo mẹ tôi đến nói chuyện nhé?
Hạ Mạn Thư dụi dụi đầu vào hõm cổ anh:
– Không được, em còn nhỏ lắm.
Tay Dương Lâm Bảo đưa theo dòng nước ấm nhẹ nhàng vuốt từ gáy cô đến hai cầu vai nhỏ nhắn, dọc xương sườn xuống dưới eo.
Hạ Mạn Thư cảm thấy nhột vặn vẹo cười khanh khách:
– Đừng, chỗ đó nhột.
Dương Lâm Bảo nổi hứng muốn chọc ghẹo cô, một tay kéo mông cô lại gần mình, nam căn thô to chọc chọc vào kẽ mông no đủ.
Hạ Mạn Thư cảm thấy có điềm, nhểnh mông lên tránh né:
– Chú, lưu manh.
Ai ngờ lại bị anh giữ chặt ghì xuống, cọ cọ đứa em vào miệng nhỏ phía của cô.
Hạ Mạn Thư nhận được kích thích, run lên một cái, phía dưới trào ra một dòng mật ngọt.
Dương Lâm Bảo cúi xuống ngậm lấy một quả anh đào của cô, khẽ nhay nhay nhẹ, tay kia cũng xoa bóp một bên gò bồng.
Những kí hiệu hôm qua đã xanh xanh tím tím, giờ lại thêm dấu mới.
Hạ Mạn Thư trăm đường không thoát, khẽ ngâm một tiếng trong miệng, cả mặt đỏ bừng.
Nhưng vẫn cố giữ vững ý chí, hai tay đẩy đầu anh ra:
– Chú đừng, hết bao rồi, nhịn xuống một chút.
Dương Lâm Bảo vẫn không nghe, giữ chặt hai tay cô ra sau lưng, ghé sát vào tai cô thì thầm:
– Bảo bối, sinh con cho tôi.
Hạ Mạn Thư “a” lên một tiếng rồi lúng túng:
– Đừng, chú đừng, chú muốn cũng được.
Nhưng mang bao vào được không?
Dương Lâm Bảo tối sầm mặt lại, nhìn cô gầm từng chữ:
– Em không muốn sinh con cho tôi?
Hạ Mạn Thư bị dọa sợ, đôi mắt ngập nước nhìn anh, trên mặt tóc dính vào giọt nước, cơ thể trần trụi mịn màng, khoé mắt run run:
– Chú, em còn nhỏ.
Không muốn sinh con.
Dương Lâm Bảo ghé người liếm chóp mũi cô, an ủi:
– Nhưng tôi muốn có con.
Hạ Mạn Thư lắc đầu, lúc ở quân khu Hạo đô, may mắn sau lần đầu tiên cô đã nhờ Trần Diệc chở mình đi mua thuốc tránh thai.
Mua rất nhiều dấu trong phòng, mỗi một lần làm xong, cô liền lén đi uống một viên.
Hôm nay không có bao, không có thuốc tránh thai, nhỡ đâu..
cô uỷ khuất rơi nước mắt:
– Không muốn, chú là sắc lang, thả em ra.
Em không làm.
Dương Lâm Bảo cúi xuống cắn cắn môi cô, lúc sau đưa lưỡi vào chặn miệng cô lại.
Hạ Mạn Thư bị hôn choáng váng, lúc sau nghe giọng bên tai:
– Em phải sinh con cho tôi.
Hạ Mạn Thư lắc đầu, chưa kịp nói gì đã bị anh thúc vào, đau đớn hét lên.
Nức nở khóc, móng tay cắm chặt vào lòng bàn tay:
– Con mẹ nhà chú, cút ra chỗ khác.
Không muốn sinh con.
Dương Lâm Bảo bị cô chửi, nhíu mày đưa tay bóp miệng cô lại:
– Hạ Mạn Thư, em không muốn sinh con cho tôi?
Hạ Mạn Thư lắc đầu, miệng phát ra tiếng ưm ưm chống cự.
Dương Lâm Bảo tức giận động nhanh thân dưới, như muốn nhấn chìm cả người cô xuống nước.
Hạ Mạn Thư dãy dụa, hai tay được thả ra bắt đầu cào cấu lên người anh, liên miệng chửi bới.
Dương Lâm Bảo lậ người cô lại, để cô tựa lên thành bồn, mỗi lần thúc sâu tưởng chừng như xé rách.
Hạ Mạn Thư nức nở, cơn đau đi qua, cơn hoan ái đập đến, cô lim dim đôi mắt, cắn chặt răng không phát ra tiếng rên rỉ.
Vừa đau vừa sảng khoái, cảm giác tình dục chết tiệt này.
Hạ Mạn Thư cào cấu anh không xi nhê gì thì tự ngược trên bản thân mình.
Dương Lâm Bảo thấy cô tự cào bản thân mình, người vốn dĩ trắng hồng, hôm qua bị anh chà đạp dưới thân giờ lại thêm những vết cào bật máu.
Anh tức giận với chiếc cà vạt trói tay cô lại.
Hạ Mạn Thư bị trói bất lực bị luân động trong nước, trong cuống họng khẽ lên tiếng sảng khoái.
Dương Lâm Bảo cúi người hôn cô, muốn chọc cô một chút, liền ngung luân động, ghé tai nói nhỏ:
– Bảo bối, em thật dâm đãng.
Em có muốn sinh con cho tôi không?
Hạ Mạn Thư bị ngừng cảm giác, khó chịu vặn vẹo, đôi mắt dục ý nhìn anh:
– Không muốn.
Dương Lâm Bảo rút nam căn ra, Hạ Mạn Thư rên lên một tiếng, anh đùa bỡn bầu ngực cô:
– Nếu em không muốn thì chúng ta ngừng đi.
Hạ Mạn Thư nhắm chặt đôi mắt, ưỡn ngực lên:
– Muốn, muốn sinh con, cho em đi chú.
Dương Lâm Bảo mút cánh môi cô:
– Gọi là gì?
Hạ Mạn Thư thở hổn hển:
– Là lão công.
Hạ Mạn Thư được hạ thân anh thúc vào thì rên lên tiếng sảng khoái.
Dương Lâm Bảo chống hai tay lên thành bồn tắm hỏi:
– Sảng khoái hay không?
Hạ Mạn Thư gật đầu, hưởng thụ:
– A a a, ưm thoải mái.
Nhanh một chút nữa.
Dương Lâm Bảo bế cô ra khỏi bồn tắm, đưa đến bên bồn rửa mặt, anh bỉ ổi ghé tai cô:
– Bảo bối, nhìn trong gương xem.
Hạ Mạn Thư lắc đầu, hai chân quàng qua bám lấy eo của anh, hai tay bị trói ôm lấy cổ anh.
Dương Lâm Bảo dụ hoặc:
– Mở mắt ra nhìn hoặ là không làm nữa.
Nói là không làm, nhưng nãy giờ anh làm không ngừng.
Hạ Mạn Thư mở mắt nhìn tấm gương bên cạnh.
Hai người trần như nhộng đang quấn quýt lấy nhau, không có một kẽ hở, hạ thân không ngừng ra vào, tiếng nước vang lên dâm mĩ.
Một mảng phong tình.
Tối nay còn dài, Hạ Mạn Thư bị anh ôm đi khắp căn phòng, chỗ nào cũng thử một chút.
Đến khi lên đỉnh biết bao nhiêu lần, Hạ Mạn Thư muốn ngất đi anh mới dừng lại.
Ôm ấp cô chìm vào giấc ngủ..