Bạn đang đọc Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! FULL – Chương 63: Những Ngày Không Anh 5
Buổi chiều nắng ngả về tây bốn người họ mới bắt đầu về doanh trại quân y, Hạ Nguyên đã trở cề dãy kí túc xá nam.
Hạ Mạn Thư cùng Tiểu Vũ và A Tương trở về phòng của mình.
A Tương bỏ những túi đồ lên chiếc bàn lớn giữa phòng và phân loại ra.
Hôm nay họ mua một ít bánh kẹo ngon mang về chia cho mọi người một ít.
Tiểu Vũ kiếm được một chiếc thùng Cacton ở đâu mang lại:
– Cái này chúng ta bỏ vào đây rồi tối nay mang chia cho mọi người nhé! Khỏi cần phải xách từng túi.
A Tương giơ ngón tay cái lên, vừa bỏ bánh kẹo vào thùng vừa khen.
– Tiểu Vũ thật thông minh a!
Hạ Mạn Thư rửa táo ở bồn rửa mặt ra, để lên bàn:
– Tối nay nghe nói có đốt lửa trại đó nha.
Lúc nãy đi vào cô đã để ý mấy người lính đang chụm một đống củi lại với nhau, Hạ Nguyên hỏi thì họ bảo là đốt lửa trại.
Tuy không phải là tết Nguyên Đán nhưng vẫn ăn mừng năm mới, đúng là vui vẻ.
Vương Thảo bước từ ngoài vào, gương mặt khó chịu:
– Các người đến đây để chơi hay sao? Đi nguyên một ngày chẳng có trách nhiệm gì cả.
Tiểu Vũ ngồi ở ghế gọt táo nghe thế phản bác:
– Hôm nay được nghỉ, được đi tự do.
Phía sau Vương Thảo có Duyệt Hoa, sinh viên khoa nội tổng hợp, cô ta hất chiếc cằm nhọn lên:
– Đúng là không biết điều.
Bảo nghỉ là nghỉ, chẳng giốmg Vương Thảo nhà chúng tôi.
Ở lại phụ giúp giáo sư một tay.
A Tương nhìn Tiểu Vũ, ý rằng bảo cô không cần qua tâm.
Hai cô gái kia đi vào ngồi ở chiếc bàn nhỏ bên cạnh giường của Vương Thảo.
Duyệt Hoa tưởng là ba người đuối lý thì tiếp tục khoe khoang:
– Vương Thảo nhà tôi tài giỏi được mọi người yêu mến như thế.
Là thủ khoa của khoa ngoại tổng hợp, vừa xinh đẹp vừa gia giáo.
Vương Thảo nghe được khen như thế hài lòng mỉm cười, vô thức đưa tay lên vuốt má một cái:
– Duyệt Hoa, cậu đừng nói như thế, bọn họ nghe cũng không hiểu.
Đơn giản vì có người đi cửa sau, chưa học hết cấp 3 đã vào đây học chui rồi.
A Tương không nhịn nổi nữa liền đập bàn:
– A chắc hai vị tiểu thư đây là người tối cổ không biết chương trình học bổ túc lấy bằng chính quy hay sao? Thật là tội nghiệp quá.
Duyệt Hoa tức giận nhưng cố kìm nén lại, gượng nụ cười:
– Thì sao chứ? Dù gì cũng thua xa khoa nội tổng hợp chúng tôi.
Học dinh dưỡng thì có gì giỏi dang? Chỉ suốt ngày cặm cụi trong bếp là cùng.
Hạ Mạn Thư ăn táo nghe nãy giờ.
Cô quên mất cái phòng này còn có hai cái miệng này.
Cô nói bâng quơ:
– Khoa dinh dưỡng thì làm đầu bếp.
Chị nên nhớ tôi có thể hạ độc chị trong thức ăn, nói cho chị biết trước để tối nay chị đừng ăn cơm.
Duyệt Hoa nghe thế đùng đùng tức giận không nói nên lời, chỉ biết trợn mắt:
– Cô..
cô!
Tiểu Vũ cắt táo xong giơ cái dao lên nói:
– Cô cô cái gì? Cô trợn mắt lên như thế không sợ rớt tròng mắt sao?
A Tương ngồi cười khúc khích:
– Thôi Duyệt Hoa bớt giận, không cái mũi mới làm vì giận quá mà nổ tung đó.
Vương Thảo vẫn điềm tĩnh ngồi ở ghế, cô là con nhà thượng lưu, đâu có thể suồng sã như con nhỏ Duyệt Hoa được, nhìn qua Hạ Mạn Thư nở nụ cười hoa hậu thân thiện, cô nhỏ nhẹ:
– Chúng tôi nói đều là sự thật, không thể nào mà chối bỏ được sự thật rằng khoa chúng tôi quan trọng hơn khoa của cô.
Cô nghĩ xem dao chặt xương thì làm sao trở thành dao môt được đúng không?
Hạ Mạn Thư nhún vai:
– Đúng rồi, nên tôi mới không đụng chạm đó.
Vương Thảo vốn dĩ nói như vậy để hạ nhục Hạ Mạn Thư, cố ý bảo khoa dinh dưỡng là phế vật, khoa nội tổng hợp mới quan trọng nhất.
Mà ai ngờ cô trả lời bâng quơ, như đấm vào bông.
Vương Thảo nói trong giọng khinh bỉ:
– Vậy cho nên mong sao em gái đây biết thân biết phận, đừng tưởng được giáo sư Trương chống lưng thì làm gì thì làm.
Hạ Mạn Thư nhướn mày cười nhẹ:
– Ồ! Tôi rất biết thân phận nhỏ nhoi này, nên là tôi đã rất cố gắng học tập để được bảng báo cáo xuất sắc từ đầu đến cuối.
Chứ tôi cũng chẳng có thời gian mà đi lót dép ăn dưa như hai chị.
Cô nói thẳng mặt, khiến Vương Thảo và Duyệt Hoa thoáng thất kinh.
Chuyện bảng báo cáo thực tập của Duyệt Hoa đúng là rất tệ, ở loại trung bình.
Còn Vương Thảo thì hai tuần nay dậm chân ở loại khá, mãi chưa ngóc đầu dậy nổi.
Hạ Mạn Thư nói xong đứng dậy ôm thùng bánh kẹo đi ra cửa, không quên quay đầu lại nói thêm một câu:
– À! Còn bảo rằng có giáo sư Trương chống lưng, xin lỗi chứ giáo sư Trương chưa bao giờ đến quân khu Hạo đô để chống lưng cho tôi.
A Tương và Tiểu Vũ cũng đi theo Hạ Mạn Thư ra ngoài, A Tương tỏ vẻ khâm phục:
– Oà Mạn Thư, chị không nghĩ là em có thể phản dame hay như thế! Quá đỉnh.
Hạ Mạn Thư không quan tâm, cố ý lảng tránh:
– Trời tối rồi, chúng ta đi phụ giúp mọi người trong nhà bếp đi.
Duyệt Hoa ngồi trong phòng, mặt tối lại, cắn môi tỏ vẻ không cam tâm:
– Tại sao chứ? Tại sao con nhỏ đó chỉ là một con sinh viên bỏ đi, một con ở khoa phế vật mà được mọi người yêu quý như vậy? Chắc chắn nó đã ôm được đùi của ai đó ở Hạo đô mới có thể lấy được bảng báo cáo xuất sắc.
Vưing Thảo nghe thế cũng sực nhớ ra.
Lúc trước mấy lần có một người chở Hạ Mạn Thư vào nộp báo cáo.
Cô hỏi:
– Cái người chở cô ta vào đây hai lần nộp báo cáo?
Duyệt Hoa như nhận ra gì đó- Còn có một người lần trước chở nó và thằng nhóc kia đến đây nữa.
Hai người khác nhau, người trước thì rất trẻ, người sau này thì đã già rồi.
Vương Thảo nhếch miệng cười một cách bỉ ổi.
Dường như cô ta đã nghĩ ra cái gì đó..