Bạn đang đọc Đội Trưởng! Xin Dừng Tay! FULL – Chương 62: Những Ngày Không Anh 4
Sau một tuần trở về thành phố Y xử lí công việc, Hoắc Cố Lăng Thành đã trở lại Quân khu Hạo Đô, anh không quên ghé qua Thành đô để đón tiểu tổ tông nhà Thưingj tướng Dương về.
Nhưng không ngờ lại bị Hạ Mạn Thư từ chối:
– Anh Lăng Thành, anh xem em trở về Hạo đô cũng không có chuyện gì để làm.
Hay em ở lại đây, có bạn bè có thầy cô.
Năm nỉ một lúc anh cũng đành chịu thua lý luận của cô, cho Hạ Mạn Thư trở về Thành đô, nghĩ rằng một hai tuần nữa cô cũng sẽ chán mà trở về.
Hạ Mạn Thư đã ở quân khu Thành đô hai tuần.
Hôm nay là ngày cuối cùng của năm cũ nên mọi người được cho ra ngoài mua đồ, Hạ Mạn Thư đâu có dễ dàng bỏ qua chuyện tốt như thế này được.
Sáng sớm cô và thằng nhóc Hạ Nguyên liền lôi kéo A Tương, Tiểu Vũ ra thị trấn chơi.
Nguyên một buổi sáng lượn vòng cả con đường đến các chợ ở thị trấn Thành đô, ăn những thứ đồ ăn bản địa, nói chuyện đùa nghịch y như những con chim nhỏ bị nhốt trong lồng giờ được thả tự do.
Đã quá trưa bốn người đành chọn nhà hàng Rose để ăn trưa, lúc trước nghe Trần Diệc nói rằng đồ ăn ở đây nổi tiếng cả Thành đô, giờ mới có dịp ghé.
Bốn người đi vào đã được phục vụ đứng tại cửa tươi cười chào rồi đưa đến khu ăn uống.
Cô gái phục vụ nhận ra cô bé nhỏ nhắn xinh đẹp kia là người hồi trước đi cùng quân nhân Hạo đô đến quựt Black Card mua rượu liền đi vào phía trong nói gì đó với Ailee đang ngồi kiểm tra sổ sách.
Hạ Mạn Thư ngồi vào bàn nhìn menu thầm nghĩ “ừm, không có quá đắt, mình mời mọi người được!”
Cô vui vẻ đẩy menu cho An Tương và Tiểu Vũ ngồi đối diện:
– Tiểu Vũ, A Tương hai người chọn món đi, hôm nay em mời nhé!
A Tương nghe thế hơi bối rối:
– Ngại quá không cần đâu.
Hạ Mạn Thư lắc đầu:
– Hai chị cứ yên tâm, em mời được mà.
Tiểu Vũ giật giật váy của A Tương khẽ lắc đầu rồi cầm menu lên:
– Thế hai chị không khách sáo nhé
Nói xong cô giả vờ ngiêng đầu qua A Tương để chọn món, A Tương nhỏ giọng:
– Tiểu Vũ, mình không nên làm thế đâu.
Tiểu Vũ nhìn Hạ Mạn Thư một cái rồi nói:
– Mình biết, chút nữa mình lại kia trả tiền.
Cậu thấy hai đứa nhỏ đang vui vẻ như thế không? Đừng làm chúng buồn.
A Tương gật đầu, quay lại người phục vụ khu ăn uống nói:
– Cho chúng tôi những món này đi.
Cô đưa lại menu cho Hạ Mạn Thư, Hạ Mạn Thư hỏi Hạ Nguyên ngồi kế bên:
– Em muốn ăn gì?
Hạ Nguyên mỉm cười:
– Em dễ nuôi lắm, cái gì cũng được.
Hạ Mạn Thư gấp menu đưa cho phục vụ rồi nói:
– Anh cho em một nồi lẩu hai ngăn, một combo này.
Người phục vụ cúi đầu chào rồi đi vào trong.
Ailee đang kiểm tra sổ sách phía trong thì nghe phục vụ bảo rằng có cô gái nhỏ lúc trước đi cùng Sĩ quan Trần đến mua rượu.
Cô đoán ra là Hạ Mạn Thư, Vì ngày trước cô có nhận được cuộc điện thoại của Hoắc Cố Lăng Thành là nên để ý cô gái nhỏ này, bây giờ lại đến đây, cũng đúng lúc cô muốn nói chuyện với cô bé đáng yêu này.
Ailee đi ra thấy Hạ Mạn Thư đang nói chuyện vui vẻ với ba người, có lẽ là đến đây ăn thôi.
Cô kêu quầy nước uống làm ba ly nước ép rồi đi đến:
– Mạn Thư? Là em sao?
Hạ Mạn Thư nghe có người gọi thì quay lại, bắt gặp Ailee đang đi đến thì giơ tay vẫy:
– A chị Ailee! Là em Mạn Thư.
Ailee hôm nay mặc chiếc sườn xám màu đỏ nâu xẻ cao, tóc uốn sóng to thả dài xuống thắt lưng.
Dáng đi uyển chuyển, thân hình bốc lửa.
Cô đi đến cúi chào hai người A Tưing và Tiểu Vũ rồi ngồi cạnh Hạ Mạn Thư:
– Hôm nay đến ăn uống sao?
Mạn Thư gật đầu:
– Dạ! Hôm nay ngày cuối năm nên được ra ngoài chơi.
Em nghe bảo nhà hàng chị Ailee nổi tiếng vì đồ ngon nên em ghé qua ăn thử ạ.
Ánh mắt ngây thơ lấp láng cùng gương mặt tươi rói của Hạ Mạn Thư khiến Ailee bất giác cũng cười theo:
– Trần Diệc đâu sao không đưa em đến?
Hạ Mạn Thư thở dài:
– Anh ấy đi cùng Đội trưởng Dương Lâm rồi.
Đúng lúc hai phục vụ mang đồ ăn ra dần, đặt lên bàn.
Và một người đàn ông gầy tóc daui mang nước tới, Hạ Mạn Thư nhận ra người này, anh ta là A Kiệt người quầy bartender.
Ailee thấy gương mặt bí xị của cô thì khẽ vuốt tóc cô một cái, nhướn mày:
– Không sao đâu.
Chị có bảo A Kiệt mang cho mọi người nước ép.
Mọi người cứ ăn uống đi nhé! Hôm nay chị bao bàn này.
Mạn Thư vội xua tay từ chối:
– Không được đâu, như thế ngại quá.
Ailee chống cằm:
– Coi như lần đầu gặp mặt em cho chị cung tay một chút.
Nhé?
Hạ Mạn Thư chưa kịp nói thì Hạ Nguyên ngồi phía trong cười lên:
– Chị Hạ, chị Ailee nói thế rồi thì mình không nên từ chối.
Một bà chủ xinh đẹp như thế bao chị cả năm ăn ở đây cũng được.
Ailee ngiêng đầu nhìn, nheo mắt:
– Cậu này là..
Hạ Nguyên chớp chớp đôi mắt to, cầm một ly nước ép lên uống:
– Ailee không nhớ em sao? Mới qua bao nhiêu năm mà không nhớ em à?
Ailee nói nhưng không chắc:
– Tiểu Nguyên? Hạ Nguyên?
Hạ Nguyên gật đầu:
– Em nè chị.
Ailee ngạc nhiên:
– Hạ Nguyên, em lớn quá.
Chị không nhận ra em.
Nói chuyện một lúc đồ ăn cũng ra hết, Ailee đứng dậy:
– Chị còn có việc sử lý, mọi người ngồi ăn vui vẻ nhé!
Nói xong cô chào mọi người rồi tời đi.
Tiểu Vũ bị vẻ đẹp kiều mị của Ailee thu hút giờ mới dám hỏi:
– Mạn Thư, em quen cô ấy?
Hạ Mạn Thư vừa bỏ thịt vào nồi lẩu cừa trả lời:
– Lúc trước em có ghé qua đây lấy đồ cho quân y nên biết chị ấy.
Tiểu Vũ cũng phụ cô bỏ những miếng đậu hũ trắng muốt vào nồi lẩu, lên tiếng khen ngợi:
– Chị ấy đẹp thật đó.
Hạ Mạn Thư cười, quay lại Hạ Nguyên đang vui vẻ ăn cá nướng bên cạnh:
– Em quen chị ấy?
Hạ Nguyên ung dung trả lời:
– Lúc em ở cùng Thượng tướng được hơn một năm thì được gửi ở đây một thời gian để anh ấy đến Irad.
Ái chà! Hôm nay khá hời đó, được ăn uống miễn phí luôn nha!.