Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến]

Chương 80


Bạn đang đọc Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến] – Chương 80

Mấy hôm qua, thông qua công ty quan hệ xã hội thuê ngoài mà An Á biết được chút nội tình.

Đúng như Vương Nhất Bác dự liệu, Du Hi Gia dự định một kế hoạch bôi xấu Tiêu Chiến trên toàn mạng xã hội sau khi “Tần Sênh” đã định ngày ra rạp, đã tìm sẵn đội ngũ marketing, nghe nói bỏ vào rất nhiều tiền, để chuẩn bị trước đã huy động khắp mạng xã hội, liên hệ sẵn gần mười công ty quan hệ công chúng, chuẩn bị gần ba mươi bản thảo, sẵn sàng để tung ra lần lượt không ngừng, giữ độ chú ý, đăng liên tục một tuần, một lần bôi xấu Tiêu Chiến triệt để.

Hiển nhiên Du Hi Gia sợ Văn phòng Vương Nhất Bác nghe thấy tin tức phong phanh, công tác giữ bí mật rất tốt, cả chủ quản Giải Trí Thế Kỷ cũng giấu kín, ngặt nỗi Văn phòng Vương Nhất Bác tài nguyên nhiều quan hệ rộng, lại có chuẩn bị trước, nên đã biết.

Đội ngũ của Du Hi Gia chuẩn bị rất đầy đủ, nói xấu Tiêu Chiến vì tiến thân mà không từ thủ đoạn, lên giường với đạo diễn hạ thấp cát sê gì đó không cần phải nói, bọn họ còn chuẩn bị dùng giọng điệu đội ngũ của cậu, lấy “Tần Sênh” làm chất dẫn cháy, nâng Tiêu Chiến dìm Vương Nhất Bác, khen Tiêu Chiến tuổi trẻ có khả năng diễn xuất, da dẻ đẹp mịn như bông, bỏ xa Vương ảnh đế tuổi đã quá ba mươi.

Không nói cũng biết, khi những bài này được lên báo, lượng fan khổng lồ của Vương Nhất Bác sẽ cấu xé Tiêu Chiến nát đến mức nào.

“Trường Giang sóng sau xô sóng trước, Tiêu Thịt Tươi đạp mạnh Vương ảnh đế xuống bờ nước…” Vương Nhất Bác nghe An Á kể tỉ mỉ cái kế hoạch tinh vi của bọn họ, giận phì cười, “Vần ghê chứ…”

An Á ngượng.

Vương Nhất Bác cười rét cả người, “Tên Du Hi Gia đần độn đó rốt cuộc có biết chuyện của em và Tiêu Chiến không vậy?”

Biết mình thích Tiêu Chiến bao nhiêu mà còn dám lén chơi trò này, quả là thừa láo xược.

An Á lắc đầu, nói: “Chắc là không biết… Hình như Du Hi Gia cũng từng nghe đồn Tiêu Chiến bị em dùng quy tắc ngầm, nhưng sau đó cũng không xem là thật.”

Tiêu Chiến và Du Hi Gia từng thuộc một công ty, Du Hi Gia hiểu rõ tính Tiêu Chiến, bản chất rất ngạo nghễ, hay từ chối xã giao với người ta, dù công việc yêu cầu phải ra ngoài giao thiệp cũng tuyệt đối không cho ai đụng, Du Hi Gia hiểu lầm cậu là trai thẳng ghét đồng tính, thế nên luôn cho rằng Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chỉ có quan hệ thượng hạ cấp đơn thuần.

“Dù có biết… Thì cậu cũng đừng nghĩ Tiêu Chiến là người của cậu thì không ai dám nói xấu.” An Á quan sát sắc mặt Vương Nhất Bác, thận trọng nói: “Bây giờ Du Hi Gia bâu được vào thiếu gia của Hoa Thịnh rồi, tính cũng bành trướng hơn nhiều, chuyện trước đây không dám làm hiện tại đã dám, càng không cần nhắc chuyện cậu ta vốn đã có mâu thuẫn với Tiêu Chiến, luôn muốn cho cậu một vố đau.”


Vương Nhất Bác nheo mắt, vài giây sau bỗng bật cười, “Tổng cộng hắn ta tốn bao nhiêu tiền?”

“Con số cụ thể không rõ, nhưng…” An Á nhớ lại, “Đội ngũ marketing mà cậu ta thuê, một hợp đồng thấp nhất bảy con số, cao nhất chưa thấy mức ngừng, còn chưa tính đến các công ty qua hệ công chún khác, tiền giữ độ hot qua marketing mạng, dạng liên kết quy mô lớn này… Cũng khó nói, nhưng nói chung là không ít.”

“Được.” Vương Nhất Bác đứng lên, “Đừng bứt dây động rừng, để hắn ta tiếp tục chuẩn bị, tốn càng nhiều tiền càng tốt.”

An Á càng lúc càng bất an trong lòng, Vương Nhất Bác mãi không nói sẽ xử lý thế nào, chị không yên tâm, cho nên theo vào đoàn, muốn hỏi anh cho rõ ràng, thấy Vương Nhất Bác lại định đi vội ngăn lại, sốt ruột hỏi: “Rốt cuộc cậu định làm gì hả? Không nói nhưng gì với đội, một mình cậu làm được gì? Chờ khi nào bọn họ cho đăng tin cậu lên weibo đánh chính diện?”

An Á thấp thỏm khó nói thành lời, chị gánh vác sự nghiệp diễn viên của Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến và lợi ích của hơn trăm người trong văn phòng, mấy năm qua để đi đến ngày hôm nay mỗi một bước đều phải thận trọng mươi phần, một bước cũng không được sẩy, chị siết chặt tay, một lần yếu đuối hiếm thấy: “Vương Nhất Bác… Chị biết cậu chẳng bao giờ đau lòng mọi người cực khổ, nhưng cậu cũng phải tự nghĩ cho mình, cậu…”

“Ai nói em không đau lòng mọi người?” Vương Nhất Bác cười lịch lãm, giọng dịu xuống, vén lại lọn tóc xoăn rối bù của An Á, “Yên tâm, em tự biết chừng mực mà.”

An Á nhíu mày, định nói thêm thì Tiêu Chiến đi đến.

Khi quay phim Tiêu Chiến quá dễ bị cảm xúc ảnh hưởng, lúc phát huy siêu phàm là thế, lúc mãi không tiến vào nhân vật được cũng thế, cho nên Vương Nhất Bác vẫn giấu cậu chuyện này.

An Á miễn cưỡng cười với Tiêu Chiến, “Gần đây vất vả quá.”

“Không vất vả đâu chị.” Tiêu Chiến cười, thấy vẻ mặt của hai người, cậu giấu nghi hoặc trong lòng, quay sang nhìn Vương Nhất Bác, “Anh… Cảnh đánh nhau, đạo diễn Nhâm bảo gọi anh qua.”

“Sao vậy? Em đóng không đạt?” Vương Nhất Bác nhướng mày, “Cần anh hù em?”


Vương Nhất Bác phải đi giám sát cảnh quay, không còn cơ hội nói chuyện riêng, An Á không ở lại lâu, lo lắng dẫn trợ lý đi.

“Tần Sênh màn một trăm hai mươi chính cảnh một lần một! Action!”

Vụ kiện vẫn đang trong quá trình thẩm tra, tình tiết càng lúc càng bất lợi cho cha Tần Sênh, chứng cứ giả xuất hiện liên tục, chỉ thẳng cha của Tần Sênh mới là người được lợi từ khoản tiền không cánh mà bay khỏi công ty, trách nhiệm của đối tác đang trốn bên ngoài càng lúc càng nhỏ.

Tần Sênh mặt mũi tuấn tú, sau khi lên tin tức thì gợi hứng thú của rất nhiều nhà truyền thông, khiến rất nhiều người theo dõi, bản địa có không ítc ông ty tín dụng, mấy năm cứ hay xảy ra chuyện, đến lần này lại thu hút của truyền thông, ảnh hưởng càng lúc càng lớn, khiến “các cấp liên quan” thúc giục không ngừng, muốn vụ của Tần Sênh nhanh chóng kết thúc, thoát khỏi diện tình nghi hay nhận tội chịu tù cũng được, nói chung phải có cái để nói thì mới dẹp yên chuyện lần này được.

Luật sư phân tích đi phân tích lại cho Tần Sênh, cho rằng hy vọng tìm được đối tác đã ôm tiền bỏ trốn quá mông lung, muốn sớm đưa cha Tần Sênh ra ngoài, nhận tội lại là cách nhanh nhất hay nhất.

Rồi tích cực đưa yêu cầu tuyên bố phá sản, sau khi bù lại tiền vốn đã mất, rồi trả xong tiền nợ cá nhân là vụ kiện có thể kết thúc được, ảnh hưởng đến gia đình Tần Sênh cũng được hạ xuống mức thấp nhất.

Đây cũng là điều “các cấp liên quan” hy vọng, bọn họ thậm chí còn liên hệ Tần Sênh qua giáo viên trường đạo học của cậu, chấp nhận kết án rồi trường học sẽ giảm học phí, còn đặc biệt ưu tiên cho cậu.

Tần Sênh ngồi rất lâu trong trạm xe buýt đối diện văn phòng luật sư, khi mồ hôi đã ướt đẫm người, cậu gọi cho luật sự, từ chối đề nghị nhận tội.

Đứng trước quy tắc của trò chơi xã hội đã thành hình, vẫn hay có những người như thế, sống cho bản thân trở thành bản thân.

Đương nhiên, kẻ đi ngược quy tắc sẽ phải chịu khổ ít nhiều, ngày hôm đó, Tần Sênh bị trùm bao bố, chặn trong hẻm vắng đánh một trận.


Tần Sênh biết lần này không phải do người tham gia tín dụng đang trút giận, mà có người cố ý tạo áp lực cho cậu, ép cậu nhận tội, vậy nên cậu không nhận, đánh nhau với người ta trong hẻm vắng.

Tiêu Chiến không giỏi đóng cảnh đánh đấm, may mà cảnh này không cần động tác nước chảy mây trôi lả lướt điêu luyện gì, chỉ cần cậu vùng vẫy phát tiết loạn xạ là được, cảnh quay không có một câu thoại lại mất rất nhiều thời gian.

Không đánh thật mà lưng Tiêu Chiến cũng bị đạp đến mất cảm giác.

Cậu không ngừng bị đá ngã xuống đất, rồi lại bò lên, không ngừng đánh trả, ánh mắt hung hãn quật cường.

Vương Nhất Bác im lặng nhìn máy quay, một lúc sau nghiêng đầu cười khiêu khích với Nhâm Hải Xuyên.

Nhâm Hải Xuyên rất lo về cảnh này, sợ do tính cách Tiêu Chiến mà cậu không diễn ra sự căm phẫn điên cuồng này được, cố nhí gọi Vương Nhất Bác đến, không ngờ cậu lại phát huy rất tốt. Vương Nhất Bác hài lòng cô cùng, Tiêu Chiến khẽ thở dốc, chủ động nói “Anh nghịch em đi” trong lòng anh tối qua khi quay cảnh đánh nhau khí phách không thua kém bất kì ai.

Môi Vương Nhất Bác bất giác cong lên, nhộn nhạo trong lòng.

Tiêu Chiến bây giờ chỉ cần anh dỗ dành mềm lòng rồi là cái gì cũng chịu nói, tối qua Vương Nhất Bác vốn định tha cho, thương cậu quay phim vất vả, muốn cho cậu ngủ nhiều chút, nhưng biết sao được Tiêu Chiến tự đỏ mặt, lắp bắp nói: “Cho anh nghịch xong sẽ ngủ say hơn, không mộng mị nữa.”

Làm Vương Nhất Bác ngứa tay quá chừng.

Vương Nhất Bác hiểu rõ, Tiêu Chiến không chỉ vì trẻ tuổi tham vui, mà nhiều hơn, cậu muốn thỏa mãn nhu cầu của mình, mệt mấy cũng chịu phối hợp, để mình được thỏa thê.

Nhõng nhẽo, tính lại ngoan.

Vương Nhất Bác tự nhớ tự thẩm, Nhâm Hải Xuyên bên cạnh im lặng xem lại cảnh, bỗng nói: “Ánh mắt của Tiêu Chiến không phải diễn… Gần đây cậu ấy phải nén cơn tức trong lòng à?”

Hiểu rõ diễn xuất của Tiêu Chiến nhất, không tính Vương Nhất Bác thì chính là Nhâm Hải Xuyên.


Vương Nhất Bác sững lại, chuyện của Du Hi Gia chợt lóe lên trong đầu, anh nhíu mày nói: “Chắc là không đâu.”

Nhâm Hải Xuyên không biết nội tình, còn tưởng Vương Nhất Bác làm Tiêu Chiến, nhíu mày, trầm giọng nói: “Biết là cậu ấy sợ cháu rồi, đừng có sầm mặt với người ta mãi, trút giận vào cậu ấy, còn đang quay phim đó, cháu suốt ngày…”

“Cháu sầm mặt với cậu ấy bao giờ?” Vương Nhất Bác nghẹn ngào, “Lương tâm không thẹn với trời đất, hồi nào?”

Nhâm Hải Xuyên nhìn anh bằng ánh mắt đầy phiền hà, “Hôm trước cậu ấy muốn lên xe đưa đón của cháu, ngay trước mặt chú và phó đạo diễn, cháu không cho cậu ấy lên, bắt đứng bên ngoài, xe cháu thì sao hả? Quý giá lắm à? Cho cậu ấy ngồi một lát thì mẻ à?”

Vương Nhất Bác vất vả hồi tưởng lại, bật cười, “Hôm đó cậu ấy lên xe cháu tìm thuốc lá! Nhóc con… Cai thuốc lâu rồi, mà gần đây mệt mỏi quá, muốn buồn ngủ muốn hút, thỉnh thoảng cháu mềm lòng, lúc hút cho cậu ấy vài hơi, hôm đó to gan, dám xin cả điếu nguyên, trên xe cháu nhiều thuốc lá, sợ cậu ấy lén lấy, nên khóa luôn xe.”

Nhâm Hải Xuyên nhìn Vương Nhất Bác không tin tưởng, anh thản nhiên, “Không tin chú cứ hỏi đi, gần đây thường xuyên bị cháu dạy dỗ vì thói hút thuốc, hơn nữa hôm đó khóa xe rồi cháu dẫn Tiêu Chiến về xe cậu ấy mà, tìm cậu ấy ôm ấp còn không kịp, đuổi mà được à?”

Nhâm Hải Xuyên vẫn cứng nhắc: “Bản thân là cái tẩu thuốc còn quản người khác.”

“Thì vì bản thân là cái tẩu thuốc rồi nên mới không cho cậu ấy giống cháu.” Vương Nhất Bác lười lười, “Quá hại phổi, lúc trẻ chưa thấy gì, mấy năm nay vào đông là lại ho… Trước đây vì quay phim cậu ấy mới học hút thuốc, vẫn chưa hút nhiều, cổ họng còn sạch sẽ, dễ cai hơn.”

Nhâm Hải Xuyên hơi xấu hổ, liền lạnh mặt, chốc lát sau thì nói: “Hôm qua Hội Chợ Phù Hoa tìm chú, hỏi tháng sau có thời gian không, bên đó đang tổ chức hoạt động chúc mừng một trăm năm thành lập, được chú ý cả trong lẫn ngoài nước, bên đó muốn phỏng vấn, nói có thể tuyên truyền ngắn gọn cho Tần Sênh.”

Vương Nhất Bác rất bất ngờ, “Hội Chợ Phù Hoa” là một tạp chí nước ngoài, cũng có hoạt động mảng phỏng vấnd diện ảnh, đầu tư phim ảnh, nức tiếng sang chảnh, bình thường không bao giờ tuyên truyền cho phim trong nước, càng đừng nói tới diễn viên chưa quá tên tuổi như Tiêu Chiến, Nhâm Hải Xuyên nói: “Đương nhiên, phỏng vấn là phỏng vấn cháu, Tiêu Chiến… quá sức, chú cũng không nhắc.”

“Phỏng vấn phương diện nào?” Vương Nhất Bác chợt nảy ra một ý, ngước mắt, “Điện ảnh hay cá nhân?”

“Chắc chắn là cá nhân rồi.” Nhâm Hải Xuyên trừng mắt, “Chịu tuyên truyền phim chút chút giúp cháu là không tệ rồi, lần này hoàn toàn vì nể mặt chúng ta, người ta mới ưu đãi đặc biệt, quăng tiền cũng vô dụng, đừng tính nữa.”

“Cá nhân…” Vương Nhất Bác chầm chậm nở nụ cười, “Được, đang cần cái đó đây, cháu đi.”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.