Bạn đang đọc Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến] – Chương 79
Vương Nhất Bác im lặng chốc lát rồi lặp lại bằng chất giọng lạnh buốt: “Nghiện ma túy…”
An Á rùng mình.
Vương Nhất Bác châm thuốc, lại bật cười, “Tên Du Hi Gia đó bệnh gì rồi à? Muốn chói chang lần cuối trước khi tắt?”
An Á và Vương Nhất Bác làm việc chung lâu năm, cách điện thoại cũng nhận ra được anh sắp bùng nổ rồi, chị hiểu rõ tính Vương Nhất Bác, sợ anh không kiềm được lửa giận đi tìm Du Hi Gia đánh nhau, nhưng càng sợ chẳng may mình không giải quyết được, để lộ chuyện thì hại Tiêu Chiến, không thể không nói: “Không bệnh gì đâu… Chị mới nói đó, cậu ta vừa nhận một bộ phim không tệ lắm, được Phong Ảnh đầu tư, chị nghe nói… Công tử nhỏ của Hoa Thịnh gần đây thân thiết với Du Hi Gia lắm.”
Vương Nhất Bác hiểu ra, rít thuốc, “Có kim chủ, dám đứng thẳng lên rồi.”
“May mà Tiêu Chiến nhạy tin, báo trước cho chúng ta có thể Du Hi Gia sắp hại cậu ấy, văn phòng vẫn giữ tinh thần đề phòng, nếu không đã bị đâm sau lưng rồi.” An Á giận đến đau bao tử, “Lúc mới biết tin này chị buồn nôn muốn chết, thủ đoạn của Du Hi Gia quá vô liêm sỉ, nếu tin này nổ ra, đính chính lẫn đưa ra chứng cứ kịp thời cũng vô dụng… Không ai thích nghe chúng ta cải chính thanh minh, giải thích thật thì cũng bị vu thành chúng ta khủng hoảng truyền thông, không chết cũng bị thương.”
“Chưa chắc bọn họ sẽ nói thẳng, có thể sẽ dẫn dắt các fan từ hướng khác.” An Á nắm rõ chiêu trò của đám người này, cố bình tĩnh phân tích cho Vương Nhất Bác: “Bóng gió nói mấy câu nước đôi, chẳng hạn như tình trạng của Tiêu Chiến xuống dốc, sợ là đã đi vào vết xe đổ của ai ai đó, gần đây cậu gầy đi quá nhiều, lúc quay phim lại liều mạng, ngày nào cũng mệt mỏi, ảnh chụp cậu ấy ngáp ở phim trường có hàng tá, gầy rộc đi, mệt mỏi… Biên tập số ảnh đó lại đưa vào một chỗ, thật sự có thể khiến mọi người tin.”
Vương Nhất Bác rũ mắt, ngậm thuốc ồm oàng nói: “Phắc cả họ nhà nó.”
Vì vai diễn, để gầy đi, Tiêu Chiến phải chịu đựng bao nhiêu khổ sở đằng sau ống kính Vương Nhất Bác là người hiểu hơn ai hết, nhưng chẳng ai nhìn thấy, kẻ xấu bụng chỉ cần mấp máy môi vài cái đã trở ngược thành công cụ hủy hoại cậu.
Trắng không vì bị nói xấu mà thành đen được, Tiêu Chiến sẽ không bị triệt đường vì mấy lời đồn vớ vẩn này, bọn họ cũng có cách thanh minh và phản đòn, nhưng…
Thứ tin tức chướng tai như thế được tung ra, ảnh hưởng tiêu cực quá lớn, thiện cảm của khán giả mà cậu vất vả tích lũy được sau năm năm vùi đầu đóng phim từ khi vào nghề sẽ bị suy giảm nghiêm trọng, đáng sợ hơn là, những cuộc thảo luận rốt cuộc Tiêu Chiến có nghiện hút hay không sẽ vĩnh viễn không biến mất.
Đúng là thứ cóc nhái, cắn không chết, nhưng làm người ta buồn nôn.
Vương Nhất Bác vò nhàu gói thuốc trong tay, một lúc sau mới nói: “Du Hi Gia… Trước đây em đánh giá thấp hắn rồi.”
An Á không nắm chắc chuyện lần này có dùng quan hệ giải quyết được không, cười khan thương lượng, “Cậu… hoặc chủ tịch Vương, có quen biết với cậu chủ nhỏ của Hoa Thịnh không? Chuyện lần này tuy là giả nhưng chúng ta không thể để mặc cho nó nổ tung ra được, phải giải quyết trước, chúng ta không thể để Tiêu Chiến dính tới chuyện đó.”
“Em không quan biết gì cậu ta, với cha cậu ta thì từng ăn cơm một lần, mấy năm trước rồi, giao hệ xã giao thôi, không dùng được.” Vương Nhất Bác dụi tắt thuốc, “Có dùng được em cũng không định giải quyết bằng quan hệ đâu, chị đi hỏi thử xem bọn họ định khi nào đưa tin, em đoán sẽ không cho tin lên vào lúc này đâu… Phim chưa quay xong, bây giờ cho lên chỉ hại được mình Tiêu Chiến, ảnh hưởng không lớn, nếu em là hắn ta, sẽ chờ Tần Sênh định ngày ra rạp rồi mới tung tin, sau đó liên kết luôn chuyện không thù lao vào nửa thật nửa giả, chặt tận gốc cậu, ảnh hưởng mạnh đến doanh thu của Tần Sênh, như vậy sau này sẽ không nhà đầu tư hay đạo diễn nào chịu dùng Tiêu Chiến nữa.”
“Để chị hỏi thử, nhưng…” An Á không biết Vương Nhất Bác định làm gì, nghi hoặc hỏi: “Nhưng hỏi rồi thì sao nữa? Cậu ta tung tin trễ vài tháng cũng vậy thôi mà? Du Hi Gia muốn đâm lén Tiêu Chiến lâu rồi, đây luôn là mối họa ngầm, càng không cần nói chuyện đóng phim không cát sê, còn đưa được cả chứng cứ ra, là thùng thuốc nổ đó. Ý kiến của chị là liên hệ thử xem sao đã, dọa dẫm hay dụ dỗ gì cũng được, nói rõ ràng mọi chuyện, bắt cậu ta hứa, sau này không được hại cậu nữa.”
Nói đến đoạn “dụ dỗ” An Á thấy bực bội trong người vô cùng, thứ người như Du Hi Gia, đi xã giao với hắn ta thể nào cũng sẽ bị bào tiền, bào một cú hết thù lao một phim điện ảnh của Tiêu Chiến!
Vương Nhất Bác ngẩn ra, bật cười, “Hà cớ gì?! Tên khốn đó sắp giẫm lên mặt em rồi mà em còn phải cho tiền bịt miệng à?”
“Cớ là cậu ta thật sự có mấy phần sự thật, là chúng ta không thể sẩy chân trong thời điểm chuyển đổi hình tượng cho Tiêu Chiến.” Mấy năm rồi An Á không lăng xê nghệ sĩ, chị kỳ vọng rất cao vào Tiêu Chiến, tuyệt đối không chịu lật thuyền cho cái máng nước này, “Nếu cậu không muốn chi tiền cho cậu ta, vậy… chị nghĩ cách liên lạc với cậu ta nhé? Dùng từ mạnh một chút, nói rõ ràng cậu hiện tại là nghệ sĩ Văn phòng Vương Nhất Bác đang dồn lực lăng xê, nếu cậu ta dám…”
“Không cần nói gì với hắn ta hết.” Vương Nhất Bác đã có tính toán sẵn trong lòng, giọng rất cứng rắn, “Chị cứ xác định xem có phải hắn sắp tung tin không, còn lại để em giải quyết.”
An Á lập tức thấy bất an, từ khi Tiêu Chiến dùng chiêu thí mạng với Giải Trí Thế Kỷ vì Vương Nhất Bác, trong lòng anh vẫn nghẹn cục tức, sớm muộn gì cũng phải xả ra, An Á lo lắng hỏi: “Không… không phải cậu định đi tìm cậu ta đó chứ?”
“Hắn đáng à?” Vương Nhất Bác phì cười, “Xác định rồi gọi lại cho em… Nếu có chút não thì lẽ ra hắn nên chờ Tiêu Chiến quay xong mới tung tin.”
An Á không yên lòng, đành phải nói: “Được… được rồi.”
Buổi tối Vương Nhất Bác không có cảnh, thi thoảng lại liên lạc với An Á và những người khác, sợ Tiêu Chiến nghe thấy làm ảnh hưởng tiến độ quay, chỉ để Trúc Tịnh lại chăm sóc cậu, còn anh về khách sạn trước.
Đúng như Vương Nhất Bác dự liệu, quả thật Du Hi Gia không định tung tin về Tiêu Chiến ngay, một là dù sao cũng là kiêng dè phần nào, hai là ai cũng biết giờ chưa phải thời điểm tốt nhất.
Biết Du Hi Gia sẽ không giờ trò ngay, Vương Nhất Bác yên lòng, anh đã có ý tưởng, An Á phập phồng lo sợ hỏi mãi mà anh vẫn không nói.
Khoảng mười giờ tối, Tiêu Chiến về khách sạn.
Vô tình Vương Nhất Bác đang nghe điện thoại ngoài ban công, Tiêu Chiến tưởng anh không có trong phòng, tự tắm rửa trước, tắm xong lên giường nằm, cố chống chọi cơn buồn ngủ không chịu nhắm mắt.
Vương Nhất Bác gọi điện thoại xong quay vào phòng thì thấy Tiêu Chiến đang chơi trò mi mắt đánh nhau, Vương Nhất Bác nhướng mày, “Mắt đỏ bừng rồi mà chưa chịu ngủ à?”
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác thì tươi tỉnh lên nhiều, tai đỏ bừng, bẽn lẽn lẫn chờ mong: “Hôm nay anh nói là… còn muốn phạt em mà?”
Nửa đêm, bên ngoài gió mưa gào thét, trong phòng ấm hừng hực, cậu bạn trai nhỏ buồn ngủ sắp không mở mắt lên nổi mà vẫn nhớ hôm nay mình chưa “hả giận”, không dám ngủ, không chút phản kháng chờ mình bắt nạt, để mình nguôi giận…
Vương Nhất Bác liếm môi, chỉ trong một chớp mắt tảng thép bị Du Hi Gia luyện thành đè trong lòng bỗng hóa thành cục bông xốp mềm.
“Không mệt hả?” Vương Nhất Bác ngồi xuống giường, giở trò xấu tính: “Anh không nghịch tí thì không ngủ được?”
“Hơi mệt.” Tiêu Chiến thật thà, cố nén xấu hổ nói tiếp, “Nhưng… vẫn thích cho anh nghịch…”
“Anh không biết nặng nhẹ, lỡ tay chút thôi là làm em không được ngủ đó, vẫn tình nguyện?” Một tay Vương Nhất Bác vén cổ áo Tiêu Chiến, luồn vào, thỏa mãn nheo mắt, không khỏi than: “Toàn xương.”
Tiêu Chiến nghe vậy hơi cuống, định xoay lưng lại, bị Vương Nhất Bác ngăn.
“Được rồi được rồi, biết chỗ nào của em còn được mấy lạng thịt rồi, không cần phải khoe đâu, đừng nhúc nhích, mấy ngày không kiểm tra tử tế rồi…” Vương Nhất Bác cởi đồ Tiêu Chiến, nhìn nhìn, rồi chợt hạ giọng nói: “Cục cưng, chúng ta không thể gầy hơn được nữa.”
“Dạ.” Tiêu Chiến chẳng biết gì, được Vương Nhất Bác vuốt ve thoải mái cuộn chân lại, “Em không giảm thêm nữa…”
Vương Nhất Bác không định nói chuyện Du Hi Gia cho Tiêu Chiến biết, vuốt ve xoa dịu lần nhau xong thì tắt đèn nằm xuống.
Vương Nhất Bác chưa hoàn toàn thỏa mãn, ôm Tiêu Chiến cọ cọ mãi, cậu mệt lắm rồi, nửa mơ nửa tỉnh, lúc Vương Nhất Bác sờ xuống dưới vẫn tách chân ra theo thói quen.
Tim Vương Nhất Bác mềm nhũn.
Nhiều lúc anh thật sự rất muốn nói cho tất cả mọi người, cho lớp lớp fan nữ cuồng nhiệt của Tiêu Chiến biết, Tiêu Thịt Tươi sáng sủa đẹp trai, biết công biết thủ, chịu trêu chịu đùa mà bọn họ thích đến phát điên khi nằm trong lòng mình ngoan ngoãn dễ cưng đến độ nào.
Vương Nhất Bác nhớ tới dự định hôm nay, nhẹ giọng hỏi: “Tiêu Chiến… Muốn công khai không?”
Tiêu Chiến nửa mơ nửa ngủ, dụi dụi vào Vương Nhất Bác, nỉ non: “Ba em không quan tâm chuyện của em… Công khai đi…”
Vương Nhất Bác cười, cúi đầu hôn tai cậu, “Ừm.”