Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến]

Chương 8


Bạn đang đọc Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến] – Chương 8

Từ sau cái hôm dán giữ nhiệt cho Vương Nhất Bác, Tiêu Chiến cảm giác mối quan hệ giữa mình và Vương ảnh đế dường như đã bất giác gần gũi hơn một bước.

Trước đó, trong thời gian chờ quay, Vương Nhất Bác chưa từng nói nhiều với cậu, hai người tự ngồi trong phòng nghỉ của mình, khi Nhâm Hải Xuyên hướng dẫn thì mới tụ tập lại, khớp thoại, đó là lúc duy nhất có giao lưu.

Khi tập diễn Vương Nhất Bác cũng hành xử đúng như tính chất công việc, không nói thừa nửa chữ. Tiêu Chiến lại ngại, không dám gợi chuyện gì, sợ Vương Nhất Bác thấy mình nói nhiều khó chịu.

Nhưng bây giờ Vương Nhất Bác lại chủ động gọi Tiêu Chiến vào phòng nghỉ của mình.

Phòng nghỉ của Vương Nhất Bác thường luôn rộng hơn của Tiêu Chiến một chút, điều kiện cũng tốt hơn, mỗi khi đến trường quay Vương Nhất Bác dẫn theo ít nhất hai xe, hai trợ lý gần như dọn hết đồ đạc Vương Nhất Bác dùng hằng ngày đến trường quay, sẵn sàng cung ứng cho các kiểu khó ở lẫn khó chịu bất tử của Vương Nhất Bác.

Ban đầu hai trợ lý thấy Tiêu Chiến thường xuyên đến thăm phòng nghỉ và xe đưa đón của Vương Nhất Bác cũng ngạc nhiên lắm, Vương Nhất Bác vốn rất ghét người khác xâm lấn không gian tư nhân của mình, người ta không biết nhưng trợ lý sinh hoạt biết, Vương ảnh đế luôn hòa nhã lịch thiệp với người ngoài lúc riêng tư thật lòng khó hầu hạ, có lẽ Vương Nhất Bác cũng tự biết thân biết phận, biết mình cách hình tượng quý ông mà cả đội tạo dựng rất xa, cho nên rất chú ý bảo vệ đời tư.

Nhưng Tiêu Chiến là một ngoại lệ, trong trường quay ngoài Nhâm Hải Xuyên chỉ có mình cậu thường được Vương Nhất Bác gọi lại, ra ra vào vào phòng nghỉ của anh.

“Trợ lý chờ trên xe hết rồi, tôi ở đây một mình chán.” Vương Nhất Bác gọi điện triệu hồi Tiêu Chiến sang phòng mình rồi đứng lên nhường ghế cho Tiêu Chiến, anh thì vừa ngáp vừa bỏ ra góc ngồi, “Cái… quyển kịch bản của cậu sao dày vậy?”

“Em kẹp chung với ghi chú và mô tả tự viết.” Tiêu Chiến cầm áo khoác Vương Nhất Bác vắt trên ghế lên gấp gọn để qua bên rồi mới ngồi xuống nói: “Em mới đi hỏi thử, một tiếng nữa bấm máy rồi.”

“Ừm…” Vương Nhất Bác nhìn đồng hồ, bất đắc dĩ, “Lại phải quay tới nửa đêm.”

Tiêu Chiến cười cười, an ủi, “Mấy ngày nữa là tới Bình Nam, gần như hết ngoại cảnh rồi… Em nghe nói điều kiện bên đó tốt lắm, trường quay cách khách sạn cũng không xa, không khí cũng khá hơn bên này nhiều.”

Vương Nhất Bác nửa cười nửa không, “Đừng mừng vội, tới lúc đó phải theo đoàn cả ngày, bây giờ còn chút thời gian riêng, thi thoảng hẹn bạn đi chơi, qua đó thì bị cấm cửa cả ngày.”

Tiêu Chiến thì không bận tâm lắm, chỉ cần được ở chung với Vương Nhất Bác thì làm gì cậu cũng vui lòng, khách sạn bên Bình Nam đã đặt xong, cậu từng xem, cậu và Vương Nhất Bác ở cùng tầng, chỉ cách một phòng ở giữa.

“Tập thoại không anh?” Tiêu Chiến nhìn nhìn khóe mắt đỏ ửng của Vương Nhất Bác, “Tối qua anh ngủ không ngon?”


Tối qua lúc kết thúc là hơn mười một giờ đêm, về đến nhà cũng chưa quá nửa đêm, cũng không quá trễ.

“Sắc mặt tôi không tốt hả?” Vương Nhất Bác soi gương, xoa cổ, “Tối qua quay xong bị người quen kéo đi chơi, ba giờ sáng mới về nhà, ngủ chưa được mấy tiếng đã chạy tới đây.”

Vương Nhất Bác gọi cho trợ lý hỏi cà phê, Tiêu Chiến thở dài trong lòng, trước đây không biết, sau một thời gian tiếp xúc mới phát hiện, nam thần sinh hoạt rất không điều độ, đến tối cứ hay ngủ muộn vì chuyện này chuyện kia, sáng hôm sau còn phải dậy sớm quay phim, thói quen sinh hoạt cũng không tốt, hút thuốc, còn thích uống rượu.

May mà tổ nghề thương, dù bị đày đọa như thế thân hình và da dẻ của Vương Nhất Bác ba mươi hai tuổi vẫn giữa nguyên trạng thái đỉnh cao, so với khi vào nghề, ngoài khí chất bớt chút non nớt thêm chút hấp dẫn, thì thời gian mười năm không tàn phá được chút nhan sắc nào của người này, được tháng năm gột rửa, lại càng mê người.

Để quay mấy cảnh ở Bình Nam, thời gian này Vương Nhất Bác đang nuôi tóc, bình thường khi quay tạo hình kéo tóc anh ra sau nên không thấy, lúc này không vuốt gel, lọn mái dài rũ xuống che khuất tầm mắt, như điểm thêm nét gợi cảm.

“Khụ…” Tiêu Chiến lắc đầu, ép mình hoàn hồn lại, đề nghị: “Nếu anh mệt thì em gọi trợ lý của em tới, em tập thoại với cậu ấy anh xem thôi?”

Vương Nhất Bác bật cười, “Không cần… Tôi để quên kịch bản ở nhà rồi, cho tôi mượn của cậu.”

Tiêu Chiến gật đầu, đưa quyển kịch bản của mình cho anh.

Vương Nhất Bác lật tới cảnh sắp quay, liếc mắt nhìn rồi đóng lại, thoại anh đã thuộc lâu rồi, xem qua là nhớ lại ngay.

Khi trợ lý Sầm Văn mang cà phê vào hai người đang tập thoại, Sầm Văn không dám quấy rầy, đặt cà phê xuống rồi đứng bên cạnh chờ xem Vương Nhất Bác còn cần gì nữa không.

“Tôi phát hiện…” Vương Nhất Bác nhìn Sầm Văn, Sầm Văn vội đưa cà phê cho anh, Vương Nhất Bác chỉ cầm trong tay chứ không uống, hơi nhíu mày, “Đang tập thoại nên cậu không diễn chính thức hả? Sao mà đài từ…”

Vương Nhất Bác không nói tiếp.

Tiêu Chiến giật thót trong lòng… Đài từ của cậu đúng là không ổn.

Quay phim thần tượng còn chữa bằng lồng tiếng hậu kỳ được, bây giờ phải thu tiếng trực tiếp, chỉ có thể tự phát huy.


Diễn cảnh bình bình còn đỡ, đến những cảnh cần cảm xúc mạnh thi thoảng Tiêu Chiến sẽ không kiềm được giọng, lúc nói quá nhỏ, khi lại lạc giọng.

Vương Nhất Bác nhấp cà phê, lấy điện thoại ra chơi, gần như không định tập thoại với cậu nữa.

Tiêu Chiến xấu hổ ngồi trên ghế, tức khắc trở nên căng thẳng hồi hộp.

Vương Nhất Bác anh ấy… thất vọng về mình rồi sao?

Bị Nhâm Hải Xuyên mắng một trăm lần trước mặt mọi người cũng không khiến Tiêu Chiến đau lòng bằng một ánh mắt muốn nói lại thôi của Vương Nhất Bác.

Hưng phấn và nhiệt tình lúc mới được gọi đến tập thoại bị chậu nước lạnh này dội buốt tới tận xương.

Không có gì khiến người ta buồn rầu khó chịu hơn là bị người mình thích thất vọng xem thường.

Sao mà… vô dụng quá đi?!

Vương Nhất Bác cúi đầu nhìn di động, thong thả uống cà phê.

Tiêu Chiến như ngồi thảm chông, cảm thấy mình ngồi đây chỉ làm chướng mắt thêm thôi.

“Anh Nhất Bác, em…”

Tiêu Chiến lấy hơi nhẹ.

Mình bỏ bấy nhiêu công sức… vất vả lắm mới được đóng phim chung với Vương Nhất Bác, chỉ để anh ấy biết mình tệ tới mức nào thôi sao?

Tiêu Chiến dồn hết dũng khí nói nhỏ: “Em thử lại được không? Đài từ của em đúng là không ổn, em sẽ cố gắng hết sức! Cố gắng phối hợp với anh…”


Vương Nhất Bác ngước mắt, ngây ra rồi tắt trang web đang xem, Sầm Văn đứng ngay cạnh anh, cô tinh mắt liếc thấy, Vương Nhất Bác đang lên mạng tra xem lý lịch phim ảnh của Tiêu Chiến bấy lâu nay.

Vương Nhất Bác gật đầu, “Được, lại nào.”

Tiêu Chiến vò góc áo, mới thoại được vài chữ Vương Nhất Bác đã nhíu mày hô: “Ngừng.”

Tiêu Chiến như lọt hầm băng, cả trái tim lạnh buốt.

Vương Nhất Bác vứt điện thoại qua một bên, rướn tới, đặt một tay lên bụng dưới của Tiêu Chiến.

Tiêu Chiến: “!”

Vương Nhất Bác thong thả bảo: “Nói lại đi.”

Tiêu Chiến căng thẳng tim đập thình thịch không ngừng, cậu cố thở đều, tập trung tinh thần, đọc lại lần nữa.

Vương Nhất Bác phì cười, “Cơ bụng hoàn toàn thả lỏng… Vậy cậu không phát âm từ bụng, hoàn toàn dùng cổ họng? Lúc quay chính thức không sợ vỡ giọng à?”

Tiêu Chiến vội nén hơi xuống, hít sâu, thoại lại.

“Đừng thở mạnh, trước khi đọc thoại cậu còn phải lấy hơi nữa à?” Ngón tay dài của Vương Nhất Bác vẫn đặt trên bụng dưới Tiêu Chiến, nhíu mày, “Làm lại.”

Tiêu Chiến nín thở, dồn hơi từ bụng dưới lên bụng trên, đọc thoại lại lần nữa.

Vương Nhất Bác buông Tiêu Chiến ra, tựa vào ghế, uống cà phê rồi nói: “Khá hơn nhiều rồi.”

Tiêu Chiến thở ra một hơi dài, sống lưng cậu toát mồ hôi rồi.

Tới giờ Tiêu Chiến mới thấy xấu hổ, cậu lén liếc nhìn Sầm Văn, thấy sắc mặt cô bình thường mới dám thả lỏng, chân thành nói với Vương Nhất Bác: “Cảm ơn anh, em… Sau này nhất định sẽ chăm chỉ luyện tập, từ khi tốt nghiệp ít khi luyện đài từ, tại em quá lười biếng.”

Vương Nhất Bác cười khẽ, “Giờ ai cũng thế… Nhưng nếu cậu muốn phát triển theo hướng tốt hơn, tốt nhất vẫn nên tự yêu cầu cao một chút.”


Tiêu Chiến vội gật đầu thụ giáo: “Dạ.”

Phó đạo diễn gõ cửa, cười bảo: “Tiêu Chiến đang ở đây phải không? Chuyên viên trang điểm tìm cậu mãi kìa, về trang điểm thôi, sắp bấm máy rồi.”

Tiêu Chiến vội đáp lời, cậu đang định đi nhưng ngẫm nghĩ lại đỏ mặt cúi đầu chân thành nói với Vương Nhất Bác đang chơi điện thoại, “Cảm ơn anh Nhất Bác dạy em.”

Vương Nhất Bác không ngẩng đầu, chỉ cười phẩy tay, bảo cậu mau đi trang điểm đi.

Tiêu Chiến như trút được gánh nặng, tung tăng chạy đi.

Lúc đang khép cửa, Tiêu Chiến thoáng nghe thấy Sầm Văn trong phòng cười nói: “Sao lúc nãy anh nghiêm khắc thế, làm mặt Tiêu Thịt Tươi trắng bệch kìa.”

Có vẻ như Vương Nhất Bác cảm thấy trợ lý của mình hỏi vô lý, bất lực nói: “Anh dọa cậu ta lúc nào?!”

Ngoài cửa, Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt, thì ra vừa rồi chỉ là trạng thái bình thường của Vương ảnh đế, vậy mà mình đã sợ muốn mất hồn rồi!!

Bất quá… Tiêu Chiến xoa bụng, hơi xấu hổ.

Lúc nãy Vương Nhất Bác tiến sát cậu quá chừng!

Vương Nhất Bác đặt tay trên bụng dưới của mình, mắt nghiêm nghị bảo cậu đọc thoại, nhớ tới lại nhũn cả chân.

Thứ áp lực khiến người ta thở không nổi đó, gần như khiến Tiêu Chiến không nhấc chân nổi.

Tiêu Chiến lắc đầu lia lịa, thầm mắng thể chất quá M của mình, luống cuống chạy về phòng.

Trong phòng, Sầm Văn cố nhịn cười, “Anh biết lúc mình sầm mặt xuống đáng sợ thế nào không? Tiêu Chiến hẳn rất kính trọng anh, lúc nãy anh không nhìn cậu ấy, cậu ấy đứng ngồi không yên, nhìn tội nghiệp lắm.”

Vương Nhất Bác không trả lời, anh uống hết  phê rồi đặt ly xuống bàn, thấy Tiêu Chiến để quyển kịch bản lại liền tiện tay cầm lên.

Quả thật trong kịch bản dán đầy ghi chú chằng chịt, Vương Nhất Bác lật lật, đến trang cuối cùng thì chợt khựng lại.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.