Bạn đang đọc Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến] – Chương 7
Mấy ngày sau đó, Vương Nhất Bác liên tục không liên lạc với Dư Tân Trạch.
“Dư Tân Trạch tới tận chỗ chị tìm cậu rồi.” Người đại diện An Á của Vương Nhất Bác dở khóc dở cười, “Cậu lại gây chuyện gì vậy hả?”
Vương Nhất Bác ngồi trên ghế dài chơi trò chơi không thèm ngẩng đầu lên, lười lười đáp: “Quay phim suốt cả ngày, em gây chuyện gì được… Anh ấy nói gì với chị?”
An Á lắc đầu: “Cái này thì không, rốt cuộc có chuyện gì?”
Vương Nhất Bác vừa hơi phân tâm đã bị đối thủ tiêu diệt, anh “chậc” một tiếng, nhíu mày ném điện thoại qua bên, ngẩng lên cầm lấy nước trái cây trợ lý đưa, nhấp một ngụm rồi nói: “Anh ấy muốn kí hợp đồng với Tiêu Chiến, nhờ em dắt mối, em lười can thiệp.”
An Á bật cười, “Lười thì thôi, có cần trốn cậu ta không? Làm chị tưởng cậu lén chị làm gì, hỏi tùm lum người ai cũng nói không biết nên mới tự chạy đến.”
Vương Nhất Bác quay phim hai tháng rồi, đây mới là lần đầu An Á đến thăm.
“Sao mấy người suốt ngày sợ em gây chuyện vậy?” Vương Nhất Bác cau mày, “Phòng công tác của chúng ta rảnh tới vậy sao? Không còn gì chính đáng để làm?”
An Á ngạc nhiên nhìn Vương Nhất Bác, hỏi ngược lại: “Chuyện chính đáng của bọn chị chẳng phải là chạy theo đổ vỏ cho em à?”
Vương Nhất Bác ứ.
Khác với những nghệ sĩ như Tiêu Chiến, Vương Nhất Bác không phải nghệ sĩ trực thuộc công ty giải trí nào đó.
Lúc mời vào nghề, Vương Nhất Bác làm với công ty giải trí của chú mình vài năm, tốt nghiệp đại học rồi thì tách ra, tự mở phòng công tác. Nhóm An Á là thân quân Vương Nhất Bác tập hợp từ lúc đó.
Văn phòng của Vương Nhất Bác chỉ có mỗi một nghệ sĩ là anh, anh là ông chủ, cũng là tài nguyên duy nhất, kể ra thì thấy hơi tiêu điều, nhưng văn phòng tuy nhỏ mà không thiếu thứ gì, đối nội chưa từng thiếu nguồn tài nguyên tốt, đối ngoại có mối quan hệ với tất cả các công ty truyền thông lớn, qua mấy năm tuyển chọn lẫn đào thải, nhân viên nòng cốt của cả đội toàn thuộc loại A+ trong ngành.
Việc quản lý và vận hành tài sản riêng của Vương Nhất Bác có đội ngũ chuyên nghiệp khác phụ trách, phòng công tác bên này lương nhiều việc ít, dồn hết lực lượng bồi dưỡng một người, chỉ cần lên kế hoạch phát triển cho Vương Nhất Bác, liên hệ tuyển chọn tài nguyên, và… quan hệ xã hội thay Vương ảnh đế, xử lý các tình huống kỳ quái.
An Á vuốt mái tóc xoăn dày công chăm sóc, khoan thai nói: “Mỗi lần cậu đi quay phim, bọn chị quạnh quẽ lắm… Nhưng vậy cũng tốt, xem như nghỉ ngơi dưỡng sức, dưỡng sức chờ cậu quay xong về báo đời.”
Vương Nhất Bác: “…”
Vương Nhất Bác cầm điện thoại lên lại, mở trò chơi lên tự.chơi.một.mình.
“Nói nghe đi mà, để bọn chị chuẩn bị trước.” An Á nửa quan tâm nửa nhiều chuyện: “Rốt cuộc có chuyện gì?”
Ngón tay dài dài của Vương Nhất Bác quẹt liên tục trên màn hình, thờ ơ nói: “Thật ra đã nhận lời thuyết phục hộ Dư Tân Trạch rồi, còn nói mười phần chắc chín rồi, nhưng tự dưng em thấy không vui nữa, cho nên trốn… Mà em cũng nói với anh ta rồi, tạm gác chuyện này lại đã, tại anh ta không chịu bỏ thôi.”
An Á nghe vậy càng thấy lạ, “Sao đột nhiên không vui nữa? Tiêu Chiến chọc giận cậu hả?”
“Cậu ấy chọc gì em chứ…” Vương Nhất Bác không rời mắt khỏi màn hình, cẩn thận tránh đạn của đối phương, “Cậu ấy tốt lắm.”
An Á nóng ruột, “Vậy thì tại sao?!”
Vương Nhất Bác không cẩn thận, lại chết, anh hết cách, đành phải ngẩng lên hỏi: “Chị biết Dư Tân Trạch đúng không?”
An Á gật đầu, “Truyền thông Thời Thượng, Dư Tân Trạch và chủ cũ góp vốn mở, chủ bỏ tiền cậu ta bỏ tài nguyên, mấy năm nay cũng xem như phát triển.”
“Phát triển?” Vương Nhất Bác phì cười, “Tài nguyên cấp cao nhất của bọn họ hoàn toàn của Dư Tân Trạch, những người khác trực thuộc nổi tiếng toàn nhờ đóng phim bại não. Đi hướng thuần thương nghiệp cũng dám nói là phát triển?”
An Á cười nhẹ, “Vương ảnh đế đứng thẳng nói chuyện không đau eo, cậu tưởng ai cũng được như cậu hả, vừa vào nghề đã là nam chính phim điện ảnh? Tư chất khác vận may khác thì cơ hội gặp được cũng phải khác.”
Vương Nhất Bác mỉm cười, “Người ta nói ban đầu em nhờ có người chống lưng thì thôi, chị cũng nói vậy hả?”
“Nhỡ mồm nhỡ mồm, cậu nhờ vào tài diễn xuất!” An Á vội sửa sai, “Cái này thì phải công nhận, mấy năm nay người khác chỉ trích cậu thế nào cũng không lôi diễn xuất vào được, mọi người đâu có mù.”
“Nói bậy…” Mặt Vương Nhất Bác lạnh tanh, “Hồi trước rõ ràng em nhờ khuôn mặt này.”
“Phụt!”
Trợ Lý Sầm Văn của Vương Nhất Bác không nhịn cười nổi, Vương Nhất Bác và An Á nhìn cô, cô vội bịt miệng, nghiêm túc quay mặt nhìn hướng khác.
An Á hết nhìn nổi, không ngờ mới hai tháng không gặp mà da mặt Vương ảnh đế đã dày thêm một lớp, muốn nịnh nọt cũng khó nữa.
An Á nói theo ý Vương Nhất Bác, “Phải phải, bọn chị toàn kiếm cơm nhờ khuôn mặt của cậu cả, mà lạc đề nữa rồi… Hướng đi thuần thương nghiệp của Dư Tân Trạch thì có sao?”
Vương Nhất Bác bình thản: “Tiêu Chiến không hợp với hướng này, hơn nữa… Chỗ Dư Tân Trạch cũng chỉ đến thế thôi. Tài nguyên nhiều, xã giao cũng nhiều.”
An Á mới nghe tới hai chữ “xã giao” là đã hiểu quá nửa.
An Á nghe đồn từ lâu, Dư Tân Trạch tương đối thích những nghệ sĩ tính tình dễ chịu, chịu hợp tác.
Vương Nhất Bác cười giễu, “Trước đây đi chơi chung, Dư Tân Trạch trực tiếp bảo nghệ sĩ dưới quyền rót rượu, châm thuốc cho tôi, hay lắm sao?”
Nửa đêm mấy ngày trước, hai người cùng đi trên con đường lạnh buốt, Tiêu Chiến lạnh tới run giọng, nhưng ánh mắt vẫn đen bóng.
Hình ảnh Tiêu Chiến nói em là fan của anh vẫn hiện lên trước mắt.
Thật ra câu này Vương Nhất Bác nghe nhiều đến mức không muốn nghe nữa rồi, chẳng tin là mấy. Dù có tin cũng khó mà khiến anh cảm thấy gì.
Nhưng nhìn vào Tiêu Chiến lúc đó, tưởng tượng sau này cậu sẽ phải khép nép hạ mình tới tiệc rượu cười cợt hầu hạ đám người chẳng hề quen biết, Vương Nhất Bác bỗng không muốn nói nữa.
Mỗi người tự chọn lấy con đường cho mình, nhưng Vương Nhất Bác không muốn can dự vào nữa.
An Á biết Vương Nhất Bác khinh nhất chuyện đó, bật cười nói: “Không chừng Tiêu Chiến lại tình nguyện thì sao… Vương ảnh đế, con người luôn phải đi lên mà.”
“Vậy thì em không quản nổi nữa.” Vương Nhất Bác rút thuốc ra ngậm trên môi, có hai người phụ nữ An Á và Sầm Văn ở đây, Vương Nhất Bác không châm thuốc, chỉ ngậm đó, “Nếu Dư Tân Trạch muốn liên lạc với Tiêu Chiến thật thì không chỉ có mỗi con đường thông qua em, bất quá anh ta chỉ muốn em nói vào một câu, để thuận lợi hơn thôi, em buông ra thì anh ta cũng có cách và con đường khác, tùy bọn họ.”
An Á nghĩ nghĩ rồi cười, “Tiêu Chiến có gì tốt? Mà khiến cậu cũng không nỡ lòng vậy.”
Vương Nhất Bác nheo mắt, cười, “Đàn ông con trai như cậu ấy, có gì mà em phải không nỡ lòng, Vương Nhất Bác đâu phải mới vào nghề ngày một ngày hai, Dư Tân Trạch thế nào cậu ấy ắt biết, mà có không biết thì trước khi kí cũng phải hỏi thăm, cậu ấy đâu có ngu… Sớm muộn gì cũng biết, để tự cậu ấy quyết đi, em chỉ cảm thấy cậu ấy không phù hợp với con đường đó thôi.”
An Á cười, “Nhưng lỡ như cậu ấy vừa nghe tin đã mừng rỡ chạy đi kí tên thì sao? Đến lúc đó biết cậu từng chắn đường, không chừng còn hận ngược cậu.”
Vương Nhất Bác cắn nhẹ đầu lọc thuốc, tặng người đại diện của mình nụ cười bất cần đời, “Em sợ cậu ta à?”
Theo vị tổ tông này gần mười năm rồi mà cứ sơ ý là lại bị cậu ta giật điện, An Á nắm mắt niệm thanh tâm chú, hỏi tiếp: “Nếu cậu ấy từ chối thì sao?”
Vương Nhất Bác trầm ngâm không nói.
An Á ngập ngừng lên tiếng, “Với danh tiếng hiện tại, ở lại công ty cũ là phí phạm, tới chỗ Dư Tân Trạch cũng không ổn, theo lời cậu… Tiêu Chiến có vẻ thích hợp với truyền thông Tinh Quang của chủ tịch Vương.”
Chủ tịch Vương, tức Vương Hoa Quyền, chú ruột của Vương Nhất Bác, ông chủ lớn của truyền thông Tinh Quang.
Bản thân Vương Nhất Bác cũng từng ở công ty ấy vài năm, chỗ chú ruột thế nào đương nhiên anh hiểu rõ.
An Á đoán ý Vương Nhất Bác, cười đề nghị, “Nếu Tiêu Chiến từ chối Dư Tân Trạch, chị có thể liên hệ với chủ tịch Vương, thử xem có bắt được cây cầu này cho cậu ấy không.”
Vương Nhất Bác uống cạn nước trái cây, trả chai không cho trợ lý, không nói được hay không được.
Mấy ngày sau đó, nhịp độ trường quay càng lúc càng nhanh, đã nghèo còn mắc cái eo, nhiệt độ Bắc Kinh xuống thấp trên diện rộng, nhiệt độ cao nhất ban ngày chỉ khoảng âm bốn năm độ, khi quay ngoại cảnh khổ không kể siết.
“Thị tì không chết lạnh, mặt hoa không chết nực[1]”, thời tiết có thế nào thì phim cần quay vẫn phải quay. Nhân viên chiếu sáng hỗ trợ còn được uống chút rượu chống rét, Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chỉ được uống canh gừng, men rượu sẽ ảnh hưởng đến sắc mặt và trạng thái của diễn viên, trừ khi là yêu cầu từ kịch bản, đạo diễn Nhâm không bao giờ cho diễn viên đóng phim với hơi men.
Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến uống canh gừng suốt hơn một tuần, cả hai đều nóng trong người, nghe mùi gừng là buồn nôn.
Vương Nhất Bác cuộn trong tấm áo nhung to, ngồi quanh cái máy sưởi với Tiêu Chiến và Nhâm Hải Xuyên cùng bàn kịch bản.
Chợt điện thoại Tiêu Chiến reo.
Tiêu Chiến lẳng lặng tắt chuông, Nhâm Hải Xuyên nhìn cậu, mát tính hiếm thấy: “Có việc thì giải quyết đi, chu nói với Vương Nhất Bác trước.”
“Không sao đâu ạ.” Tiêu Chiến cười cười, “Chú nói tiếp đi.”
Vương Nhất Bác nhìn Tiêu Chiến, như có điều suy nghĩ.
Nhâm Hải Xuyên giải thích cho hai người một lúc lâu, gọi cả phó đạo diễn và chỉ đạo mỹ thuật tới, cả nhóm cầm kịch bản chia cảnh thảo luận rất lâu, cuối cùng quyết định những phần sẽ thay đổi, phó đạo diễn đi bố trí lại trường quay.
Đạo diễn Nhâm nhìn đồng hồ, nói: “Nửa tiếng sau bấm máy.”
Nói rồi kéo chỉ đạo mỹ thuật đi kiểm tra trường quay.
Tiêu Chiến bỏ kịch bản xuống, lấy di động ra, ra khỏi phòng nghỉ căng tạm, bấm gọi lại.
Vương Nhất Bác đứng lên, tựa vào cửa phòng nghỉ châm thuốc.
Bên ngoài, giọng nói cố ý giảm âm lượng của Tiêu Chiến xuyên qua lớp cửa mỏng vọng vào tai người nghe lén trong phòng
“Cảm ơn, cảm ơn.”
“Em biết, anh vất vả rồi.”
“Chuyển lời cảm ơn anh ấy giúp em, nhưng trước mắt em vẫn chưa có ý định đó… Dạ, phiền anh giúp em cảm ơn ý tốt của anh Dư.”
“Cũng cảm ơn anh, dạ, được, em sẽ thận trọng.”
Trong phòng nghỉ, Vương Nhất Bác rít hơi thuốc dài, môi khẽ cười.
Tiêu Chiến cúp máy rồi run rẩy nhảy về, cười cười với Vương Nhất Bác, “Lạnh ghê.”
“Trong bình giữ nhiệt có canh gừng.” Vương Nhất Bác đứng một bên hút thuốc, nhíu mày, “Cậu uống đi… Tôi không uống nữa.”
Tiêu Chiến lén lút nhìn ra ngoài, thần thần bí bí lấy túi gì đó trong giỏ của mình ra, thẹn thùng dâng cho Vương Nhất Bác, “Miếng dán nhiệt, anh dùng không?”
Vương Nhất Bác cười khẽ, “Nói nhỏ thôi, Nhâm Hải Xuyên không cho dán, đừng chọc ông ấy mắng cậu.”
Lúc quay phim hai người chỉ mặc sơ mi, dán giữ nhiệt khi cử động mạnh, áo căng vào người dễ bị lộ. Nhâm Hải Xuyên bới lông tìm vết quen, tuyệt đối không cho phép loại sạn này xuất hiện.
Mắt Tiêu Chiến sáng lên, nói nhỏ: “Loại này bạn em mang về cho, mỏng lắm! Em thử lúc chỉ mặc mỗi sơ mi rồi, không thấy được, mình không nói đạo diễn không biết đâu.”
Vương Nhất Bác nhướng mày, đứng thẳng lên, “Thật không?”
Tiêu Chiến gật đầu, “Thật mà!”
Tiêu Chiến cởi áo lông ra, vén sơ mi lên cho Vương Nhất Bác xem, “Em dán trên lưng lẫn ngực, dán trên áo ba lỗ, như thêm một lớp vải thôi, cũng không khô cứng, tuyệt đối không thấy được, em có cả mày đen trắng xanh nhạt, anh, anh thử đi?”
Tiêu Chiến hồi hộp canh chừng bên ngoài, hơi sợ Nhâm Hải Xuyên đột nhiên xuất hiện.
Vương Nhất Bác nhìn vòng eo gầy và phần bụng chắc của Tiêu Chiến, dụi thuốc vào gạt tàn, cười bảo: “Đưa tôi cái màu đen.”
Tiêu Chiến vừa lo Vương Nhất Bác lạnh vừa sợ Vương Nhất Bác nghĩ mình không chuyên nghiệp, thấy Vương Nhất Bác chịu thử thì chộn rộn hết cả lên, hồ hởi lấy miếng màu đen ra.
Vương Nhất Bác nhìn miếng dán trong tay Tiêu Chiến, “Dùng thế nào?”
“Lột miếng này ra, đừng dán lên da… Dán vào mặt trong áo là được.” Tiêu Chiến nghiêm túc dặn dò, “Đừng dán vào khớp xương là không nhìn ra được.”
Tiêu Chiến lại nhìn ra ngoài, giục khẽ, “Mau, mau dán đi, coi chừng đạo diễn quay lại.”
Vương Nhất Bác kéo khóa áo lông, nhìn tấm dán nhiệt trong tay Tiêu Chiến rồi lại nhìn cậu, nói: “Dán cho tôi đi?”
Tiêu Chiến ngẩn ra, cà lăm: “Sao… sao ạ?”
“Giúp tôi.” Vương Nhất Bác cởi hết nút áo sơ mi, nhướng mày, “Ngây ra đó làm gì? Không muốn? Vậy tôi gọi trợ lý?”
“Không không không…”
Tiêu Chiến điên cuồng lắc đầu, cậu nuốt nước bọt, ngón tay run run, lột một miếng dán.
Tiêu Chiến bước tới cách Vương Nhất Bác không đầy một bước, kéo nhẹ vạt áo sơ mi của Vương Nhất Bác ra, dán miếng giữ nhiệt lên áo thun của anh.
Vương Nhất Bác nghiêng người quay lưng ra cửa, hai người cứ như học sinh quay cóp, cao độ đề phòng giáo viên chủ nhiệm bước vào.
Vương Nhất Bác ngẩng cằm lên cho Tiêu Chiến dễ làm, anh hạ mắt nhìn Tiêu Chiến, phát hiện cậu đỏ mặt.
Vương Nhất Bác không nhịn được huýt sáo lên với cậu, cười nói: “Sao? Cơ thể anh đẹp không?”
Lần đầu tiên không phải đang quay phim mà Tiêu Chiến được tiếp xúc gần với Vương Nhất Bác thế này, bầu không khí mát rượi quanh anh bao bọc lấy cậu, Tiêu Chiến vốn đã thở không đều rồi.
Kéo áo dán giữ nhiệt cho Vương Nhất Bác thì thôi đi, còn bị Vương Nhất Bác huýt sáo chòng ghẹo ở cực ly gần nữa! Tâm lý Tiêu Chiến sụp đổ rào rú, Vuơng ảnh đế có thôi đi chưa?!!
Đương nhiên, thể loại nhát gan như Tiêu Chiến chỉ dám đỏ mặt mắng thầm, còn thì ngoan ngoãn nói nhỏ: “Đặc biệt đẹp…”
Vương Nhất Bác cười hài lòng, quay người lại, “Sau lưng.”
Tiêu Chiến rất biết chịu cực chịu khó, đỏ mặt, nghiêm túc dán giữ nhiệt sau lưng cho Vương Nhất Bác, cuối cùng do dự một lúc rồi chỉnh sửa sơ mi lại ngay ngắn cho anh.
“Chu đáo quá.” Vương Nhất Bác cười ngồi xuống ghế, “Tập thoại?”
Sau khi Vương Nhất Bác dời ra khoảng cách một mét, Tiêu Chiến thở đều lại.
Tiêu Chiến vừa điều hòa nhịp tim vừa tua lại cảnh vừa hồi một chục lần trong đầu để khắc sâu ký ức, Vương Nhất Bác gọi đến tiếng thứ hai cậu mới hoàn hồn, vội cầm kịch bản chạy qua một bên tập thoại với anh trong lúc chờ đạo diễn gọi.
[1] Trong kinh kịch, người đóng vai thị tì luôn ăn mặc đơn sơ giản dị, diễn viên nam đóng vai mặt hoa luôn phải mặc rất nhiều lớp, hàm ý công việc của diễn viên rất vất vả những luôn được hoàn thành.