Bạn đang đọc Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến] – Chương 17
Vương Nhất Bác và Đồng Nhất Triết quay thêm cảnh nữa, lần này Đồng Nhất Triết hoàn toàn tự nhiên, chỉ hai lần là xong.
“Không tệ, nhưng phải chú ý vào ánh mắt, đừng đờ mắt, đừng mở to mắt ra vẻ đáng yêu, không cần thiết! Ánh mắt tập trung hơn, phải có hồn.” Nhâm Hải Xuyên lải nhải mãi với Đồng Nhất Triết, “Lúc cháu vừa thấy cậu ấy, giây đầu tiên đã nhìn vào ngực, như thế không được…”
Vương Nhất Bác chán, quay đầu tìm Tiêu Chiến, gần nửa tiếng rồi mà cậu vẫn nghe lời ngồi yên tại chỗ, hai tay ôm ly trà ngoan ngoãn chờ. Vương Nhất Bác không nhịn được liền bật cười.
Tiêu Chiến thấy Vương Nhất Bác cười với mình, tưởng anh muốn trà, vội đứng lên chạy tới, hỏi: “Anh Nhất Bác muốn uống ạ? Nhưng hơi nguội rồi…”
“Không uống nữa…” Vương Nhất Bác cười, “Đưa cậu để cậu sưởi tay thôi.”
Tiêu Chiến ngẩn ra, ngón tay ấm ấm của cậu hình như cũng biết xấu hổ, ngón nào cũng ửng hồng.
“Mấy hôm sau nhiệt độ hạ, rét buốt.” Vương Nhất Bác xoa tay, hỏi: “Vừa rồi có xem không?”
Gò má Tiêu Chiến ửng hồng, tự vui lấy trong lòng, nghe hỏi thì ngớ ra, “A? Dạ?”
Vương Nhất Bác bước qua một bên, Tiêu Chiến đi theo, anh nói: “Đồng… Đồng…”
Vương Nhất Bác khựng lại, mắc kẹt rồi.
Phúc đến đầu cũng phải sáng ra, Tiêu Chiến vội hạ giọng nhắc: “Đồng Nhất Triết.”
“Đúng, Đồng Nhất Triết.” Vương Nhất Bác nhìn Đồng Nhất Triết và Nhâm Hải Xuyên xa xa, nói: “Lúc đóng phim cậu ta rất tự nhiên, có phải tiếp xúc cơ thể cũng đặc biệt suôn sẻ, phát hiện được không?”
Chuyện này thì Tiêu Chiến tâm phục khẩu phục, gật đầu, “Dạ có, cảm giác vô cùng tự nhiên, không gượng gạo chút nào.”
Vương Nhất Bác nói nhỏ, “Vậy là được rồi, có phải nghệ thuật sắp đặt đâu, cần gì cảnh nào cũng theo đuổi góc độ vàng, đừng cứng nhắc như vậy.”
Giang Trì gật đầu thụ giáo, nhỏ giọng bảo đảm: “Em nghe lời anh.”
Vương Nhất Bác chợt nhớ lần Tiêu Chiến bứt rứt hốt hoảng lúc anh phê bình đài từ của cậu, bổ sung thêm: “Nhưng những mặt khác thì cậu ta không giỏi bằng cậu, ánh mắt không biết diễn.”
Tiêu Chiến muốn cười nhưng lại thấy không ổn lắm, cứng mặt gật đầu, “Cảm ơn anh Nhất Bác…”
“Tiêu Chiến lại đây chi đó?” Nhâm Hải Xuyên đi qua, nói với Tiêu Chiến, “Không sợ lạnh hả?”
Địa điểm quay cảnh quán bar trong một quán ăn đêm bỏ hoang gần nửa năm, được nhân viên hậu trường trang hoàng, bề ngoài trông rất xa hoa, nhưng ngoài phần vào ống kính, những chỗ còn lại đúng như nhà hoang, không chỉ vậy, vào đông chỗ này không có máy sưởi, đoàn phim thuê tạm để quay, tuy đã chuyển máy sưởi đến, nhưng trường quay rộng lớn, chút hơi ấm đó chẳng xá vào đâu, nhiệt độ trong phòng chỉ hơn mười một tí.
Hôm nay không có cảnh của Tiêu Chiến, Nhâm Hải Xuyên thật không biết cậu tới đây chịu rét làm gì.
Tiêu Chiến ngại ngùng, “Cháu đến xem… học tập.”
Nhâm Hải Xuyên nhìn Vương Nhất Bác, “Với cậu thì không có gì để nói, phát huy bình thường. Tiêu Chiến…”
Nhâm Hải Xuyên nói: “Chiều có cảnh của cháu và Vương Nhất Bác, chuẩn bị xong chưa?”
Vương Nhất Bác châm thuốc, không chờ Giang Trì trả lời đã giành trước: “Cháu nói với cậu ấy rồi.”
Nhâm Hải Xuyên không nói thêm nữa, bảo: “Vậy chú không nói thêm nữa, sáng nay đến đây thôi, trời lạnh, mọi người chú ý sức khỏe.”
Tiêu Chiến thoáng nghĩ, Vương Nhất Bác mới… giáo dục mình trước khi Nhâm Hải Xuyên kịp mắng à?
Dù anh vô tình hay cố ý, trong lòng Tiêu Chiến cũng ngọt ngào tới muốn bồng bềnh luôn.
Nhâm Hải Xuyên bỏ đi trước, Đồng Nhất Triết cười cười với Vương Nhất Bác, lễ độ nói: “Hôm nay cảm ơn anh Vương nhiều lắm, anh vất vả rồi.”
Vương Nhất Bác gật nhẹ đầu, quay lại nói với Tiêu Chiến: “Chuẩn bị cho tốt đi, chiều nay tranh thủ xong sớm nghỉ sớm, tối tôi có việc.”
Tiêu Chiến vội đáp, “Dạ, em sẽ cố gắng.”
Vương Nhất Bác nói rồi tự đi mất, Tiêu Chiến cười lễ phép với Đồng Nhất Triết: “Em đi trước.”
Đồng Nhất Triết cười, “Chiều nay cố lên nhé.”
Trên đường về khách sạn, Lý Vĩ Lực nói nhỏ với Tiêu Chiến: “Em có cảm giác Vương ảnh đế không đặc biệt thích Đồng Nhất Triết.”
Tiêu Chiến hoang mang, “Vậy hả? Sao anh không cảm thấy gì.”
“Em cũng không nói rõ ra được… Nhưng em cảm thấy mỗi lần Đồng Nhất Triết bắt chuyện anh ấy rất lãnh đạm.” Lý Vĩ Lực phân tích, “Đồng Nhất Triết cũng đâu tệ, ngoại hình đẹp, với ai cũng lịch sự, có gì đắc tội Vương ảnh đế à?”
Tiêu Chiến hồi tưởng lại, không chắc chắn lắm: “Thật ra… Anh Nhất Bác với ai cũng lãnh đạm mà, tính anh ấy thế thôi.”
Lý Vĩ Lực lia mắt lên xuống trên người Tiêu Chiến, trề môi, “Nhưng sao em cảm thấy Vương ảnh đế đặc biệt không lãnh đạm với anh?”
Tiêu Chiến vui vẻ đánh vào người Lý Vĩ Lực một cái, tự ngồi đó vui cả buổi.
Chiều, khi quay cảnh Vương Nhất Bác và Tiêu Chiến chia tay, quả nhiên biểu hiện của cậu tốt hơn trước nhiều.
Sau nhiều lần chỉnh sửa, kịch bản tuần trăng mật bị bỏ đi quá nửa lời thoại, chuyển biến tình cảm phải dựa vào diễn xuất nhiều hơn.
Cảnh sắp quay chiều nay là Bùi Nhiên đang rửa chén cho Triển Minh, Triển Minh bỗng dưng nổi máu giở trò đê tiện.
“Bùi Nhiên cúi xuống, lộ chun quần lót, cháu hỏi màu gì, Bùi Nhiên không thèm nhìn, cậu liền tụt quần ngủ cậu ấy xuống tự kiểm tra.” Nhâm Hải Xuyên mặt thanh thản như biên tập viên đang đọc tin tức, “Tiêu Chiến tránh ra sau, cậu lại kéo quần lót cậu ấy, lần này không cần cởi ra, sơ sơ thôi.”
Vương Nhất Bác nhìn quần ngủ Giang Trì đang mặc, nghiền ngẫm, “Quần thun à? Tôi cứ lột?”
Tiêu Chiến đỏ tai, mắc cỡ muốn kiếm chỗ chui.
Nhâm Hải Xuyên nhìn Tiêu Chiến, thắc mắc, “Hỏi cháu kìa? Quần ngủ chuẩn bị cho cháu có phải lưng thun không?”
Tiêu Chiến giật mình, vội cúi đầu sờ sờ rồi nói: “Dạ… phải!”
Vương Nhất Bác không yên tâm lắm, đi tới, móc một ngón tay vào lưng quần Tiêu Chiến kéo kéo, tự xác nhận là lưng thun rồi mới gật đầu, “Còn được… Không cần phải dùng sức nhiều.”
Tiêu Chiến bối rối không biết để hai tay vào đâu nữa, má ửng hồng, tim thình thịch thình thịch, ngoan ngoãn đứng yên tại chỗ cho Vương Nhất Bác thử trước.
“Tự nhiên một chút, đừng cứng người.” Nhâm Hải Xuyên hướng dẫn lại phương hướng, “Thử xem sao.”
“Tên khốn màn mười ba cảnh một lần một! Action!”
Tiêu Chiến đứng trước bồn rửa, hai tay đầy xà phòng, thoăn thoắt rửa chén bát.
Máy sấy đặt dưới bồn rửa, Tiêu Chiến xếp chén đã rửa nước vào, lúc cúi xuống viền quần lót trắng trắng lộ ra.
Vương Nhất Bác đứng tựa cửa bếp gặm táo, thấy vậy liền cong mắt, cười gian, nuốt chỗ táo trong miệng, hỏi: “Hôm nay em mặc quần lót màu gì thế?”
Tiêu Chiến ngẩn ra, nói nhỏ: “Trắng.”
Vương Nhất Bác cười, “Gạt anh đúng không?”
Tiêu Chiến cười nhẹ, không để ý đến anh.
Vương Nhất Bác thảy quả táo đang gặm dở qua bên, sáp tới sau lưng Tiêu Chiến cười, “Để anh kiểm tra…”
Tay trái Vương Nhất Bác khóa trên eo Tiêu Chiến đề phòng cậu trốn, tay phải kéo tuột quần ngủ của cậu xuống, Tiêu Chiến vội túm lại, Vương Nhất Bác cười ha hả, “Định gạt ai chứ?”
Vương Nhất Bác nói rồi giả vờ như định lột quần lót cậu.
“Cắt!”
Nhâm Hải Xuyên vừa hô cắt giây trước, giây sau Vương Nhất Bác đã kéo quần ngủ Tiêu Chiến lên.
Tiêu Chiến mất tự nhiên nắm lưng quần, đỏ mặt nói: “Cảm ơn anh Nhất Bác…”
Vương Nhất Bác không nói gì, Nhâm Hải Xuyên lên tiếng: “Vừa rồi Nhất Bác nói nhanh quá, làm lại lần nữa.”
Trong lúc quay Vương Nhất Bác cũng đã tự ý thức được, không nói gì, lấy trái táo khác, cười với Tiêu Chiến: “Thật ngại quá, phải cởi quần lần nữa.”
Tiêu Chiến xẩu hổ xua tay, “Không… Không sao…” Dù sao cậu cũng không ghét…
Nhâm Hải Xuyên mặt vô cảm: “Chú ý cảm xúc!”
Tiêu Chiến vội sửa biểu cảm.
“Tên khốn màn mười ba cảnh một lần hai! Action!”
Lần này Vương Nhất Bác khống chế giọng rất tốt, phản ứng và động tác của Tiêu Chiến cũng thoải mái hơn vừa rồi, cảnh này rất trôi chảy, không tì vết gì, Nhâm Hải Xuyên đang định bảo qua thì bỗng Vương Nhất Bác nói: “Cảnh vừa rồi bỏ, làm lại.”
Nhâm Hải Xuyên nhíu mày, xem lại cảnh quay, hỏi: “Hoàn toàn không vấn đề, quay lại làm gì?!”
Vương Nhất Bác kiên trì: “Làm lại lần nữa.”
“Cậu…” Nhâm Hải Xuyên nổi giận, “Khi không lãng phí thời gian làm gì?!”
Vương Nhất Bác vẫn bình thản, nhưng giọng cực kiên định, không chừa đường lui: “Lại lần nữa, cháu có thể phát huy tốt hơn.”
Vườn ảnh đế yêu cầu quay lại, Nhâm Hải Xuyên buộc phải đồng ý, ông xem lại video, hình như hiểu được điều gì, đồng ý: “Được… Chuẩn bị clapper board.”
Tiêu Chiến lại bốc một nắm bọt đứng trước bồn nước, ngơ ngác nhìn Vương Nhất Bác, cố nén xấu hổ để hỏi: “Sao phải quay lại ạ? Tại… tại diễn chưa tốt hả anh? Anh nói cho em biết, em sẽ sửa, nhất định không kéo chân anh.”
Vương Nhất Bác khẽ cong môi, mỉm cười.
Vốn anh không định giải thích, sợ Tiêu Chiến nghĩ nhiều, Vương Nhất Bác quay lưng về phía Nhâm Hải Xuyên, nói thật nhỏ vào tai Giang Trì: “Cảnh vừa rồi, cậu lộ khe mông.”
Tiêu Chiến: “!”
Mặt Tiêu Chiến đỏ như Hỏa Diệm Sơn, điên cuồng tăng nhiệt.
Nếu không nhờ lớp trang điểm thì cậu đổi màu luôn rồi.
“Ngốc…” Vương Nhất Bác rũ mắt cười, quay lại cửa bếp, nói với Nhâm Hải Xuyên, “Cháu vào chỗ rồi.”