Bạn đang đọc Đời Này, Ngu Ngốc Một Lần Là Đủ Rồi [bác Chiến] – Chương 16
Trong quá trình quay “tuần trăng mật”, bầu không khí trong cả đoàn làm phim đều khác hẳn.
Nhâm Hải Xuyên sợ diễn viên dễ bị ảnh hưởng, cảnh nào cũng vô tình cố ý cho đưa bớt người ra khỏi trường quay, nhưng đáng tiếc người vắng rồi, Tiêu Chiến còn dễ căng thẳng hơn. Liếc mắt qua thấy cả đoàn người còn ý thức được đang quay phim, bớt người, vắng hơn, sự tồn tại của Vương Nhất Bác bị phóng đại vô hạn.
Mỗi lần Vương Nhất Bác đến gần, Tiêu Chiến phải rất vất vả mới giữ cho mình tỉnh táo, để biết là đang quay phim.
…
“Bùi Nhiên… Sao dậy sớm vậy?”
Vương Nhất Bác ôm choàng lấy Tiêu Chiến từ phía sau, cúi xuống hôn má cậu, nửa mơ nửa tỉnh nỉ non, “Sáng nay muốn ăn bánh bao vỏ mỏng …”
Tiêu Chiến né né, “Mấy giờ rồi? Hàng bánh bao nghỉ lâu rồi.”
Vương Nhất Bác bất mãn mở mắt, hôn má Tiêu Chiến thêm cái nữa, nói: “Vậy ăn xíu mại.”
“Cũng nghỉ luôn rồi.” Tiêu Chiến nói, “Quanh chỗ nhà chúng ta chỉ có mấy sạp bán đồ ăn sáng đó thôi… Hay em lái xe chở anh đi ăn?”
“Lười đi…” Vương Nhất Bác gác đầu xuống vai Tiêu Chiến, hầm hừ, “Đói thật đó…”
Tiêu Chiến hết cách, hỏi: “Anh muốn ăn gì? Em làm cho anh.”
“Anh muốn ăn gì?” Vương Nhất Bác mở mắt, đột nhiên cắn tai Tiêu Chiến, đè cậu xuống giường, cười to, “Em nói xem anh muốn ăn gì? Hửm?”
“Cắt!”
…
Nhâm Hải Xuyên không nhận xét gì, đứng lên tìm biên kịch bàn bạc.
Vương Nhất Bác ngồi trên giường, cười bất đắc dĩ, “Sao cậu cứng đờ vậy?”
Tiêu Chiến hoảng loạn, nhớ lại cảnh vừa rồi, nói: “Em cứng lắm ạ? Xin lỗi xin lỗi…”
“Không nghiêm trọng, lúc ôm cậu thấy cậu như bị giật mình thôi.” Vương Nhất Bác đứng lên, hỏi: “Sợ tôi? Hay không muốn quay cảnh thân mật?”
Vương Nhất Bác hồi tưởng lại, “Hôm qua cũng vậy, cảnh cùng ngồi xem tivi ấy, căn bản không dám dựa vào gần tôi, sao vậy?”
Không ai muốn biểu hiện kém trước mặt người mình thích, Tiêu Chiến sợ nhất là gây trò cười trước mặt Vương Nhất Bác, cậu vội nói, “Không có không muốn! Em điều chỉnh ngay, xin lỗi xin lỗi…”
“Xin lỗi làm gì, tôi có nói gì cậu đâu.” Vương Nhất Bác hoài nghi không biết có phải lần trước lúc dạy Tiêu Chiến phát âm từ bụng đã làm cậu sợ không, nếu không sao lần nào nhắc tới chi tiết khi quay cậu cũng nơm nớp.
Vương Nhất Bác dừng lại, nhẹ giọng, “Tôi đâu có bắt nạt cậu, cậu sợ gì chứ, cậu chỉ… cần thả lỏng một chút, phối hợp một chút.”
Vương Nhất Bác đoán có lẽ Tiêu Chiến sợ quay cảnh thân mật, anh ngoái đầu đưa mắt tìm Nhâm Hải Xuyên, nhân lúc ông không chú ý hạ giọng nói: “Tôi sẽ cố gắng dẫn dắt cậu, ra ám hiệu cho cậu, để cậu diễn thoải mái hơn, nhưng cậu cứ vậy mãi không được, sau này cậu quay phim với diễn viên nữ, cũng nhờ người ta dẫn dắt mình à? Không ổn đúng không?”
Tiêu Chiến khóc không ra nước mắt, với người khác cậu có thế này đâu!
Nhưng… Câu Vương Nhất Bác mới nói dịu dàng quá, Tiêu Chiến không nỡ phản bác, ngoan ngoãn nhận ý tốt của Vương Nhất Bác, nói nhỏ: “Cảm ơn… cảm ơn anh Nhất Bác.”
Vương Nhất Bác hừ cười, tiện tay búng nhẹ lên trán Tiêu Chiến.
“Ông già kia đang làm gì vậy…” Vương Nhất Bác chờ mãi không thấy Nhâm Hải Xuyên qua mắng, hơi mất tự nhiên, nhìn hướng Nhâm Hải Xuyên đang bàn bạc mãi với biên kịch, nhíu mày nói: “Lúc nãy cậu đóng thành như thế mà sao chú ấy không qua mắng cậu…”
Tiêu Chiến: “…”
Một trong các biên kịch, Thịnh Kỳ, cúi đầu gạch gạch khoanh khoanh trong kịch bản, nói: “Đây là hồi ức đan xen vào, bọn tôi thảo luận xong đều thấy không nên dùng quá nhiều thoại, nếu không hậu kỳ cắt ghép cũng khó.”
Nhâm Hải Xuyên gật đầu, “Tôi cũng có ý này, trước đây chưa cảm thấy, thực tế, quay mấy ngày phát hiện ra không ít vấn đề, các chi tiết phải cân nhắc kĩ lại.”
Nhâm Hải Xuyên và biên kịch phát hiện ra vài vấn đề trong tuần trăng mật, không buồn lo chuyện khác, tức khắc thông báo cho các biên tập khác đến, tăng ca sửa kịch bản ngay lập tức, tiến độ quay hình bỗng chốc chậm hẳn.
Vừa lúc trạng thái của diễn viên cũng không được tốt, Tiêu Chiến thì khỏi nói, Vương Nhất Bác cũng không hoàn mỹ lắm, đoàn phim dứt khoát giảm tiến độ, làm gì chắc nấy, để được chất lượng tốt nhất.
Thời gian Tiêu Chiến và Vương Nhất Bác ngồi trong phòng nghỉ chờ diễn dài ra.
“Quay cảnh xung đột kịch liệt gần ba tháng rồi, bị các cậu ngược tới chết, cuối cùng cũng sắp phát kẹo.” Thời gian dư dả, phó đạo diễn cũng tranh thủ rảnh rỗi tán chuyện, “Nhưng mà để bây giờ quay tuần trăng mật cũng tốt, cậu Vương và cậu Tiêu đã quen nhau rồi, không quá xấu hổ.”
Vương Nhất Bác đang trùm áo ôm túi sưởi đọc kịch bản, ngẩng đầu lên thắc mắc, “Đâu có, việc gì phải xấu hổ, quay ngay ngày đầu tiên cũng chẳng áp lực gì.”
“Ảnh đế đúng là ảnh đế.” Phó đạo diễn cười cười, nhìn Tiêu Chiến, “Cậu Tiêu thì sao? Thấy tự nhiên không?”
Tiêu Chiến cười gượng, “Em… em không chuyên nghiệp được như anh Nhất Bác.”
“Coi kìa.” Phó đạo diễn cười cười, “Lịch trình quay cũng hợp lý nhỉ, đúng rồi, hai vị có biết Đồng Nhất Triết không?”
Vương Nhất Bác nhíu mày, “Ai?”
“Chưa từng hợp tác, nhưng em từng nghe tên.” Tiêu Chiến quay đầu giải thích chi tiết cho anh, “Đồng Nhất Triết, người đóng Núi Thục ấy, anh ta đóng vai kiếm khách, phim truyền hình chiếu hè năm ngoái, lúc chiếu rất được chào đón.”
Vương Nhất Bác vẫn chẳng biết Tiêu Chiến đang kể về ai, mặt hoang mang viết đầy “Không hiểu chuyện trong giới thịt tươi của mấy cậu lắm”.
Phó đạo diễn cười cười, “Không nổi tiếng bằng Tiêu thịt tươi, tôi đoán chắc anh Vương không biết đâu… Hôm nay Đồng Nhất Triết sẽ vào đoàn, cậu ấy diễn vai bartender.”
Tiêu Chiến ồ lên, hiểu rồi.
Trong phim, có hai lần Triển Minh tán tỉnh một bartender, lần thứ hai bị Bùi Nhiên bắt gặp, thành nguyên nhân hai người chia tay.
“Ba tháng trước cậu ấy thử vai bartender, được nhận vai ngay, nhưng mãi chưa đến cảnh của cậu ấy nên không theo đoàn. Bây giờ chúng ta đang chỉnh sửa kịch bản tuần trăng mật, đạo diễn Nhâm sợ lãng phí thời gian nên quay sớm cảnh của cậu ấy.” Phó đạo diễn cười, “Thật ra phải đến sớm hơn nữa cơ, đạo diễm sợ diễn viên không tập trung được, thường cho diễn viên vào đoàn sớm nửa tháng, để thích nghi với vai diễn, với không khí trường quay trước.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo tới, một trợ lý tới tìm phó đạo diễn nói, “Đồng Nhất Triết đến rồi.”
Phó đạo diễn đi làm việc của mình.
Đồng Nhất Triết lớn hơn Tiêu Chiến hai tuổi, nhưng mặt tròn nên trông còn trẻ hơn Tiêu Chiến.
Cậu ta thấp hơn Tiêu Chiến một chút, trang điểm mặc trang phục của bartender vào hệt như sinh viên vừa học vừa làm.
Tính Đồng Nhất Triết hướng ngoại, hay cười hay nói, ngoại hình càng không phải nói, Nhâm Hải Xuyên đã nói lúc cậu thử vai: “Trời sinh quyến rũ.”, tính tình cũng khiêm tốn, vào đoàn ngồi không mấy ngày trời cũng chẳng nóng ruột, tập trung đọc phần kịch bản của mình, làm phó đạo diễn cũng trầm trồ: Sao bảo mấy cậu thịt tươi trẻ tuổi đều không chuyên nghiệp không có chí tiến thủ không có đạo đức nghề nghiệp mà? Sao cậu nào cũng nỗ lực quá vậy?!
Đương nhiên, so với Tiêu Chiến, thịt tươi Đồng Nhất Triết kém danh hơn nhiều, từ khi vào nghề tới nay toàn đóng vai phụ, trừ thời gian đóng phim truyền hình năm ngoái nổi tiếng được ít lâu thì danh tiếng tương đối tiêu điều, may mà còn biết diễn, sau một lần quay cảnh đầu tiên, Nhâm Hải Xuyên miễn cưỡng hài lòng.
Cạnh quầy bar, Đồng Nhất Triết quay cảnh đầu tiên của mình và Vương Nhất Bác.
“Đừng để tâm quá, đây là lần đầu cậu gặp Triển Minh, cậu ấy không để ý nhiều, cậu cũng vậy.” Nhâm Hải Xuyên nói, “Cảnh vừa rồi không tự nhiên, thả lỏng ra.”
Hiển nhiên Đồng Nhất Triết hơi sợ Nhâm Hải Xuyên, vội đáp lời: “Dạ, tại cháu không chú ý.”
“Quay lại lần nữa.”
Nhâm Hải Xuyên ngồi lại chỗ của mình.
Cách đó không xa, Tiêu Chiến nhìn Vương Nhất Bác và Đồng Nhất Triết đứng cạnh nhau, trong lòng nghĩ, khi mình và Vương Nhất Bác quay chung chắc trông cũng thế này.
Hôm nay Tiêu Chiến không có cảnh, nghe nói quay cảnh Vương Nhất Bác và Đồng Nhất Triết gặp nhau lần đầu, không nhịn được chạy tới xem.
Trong màn hình, giữa những kệ rượu cao ngất, ánh đèn mờ ảo, xuyên qua đủ loại rượu quý, vẫn thoáng thấy được bóng dáng Vương Nhất Bác và Đồng Nhất Triết áp sát trong góc tường.
Vương Nhất Bác ỡm ờ bị Đồng Nhất Triết đẩy vào tường, cười nói: “Không pha rượu à? Không làm việc nữa?”
“Còn năm phút nữa là tôi giao ca rồi.” Bàn tay Đồng Nhất Triết đặt trên vai Vương Nhất Bác trượt xuống dần, cuối cùng dừng trên eo anh.
Đồng Nhất Triết mờ ám xoa eo Vương Nhất Bác, giọng mỗi lúc mỗi nhẹ, thì thầm quyến rũ, “Đưa tôi về nhà?”
Vương Nhất Bác đưa một tay lên giữ cằm Đồng Nhất Triết, bắt cậu ta ngẩng đầu lên, Đồng Nhất Triết hào phóng ngẩng đầu nhìn lên anh, bật cười, đang định rướn tới hôn Vương Nhất Bác, anh do dự chốc lát rồi che miệng Đồng Nhất Triết, đẩy ra.
“Có hẹn, không tiện.”
Đồng Nhất Triết nhún vai, rất bình thản, đi qua tiếp tục lau dọn quầy rượu.
Vương Nhất Bác chỉnh áo sơ mi, vòng qua quầy bar dài, ra ngoài.
“Cắt!”
…
Sau bốn lần, rốt cuộc Nhâm Hải Xuyên đã gật đầu, “Được rồi.”
Giang Trì thở phào.
Cuối cùng cũng qua rồi.
Giang Trì hơi rầu rĩ, tuy rất không chuyên nghiệp, nhưng chính mắt thấy nhân vật Vương Nhất Bác diễn ngoại tình sau lưng mình, ít nhiều gì cũng thấy ghen.
Quá nhập vai.
Tiêu Chiến cúi đầu kiểm điểm, cầm ba lô lên định về phòng nghỉ, không tự tra tấn nữa.
Trước giờ lần nào cậu và Vương quay xong một cảnh, trong lúc chờ đổi bối cảnh chỉnh ánh đèn anh cũng nói chuyện, đùa giỡn với cậu cho qua thời gian.
Cậu không muốn thấy Vương Nhất Bác cũng nói nói cười cười với Đồng Nhất Triết thế lắm.
Vương Nhất Bác cũng sẽ đùa mấy câu đỏ mặt đó với Đồng Nhất Triết chứ?
Tiêu Chiến không dám nghĩ tiếp, tăng tốc, mắt không thấy lòng không phiền.
“Tiêu Chiến đâu?” Vương Nhất Bác nhận lấy hồng trà nóng Sầm Văn đưa, nhìn quanh tìm, tinh mắt bắt được bóng lưng của Tiêu Chiến, sải chân bước theo.
Vương Nhất Bác kéo cánh tay Tiêu Chiến, cười hỏi: “Cậu đi đâu đó?”
Tiêu Chiến không nghĩ Vương Nhất Bác lại theo mình, xấu hổ: “Em… em không có cảnh, tới chơi thôi.”
“Tới chơi? Lừa ai được.” Vương Nhất Bác phì cười, anh nhấp trà, “Trước khi bấm máy đã thấy cậu tới rồi, ngồi trong góc tây nam, đúng không?”
Tiêu Chiến không ngờ Vương Nhất Bác lại chú ý đến mình, rất không tiền đồ vui thầm trong lòng.
“Chỉ… xem thôi.” Tiêu Chiến sợ Vương Nhất Bác hỏi kĩ hơn, ấp úng nói: “Em cũng không có gì để làm…”
May mà Vương Nhất Bác không hỏi nữa, chuyển đề tài: “Cảnh vừa rồi thế nào?”
Tiêu Chiến dở khóc dở cười, anh đóng với Đồng Nhất Triết, không thảo luận với Đồng Nhất Triết hay Nhâm Hải Xuyên lại hỏi mình thế nào?
“Rất… rất tốt.” Tiêu Chiến thật thà, “Hai người thể hiện rất tốt, bầu không khí rất đúng.”
“Vậy cậu chạy làm gì? Tôi…” Đang nói chuyện thì có người tới bảo Nhâm Hải Xuyên gọi Vương Nhất Bác, anh đáp một tiếng rồi đưa ly trà nóng trong tay cho Tiêu Chiến, hối hả nói: “Cầm hộ tôi, lát nữa quay lại nói với cậu.”
Tiêu Chiến ngơ ngác bưng ly trà nóng Vương Nhất Bác mới hớp mấy ngụm, chưa được vài giây chút buồn trong lòng đã tan biếtn.
Tiêu Chiến ho ho, tự phê bình, vừa rồi mình thiếu chuyên nghiệp cực! Vương Nhất Bác là nghệ thuật gia, yêu nghề lại chuyên nghiệp, đó chỉ là cảnh quay thôi.
Huống chi Vương Nhất Bác đã nói với mình từ sớm, trước giờ lúc đóng phim anh không lợi dụng người khác, Vương Nhất Bác nhất ngôn cửu đỉnh, sao nói rồi lại không giữ lời được?!
Tiêu Chiến, người đã bị lợi dụng vô số lần hớn ha hớn hở cầm ly trà của Vương Nhất Bác ngồi xuống chờ anh quay xong nói chuyện mà anh bảo “lát nữa quay lại nói với cậu”.