Đời Học Sinh Của 12 Chòm Sao

Chương 15: ] Bắt cóc? Lại bắt cóc..


Đọc truyện Đời Học Sinh Của 12 Chòm Sao – Chương 15: ] Bắt cóc? Lại bắt cóc..

Lại một lần nữa bắt cóc xuất hiện, mỗi tội lần này có mình anh Song Tử đau thôi!
Nhưng mà trước tiên cứ ghé qua cái cặp quái quái đã, để ta có dịp đã mở bài thì thân bài phải thật hoành tráng.
Đó, đó, khi bà cô dạy hóa vừa vào lớp phát, tên cô ý là Bạch Tuyết . Điều lố bịch nhất là bà cô này thể hiện tình củm với Bảo Bình nhà ta là siêu lố. Hãy flash back cùng tác giả để quay trở lại bữa trưa hôm đó.
*Flash back*
Như mọi bữa trưa khác, các sao nam của chúng ta vẫn ăn trưa trong tiếng ca tụng của các fan.
Bất ngờ, đập vào trước mặt của các chàng trai là một … (Chắc tự biết quá! Viết ra thô bỉ lắm!!)
“Chua choa, Bảo Bảo, học trò cưng của cô đang ăn trưa à?” – Bà già Bạch Tuyết không biết từ khi nào đã đến và ngồi xuống cạnh Bảo Bình rất chi là tự nhiên, lại còn vòng tay qua ngưới cậu.
Bảo Bảo nghe cái âm thanh “học trò yêu” mà đang uống nước cam thì phụt hết ra từ đằng mũi tới đằng mồm, ho sù sụ.
“OMG, cô làm em giật mình à? Cô xin lỗi!!!! Để cô lau cho!!” – Bà cô vẫn tiếp tục diễn cảnh “dễ thương chẳng hề đúng tuổi của mình”, đưa khăn lên chùi mũi cho Bảo.
“Cô làm cái gì đấy? Cô là giáo viên, em là học sinh, cô phải biết giữ khoảng cách chút xíu chứ!!!” – Bảo Bảo giãy nảy lên.
“Ôi, tình yêu cần gì phân biệt tuổi tác hả em?? Giống như sự thông minh kiệt xuất của em vậy, phải hông?” – Cô giáo “trẻ tuổi” này vẫn tiếp tục, lại còn ngả đầu lên vai Bảo nữa chứ.
“Cô ơi, cái đó không liên quan, mà cô cũng ba chục rồi chứ ít gì, làm ơn đứng đắn chút điiii!!!” – Bảo Bình vẫn cố giữ phép lịch sự, chỉ dùng ngón tay đẩy đẩy đầu bà giáo ra.
“Bậy nào!!” – Cô Tuyết giãy đành đạch. “Cô mới 29 tuổi thôi, ba chục là thế nào??”
“Thì cũng làm ơn tránh xa em raaaaa!!!” – Mất hết cả kiên nhẫn, cậu đành hét tướng lên.
Các fan hâm mộ của Bảo Bảo thì khỏi nói. Tất nhiên là ức chế vì bà cô Hóa học kia cứ xán vào người ảnh, nhưng một phần cũng mừng thầm vì ảnh không thích bả.
Vì cũng cùng một giuộc mà ra, nên hiển nhiên cô Tuyết sẽ nhận ra được ẩn ý cũng những ánh mắt kia là gì.
“Aidaaa, mà sao hôm nay nóng quá vậy?” – Vừa nói cô vừa khẽ cởi thêm một cúc áo, cho bọn nữ sinh kia tức ói máu luôn.
Dẫu thế nào thì cũng phải công nhận là bộ ngực G-cup kia thật khiến người ta sặc máu!!
“Mà Bảo Bảo à? Em có muốn biết vì sao cô lại tên là Bạch Tuyết hông?” – Cô tiếp tục dí sát người vào ảnh, đưa ngón tay lên cằm ảnh, giọng điệu ngọt ngào, lại pha chút nũng nịu.
“EM KHÔNG BIẾT VÀ EM CŨNG KHÔNG MUỐN BIẾT!! THA CHO EM!!!” – Không thể chịu được nữa, Bảo Bình liền làm luôn một cú bay người trên không, nhảy ra khỏi bàn ăn, phóng như tên lửa chạy biến. Anh chỉ muốn thoát khỏi bà cô biến thái này thôi.
“Đừng đi mà Bảo Bảo dễ thương!!!!!!” – Cô Tuyết cũng đứng dậy, chạy đuổi theo.
Bất thình lình, một cây nấm nhỏ đứng chắn giữa đường.
“BÀ THÔI NGAY ĐI CHO TÔI!!! BÀ LÀ GIÁO VIÊN MÀ LÀM VẬY COI ĐƯỢC À? ĐỪNG CÓ LÀM PHIỀN BẠN TRAI TUI NỮA!!!” – Nhân Mã không biết từ đâu nhảy ra, lại còn buộc tóc hai bên, chỉ thẳng vô mặt bà giáo, nói chắc như đinh đóng cột.
Cô Tuyết phanh két lại như kiểu phim chưởng. Khói bụi mịt mù. Phen này Long Hổ tranh hùng rồi!!!

“Hứ!!” – Cô vênh mặt, hất tóc ra đằng sau. “Em là Nhân Mã, học cùng lớp, bạn thân với em Song Ngư phải không? Tưởng tôi không biết em à? Có cha mẹ là diễn viên Hollywood, nhưng học hành thì kém tệ hại. Điểm các môn đều dưới 40 điểm, lại thêm tội quậy phá, nghịch ngợm không khác gì bọn con trai. Chiều cao thì “khiêm tốn”, cơ thể thì không khác gì đứa con nít chưa phát triển, em mong đợi rằng cậu ta thích em ư? So với tôi, một người phụ nữ trưởng thành, quyến rũ, lại có cùng sở thích nghiên cứu hóa học, em chẳng là gì cả!!! Cỡ em chỉ có học sinh tiểu học mới thích nổi!!! Đừng có mà tự tin thái quá trong khi mình chẳng có cái gì sất!!”
Những câu nói của bà cô không khác gì những gáo nước lạnh dội xuống đầu Nhân Mã.
“CÔ TƯỞNG CÔ NGON ĂN LẮM HẢ?? TO ĐẦU MÀ ĐẾN PHÉP LỊCH SỰ TỐI THIỂU CŨNG KHÔNG CÓ, SÀM SỠ, QUYẾN RŨ HỌC SINH MỘT CÁCH VÔ LIÊM SỈ!! TÔI NHƯ THẾ THÌ LÀM SAO? ÍT RA NÃO TÔI VẪN NẰM Ở TRÊN ĐẦU, CÒN CỦA CÔ THÌ CHẮC NẰM HẾT TRONG CÁI BỘ NGỰC TO NHƯ BÒ SỮA KIA RỒI!!!” – Mã ta cũng hung hăng đáp trả, phát ngôn như búa nện vào đầu bà giáo nọ.
Hai người lườm nhau đến rách cả mắt, sấm sét bắn ra xoèn xoẹt. Học sinh xung quanh mà phải cách xa 3m, không thì giật chết tươi như con đười ươi. Cả hai cứ đứng đó, lời qua tiếng lại, không ai chịu thua ai!!!
Lúc này Bảo Bảo dễ xương của chúng ta đang ngồi bần thần dưới gốc cây, hoảng hốt như đứa trẻ sắp bị ăn thịt.
*End Flash*
“Chậc, ai gửi thư tỏ tình nè?” – Mã xoay xoay bức thư, quay ra nói với mấy sao nữ.
“Ố ồ, kinh nhỉ? Mã nhà ta có thư tỏ tình cơ đấy!!!” – Ngư cười gian, trêu chọc Ngựa.
“Hehe, thời buổi này cũng có người lãng mạn kiểu đấy cơ á?” – Xử Nữ cũng tham gia. Cô có vẻ hào hứng với mấy vụ này.
“Bóc ra đi, đọc xem tâm tình của cái tên hâm hấp ấy là ai?” – Thiên Bình cũng lao nhao vào coi.
“Ế, hâm hấp là sao? Cậu muốn chết không hử? Chờ chút!!” – Nhân Mã nhanh tay xé thư.
“Híc, thuở nào rồi mà còn viết chữ hoa kiểu này!!!” – Mã cầm tờ giấy, xoay lộn xoay xuôi.
“Thì cứ đọc đi xem nào!!!!” – 5 sao nữ thúc giục. Thật đáng ngạc nhiên là Nhân Mã – ngoại trừ Bảo Bình ra – cũng có người thích được.
“Nhưng mà lâu không viết chữ này, không biết đọc ra sao!!!!” – Mã gãi đầu gãi tai.
Xỉu
~
“Đưa đây, tui đọc cho!! Khiếp! Chữ đẹp thế, có phải con trai không đây?!!” – Kim Ngưu giật lấy tờ giấy, tằng hoáng đọc.
“Gửi Nhân Mã xinh đẹp!!
Tôi đã để ý em từ lâu, bởi em lúc nào cũng hồn nhiên vui vẻ.
Em luôn khiến mọi người cười, và nụ cười của em cũng rực rỡ như ánh trăng sáng trên cao.
Nhưng lần đầu tiên chúng ta gặp mặt,
Mới là lần em để lại trong tôi ấn tượng sâu sắc nhất.
Đó là khi tôi bị ngã, khi đi cùng mẹ ra siêu thị.
Tất cả mọi người đều cười tôi, không ai chịu ra giúp đỡ.

Lúc đó em đã đến bên tôi, giúp nhặt tất cả đồ đánh rơi, rồi đỡ tôi dậy.
Lúc ấy trông em không khác gì thiên sứ giáng thế, độ lượng cứu vớt nhân gian.
Tôi mong em sẽ đáp lại tình cảm của tôi.
Hãy cho tôi biết câu trả lời lúc tan học, tại gốc cây hoa anh đào sau trường!!!”
“Hơ, tui đã giúp ai ở siêu thị bao giờ đâu nhỉ?” – Mã gãi đầu gãi tai.
“Chắc cậu quên thôi!! Mà viết thư gì sến vậy? Nổi hết cả da gà!” – Ngư vừa nói, vừa trỏ vào cánh tay đang nổi đầy da gà.
“Híc, cảm động quá! Như phim ý!!!” – Giải khẽ sụt sịt.
“Thôi thì chiều nay tan học ra đó xem mặt tên ý!! Dẫu sao cậu cùng từ chối mà, có Bảo Bảo rồi còn gì!! Phư phư phư!!” – Thiên Bình lấy tay che miệng cười, vẻ tiếc nuối cho kẻ viết viết thư.
—————–
Ok, ok, ok!!! Lướt tới chủ nhật đi, để tác giả thực hiện lời hứa với các bạn Song Tử – XN nào.
Hôm đó trời đẹp kinh khủng. Gió thổi lồng lộng, xuyên qua từng chân tóc của người đi bộ. Nắng vàng rực rỡ, trải đầy trên con đường, chiếu lên hàng cây trên vỉa hè, khiến chúng sáng lung linh như pháo bông. (Phép so sánh vô duyên quá!!@@”)
Song Tử đứng dưới tán cây cảnh cafe lần trước, mỉm cười hài lòng. Anh đang đợi Xử Nữ.
Nhưng đợi mãi, Xử Nữ vẫn không tới. Anh chỉ khẽ cười. Nếu cô ấy muốn trả thù lần trước thì cũng được thôi, anh vẫn sẽ đợi.
1h
2h
4h
Thời gian cứ lặng lẽ trôi qua. Song Tử vẫn đứng đó, mặc cho những cô gái đi qua đường liên tục mời anh đi chơi. Anh chỉ nhẹ nhàng từ chối.
“As long as you love me
We could be stuffing, we could be homeless, we could be broke.
As long as you love me
Ill be your platium, Ill be your silver, Ill be your gold”
Song Tử bắt máy, anh hi vọng đó là Xử Nữ.

“Song Tử ơi, nguy rồi!! Xử Nữ bị bắt cóc rồi!!!! Bọn bắt cóc bảo chúng muốn cậu đến nhà hoang ở đường Royall! Chúng doạ báo cảnh sát sẽ giết Xử!!” – Trong điện thoại chỉ vang lên tiếng la hoảng hốt của Cự Giải.
*Flash Back*
Xử Nữ đang phân vân không biết làm thế nào vì đã đến ngày hẹn với Song Tử. Cô vẫn còn giận Song Tử lắm chứ, nhưng nếu nói là không muốn đi thì nguyên si chám gió.Cuối cùng, sau một hồi đấu tranh nội tâm kịch liệt, nàng ta đành xách túi đi.
Vừa bước ra khỏi KTX, đi được một đoạn không xa thì có 4, 5 thằng du côn tiến lại gần.
“Cô biết Song Tử chứ?” – Một thằng đầu trọc, bấm cái khuyên ở mũi.
“Phải, tôi biết cậu ấy! Có chuyện gì?!” – Xử Nữ lùi lại mấy bước, chỉ nhìn qua thôi cũng biết mấy tên này tìm cậu ấy với mục đích không tốt đẹp gì rồi. Tuy cô có võ, nhưng lại không có kinh nghiệm thực chiến và sức khỏe, nên khi gặp tình huống như thế này, thật sự không thể manh động được.
“Hành động đi!!” – Tên đầu trọc vừa ra lệnh xong thì ngay lập tức 3 tên kia xông tới, trói chặt Xử Nữ lại, lấy khăn tẩm thuốc mê bịt mũi cô.
Xử không chống cự được, ngất lịm đi.
Chúng khuân cô lên xe ô tô gần đó.
Cự Giải đi ngang qua đó, chứng kiến tất cả. Cô định la lên nhưng khu đó vắng tanh, có la cũng không ích gì. Cô liền dồn sức chạy về KTX, kêu giúp đỡ thì không may bị tên kia túm lại.
“Cô đem cái này về gửi cho Song Tử, nhắn hắn đến nhà hoang ở đường Royall gặp chúng tôi. Không được báo cảnh sát, nếu không con nhỏ kia sẽ chết, và hắn phải đi một mình. Chỉ một mình hắn thôi!!” – Hắn nói xong thì bỏ đi.
Cự Giải vội vàng chạy về KTX, kể cho mọi người nghe, rồi gọi điện cho Song Tử.
*End Flash*
“Alo, cậu nghe gì không đâu? Cậu đang ở đâu đấy?” – Mặc cho tiếng Cự Giải cứ vang lên. Song Tử chỉ cắm đầu chạy thẳng đến nhà hoang đó.
Anh chạy như điên, lúc này anh chỉ muốn được nhìn thấy Xử Nữ.
10p sau, anh đã đứng trước cửa nhà hoang.
“Cự Giải, đừng báo cảnh sát, cũng đừng bảo lớp mình đến đây, tớ sẽ tự mình xử lí vụ này!” – Song Tử nói xong thì đập vỡ luôn máy điện thoại.
Anh đẩy cửa bước vào. Cả căn nhà bốc lên mùi hôi tanh, ẩm mốc, khiến người ta buồn nôn.
“À, xin chào, mày đã đến rồi cơ à?” – Một thằng đầu mào gà, mình xăm xổ đủ thứ hình.
“Kinh, vậy anh hùng đến một mình chứ!!” – Thằng đầu trọc tiến lại gần, vẻ mặt hắn rõ khả ố.
“Chúng mày muốn gì? Xử Nữ đâu?” – Song Tử lạnh lùng nhìn mấy thằng đó. Trông anh bây giờ còn đáng sợ hơn cả Thiên Yết.
“An tâm, người yêu mày vẫn ổn, đang ở đằng kia kìa” – Tên đầu trọc vừa nói, vừa chỉ về phía Xử Nữ đang bị trói.
“Đồ ngốc, đồ đần, đồ ngu!!! Cậu đến đây làm cái gì hả? Cậu có bị tâm thần không? Cút đi!!! Ai khiến cậu lo cho tôi chứ!! Sao lại lao đầu đến đây làm gì?!!” – Xử Nữ gào lên, nước mắt cô rơi đầm đìa trên khuôn mặt kiều diễm.
“Yên nào, hắn tới đây để cứu cô đó!” – Tên đầu trọc tiến về phía Xử Nữ, rút ra một con dao.
“Nếu mày muốn cứu con nhỏ này, thì đứng yên đó! Hôm nay bọn tao sẽ xử mày vì tội xấc láo, dám cướp người yêu của bọn tao. Chỉ cần mày động thủ thôi, thì khuôn mặt con nhỏ này sẽ nát như tương luôn!” – Hắn dí con dao vào mặt Xử Nữ.
“Xì, có một vậy thôi mà cũng phải lên kế hoạch kì công vậy!!” – Song Tử phủi tay, cười khẩy một cái. “Đến đi!!”
“XÔNG LÊN!” – Tên đầu trọc hét tướng lên.

Cả 4 thằng kia nhảy vào đấm đá Song Tử.
Xử Nữ nghe nhưng tiếng đấm cứ thùm thụp vào người Song Tử, thấy người cậu khẽ run lên. Hẳn nó đau lắm.
“Không, dừng lại đi, đừng đánh nữa!!” – Xữ Nữ gào lên thảm thiết, nước mắt tuôn rơi lã chã. Cô giãy giụa, cố gắng thoát khỏi tên kia, lao ra đỡ những cú đấm cho Song Tử.
“Thế nào?” – Tên đầu trọc cười, nhìn Song Tử đang chảy be bét máu.
“Khả năng của tụi mày chỉ có đến đấy thôi sao, đấm nhẹ như hều, chẳng ăn nhằm gì!!” – Song Tử đứng dậy, lấy tay quệt máu ở miệng. Anh nhìn tên đầu xỏ bằng nửa con mắt.
Nhưng ánh mắt anh nhìn Xử Nữ thì thật trìu mến, như thể đang nói với cô anh sẽ không sao, cứ yên tâm.
Xử Nữ nhìn Song Tử như vậy thì trái tim cô đau quặn lại như có người bóp.
Song Tử lại bị đánh tiếp. Chúng đánh anh tàn bạo tới mức anh ngã khuỵu xuống. “Giờ thì sao hả?!” – Tên đầu sỏ cười khẩy.
“Mới có thể đã mệt phờ râu rồi thì không được ích gì đâu!!” – Song Tử cười khẩy.
Tên đầu trọc điên lên, hắn liền xô Xử Nữ qua một bên, chạy lại đánh Song Tử. Còn đá mạnh vào đầu anh nữa.
Rồi không rõ hắn lượm ở đâu được một cái gỗ to tướng, giơ lên định đánh Song Tử, mà anh thì không nhìn thấy hắn.
BỐP
Xử Nữ lao ra đỡ lấy Song Tử. Cả khúc gỗ giáng vào đầu cô như búa bổ.
Xử Nữ choáng váng sau cú đánh. Cả đầu cô sưng vêu lên, đau buốt như có ai đó lấy hai thanh sắt gõ vào nhau.
“Đủ chưa hả? Còn định làm gì nữa?” – Xử Nữ quay ra nhìn tên đầu xỏ, mắt săm vành giận dữ.
Hắn nhìn chằm chằm vào Xử Nữ. Bất ngờ, hắn buông thanh gỗ ra, xoay người bỏ đi.
“Đi thôi chúng mày, nó chẳng đáng để đánh nữa đâu, còn phải để bạn gái bảo vệ!”
Cả bọn kéo nhau bỏ đi, để lại mình Xử Nữ và Song Tử.
“May cho mày đó!!”
“Cậu là đồ ngốc à? Sao lại đến đây làm gì?” – Xử Nữ khóc nức nở.
“Cậu mới là đồ ngốc, nếu không phải là tôi, thì ai sẽ là người cứu cậu!!” – Song Tử gắng gượng nói.
“Cậu đâu cần phải vì tôi chứ!!! Đồ ngốc, đồ ngu, đồ đần….!!”
“Cậu có nhớ lời bài hát As long as you love me của Justin Beibber chứ! Tớ sẽ sửa lại lời bài hát đó, kể cả khi cậu không yêu tớ nữa, tớ vẫn sẽ làm mọi thứ vì cậu! Vậy nên đừng khóc!” – Song Tử đưa tay lên chạm nhẹ vào má Xử Nữ.
“Tớ sẽ luôn luôn yêu cậu mà! Đồ ngu!!” – Xử khẽ mỉm cười hạnh phúc.
Song Tử chỉ mỉm cười mãn nguyện, cánh tay buông thõng xuống.
“KHÔNG!! CẬU KHÔNG ĐƯỢC CHẾT, CẬU PHẢI SỐNG!!!!! SONG TỬ!!!!!” – Xử Nữ hét lên, lay mạnh Song Tử, nhưng anh vẫn cứ nằm đó.
(P/s: Phù, cuối cùng cũng xong!! Híc, thế này mà mấy bạn còn kêu chuyện tình XN – SoT nhạt nữa thì… tui viết cho hai đứa chúng nó chết vì tai nạn giao thông luôn!!!!>”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.