Đôi Điều Về Anh

Chương 29


Đọc truyện Đôi Điều Về Anh – Chương 29

“Có người muốn gặp cô, Cameron.” Cameron liếc nhìn đồng hồ trên máy tính để bàn. Mới hơn hai giờ, điều đó làm cô ngạc nhiên. Cô đã quá chú ý vào việc ghi chép các lưu ý trong đống dữ liệu của các vụ án đang đọc nên cô đã làm việc quên cả bữa trưa.

“Cảm ơn, Elaine.Thế người này có nói tên không?” Cameron kiểm tra lại lịch làm việc của mình, cô không thấy bất cứ một cuộc hẹn nào cho buổi chiều hôm đó cả.

Qua ống nghe, người lễ tân ở bàn ngoài hạ giọng thì thầm. “Tôi không được phép nói với cô.”

Sau tất cả những gì xảy ra gần đây, Cameron không chắc là cô thích cái kiểu bí hiểm đó. Cô nhấc điện thoại lên. “Thế tôi có biết người đó không?”

“Có! Chắc chắn rồi!” Elaine nói.

“Thế tại sao tôi lại không thể đóan được người đó là ai?”

“Tôi không biết, ông ta chỉ nhắn tôi gọi cô ra ngoài này. Ối trời, ông ta đang nhìn về phía này. Tôi phải dừng đây.” Elaine nhanh chóng cúp điện thoại.

Cameron đặt điện thoại xuống. Cô xem xét các khả năng. Jack hay Collin?

Dù là ai trong số họ thì người đó cũng sẽ phải đưa cô đi ăn trưa. Cô đang đói muốn chết rồi đây. Cameron đứng dậy và đi ra phía hành lang, tự hỏi không biết sự bí hiểm này là thế nào. Linh tính mách bảo cô rằng đó là Jack. Trong vòng một vài tuần qua, anh ghé thăm văn phòng của cô thường xuyên cả vì công việc lẫn lí do cá nhân.

Mỗi khi nghĩ về Jack, Cameron lại mỉm cười. Từ khi Lombard bị bắt, hầu như mỗi tối, anh đã ở lại nhà cô, chỉ trừ một vài đêm cô ngủ lại căn hộ của anh. Họ bận rộn cả tuần, cả hai người đều bị cuốn trở lại công việc sau cái đêm xảy ra vụ tấn công, nhưng họ đã bù đắp lại bằng cách dành thời gian cho nhau vào các buổi tối và cuối tuần. Jack đã quyết định nhận sửa cái lan can cầu thang cùng một vài sự đổi mới cho ngôi nhà của Cameron, còn cô cũng quyết định hỗ trợ anh – nghĩa là cô ngồi trong góc, uống rượu và đọc một quyển sách trong bộ sưu tập của anh mà có vẻ như chúng đang từ từ chạy về nhà cô. Thỉnh thoảng cô ngó đầu lên và phá tan sự im lặng bằng những lời bình phẩm và sau đó, chỉ mới uống có hai chén nhưng cô đã bắt đầu chú ý tới những cơ bắp rắn chắc của Jack đang đanh lên dưới chiếc áo phông anh mặc và sự cuốn hút khó cưỡng lại khi mồ hôi nhễ nhại trên cơ thể anh và… ối trời, đột nhiên họ nằm trên sàn, mồ hôi ướt át, lấm lem mà chẳng hề động tới búa hay đinh.

Tuy nhiên, Cameron rất thích được nói chuyện cùng anh, dù khi vừa ra khỏi rạp chiếu phim, ở một nhà hàng ăn tối hay nằm trên ghế sô pha và đầu cô tựa vào ngực anh khi anh kể về những vụ án trước đó còn cô thì chia sẻ với anh những ký ức về bố.

May mắn thay, sự chú ý của các phương tiện thông tin đại chúng xung quanh họ có vẻ như đang lắng xuống – điều mà cả hai đều mong muốn. Câu chuyện giật gân nhất trong vòng hai tuần vừa qua trên tất cả các mặt báo là việc truy tố một luật sư liên bang và kéo theo đó là sự từ chức của ông ta. Xét một cách tổng quan, Cameron cho rằng việc bắt giữ Silas đã diễn ra khá êm ả. Buổi sáng thứ Hai sau vụ tấn công của Lombard, cô “ tình cờ” đứng bên ngoài đại sảnh khi Jack và Wilkins cầm lệnh bắt tới. Đã có rất nhiều tiếng la hét và chửi thề của Silas, đặc biệt là khi anh còng tay ông ta lại. Đứng ở phía xa cùng một vài trợ lý công tố viên, Cameron quan sát Jack khi anh làm việc một cách chuyên nghiệp và bình thản. Anh đã thì thầm điều gì đó chỉ đủ cho Silas nghe thấy, rồi ông ta gật đầu, môi dưới như đang run lên. Lạ thay, sau đó Silas đã hợp tác một cách ngoan ngoãn.

Ngay sau vụ bê bối liên quan tới Silas là vụ của Grant Lombard, chung quy lại thì chẳng phải ngày nào cũng xảy ra việc vệ sĩ của một Thượng nghị sĩ Hoa Kỳ bị bắt giữ vì tội giết hại một cô gái gọi trong khách sạn sang trọng bậc nhất Chicago. Việc bắt giữ này, không may đã đẩy Cameron và Jack vào tâm điểm chú ý: sau vụ tấn công, khó mà giữ kín việc cô chính là nhân chứng của vụ giết người. Cánh nhà báo đã nhanh chóng nhìn ra một mối liên hệ giữa Cameron và Jack từ lời nhận xét rõ ràng không-bao-giờ-có-thể-quên của Jack về cô ba năm trước đây. Mặc dù việc phát lại lời nhận xét của Jack thường dẫn đến những cái nhìn trừng trừng của anh, cá nhân Cameron thấy nó thú vị mỗi khi xem lại. Cameron thậm chí còn trượt ngã một lần khi anh cố gắng vật lộn để lấy cái điều khiển từ xa khỏi tay cô nhằm tắt bản tin lúc mười giờ. Lúc đó, cô đã trêu chọc anh một ngày nào đó họ nên cho con mình xem những thước phim này như là vật chứng nói lên tình yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên của họ. Khi Jack không lập tức bật dậy khỏi chiếc sô pha mà thay vào đó lại tỏ vẻ khá tình tứ sau lời nhận xét của cô, cô xem đó như một dấu hiệu rằng cô đã không làm anh điên tiết.

Giờ thì, nóng lòng vì chuyến thăm bất ngờ của Jack, Cameron rảo bước và rẽ ở cuối hành lang sang khu vực tiếp tân của văn phòng.

Anh không có ở đó. Thực ra, toàn bộ khu vực khách chờ trống không.

Bên bàn tiếp tân, Elaine đưa hai tay lên cao. “Ông ta nói với tôi ông ta không muốn đợi ở ngoài này, ông ta muốn nói chuyện riêng với cô. Tôi đã đưa ông ta vào văn phòng của Silas vì giờ đang không có ai sử dụng nó cả.”

Thật lạ, Cameron nghĩ. Tò mò hơn bao giờ hết, cô bước thẳng qua khu phòng chờ và hành lang ở phía đối diện. Khi cô vào văn phòng cũ của Silas, cô nhìn thấy một người đàn ông cao, vóc dáng đầy đặn đứng ở bên ngoài cửa. Ông ta gật đầu khi cô tiến tới.

“Cô cứ vào đi. Cô Lynde.”

Cameron thận trọng mở cánh cửa và bước vào. Một người đàn ông bệ vệ với mái tóc bạch kim được cắt tỉa gọn gàng đang nhìn ra phía hồ Michigan. Khi cô bước vào, ông ta quay người lại và mỉm cười một cách nhã nhặn.

“ Xin chào, cô lynde. Cảm ơn cô vì đã ra gặp tôi mà không được hẹn trước thế này.”

Cameron đóng cánh cửa phía sau lại. “Thượng nghị sĩ Hodges.” Cô nói với giọng đầy ngạc nhiên. “Thật vinh hạnh khi được gặp ngài. Cơn gió nào… đã đưa ngài tới văn phòng của chúng tôi vậy?” Mặc dù có một mối liên hệ kì quặc giữa họ, và sự thực cô biết nhiều hơn về cuộc sống cá nhân của Thượng nghị sĩ Hodges so với cô muốn, nhưng họ chưa một lần gặp mặt hay nói chuyện với nhau.

Ngài Hodges bước tới. “Tôi nghĩ cả hai ta đều biết chuyến viếng thăm này là quá trễ, Cameron. Liệu có tiện không nếu tôi gọi cô là Cameron?” Ông ngồi xuống một trong hai chiếc ghế da phía trước bàn làm việc cũ của Silas. “Sao cô không ngồi xuống nhỉ?”

Cameron gật đầu. “Chắc chắn rồi!”

Xét tới những gì đã xảy ra vào tối hôm đó tại khách sạn Peninsula, thật kỳ quặc làm sao khi ngồi trong văn phòng cũ của Silas với Hodges. Đúng ra thì ngồi ở đâu với ông cũng có cảm giác kì cục.


“Tôi biết ơn cô vô cùng, Cameron. Tôi muốn gặp cô để cảm ơn.” Hodges nói. “Từ những gì đặc vụ Davis nói với tôi, cô đã giúp tôi không bị bắt và không nghi ngờ gì đã cứu chiếc ghế tại Thượng nghị viện của tôi. Vô tội hay không, nếu không có cô, tôi sẽ không bao giờ vượt qua được vụ bê bối dính líu vào một vụ giết người. Đó là chưa kể đến… những mối liên hệ của tôi tới cô Robards.”

“Tôi trân trọng điều đó, ngài Thượng nghị sĩ. Nhưng thú thật đội FBI đảm nhiệm vụ án xứng đáng được nhận toàn bộ những lời khen này. Tôi chỉ tình cờ xuất hiện không đúng chỗ và không đúng thời điểm.”

“Cô đã suýt bị giết hại vì có mặt vào thời điểm đó.” Hodges nói. “Tôi không thể nói được gì để bày tỏ sự lấy làm tiếc về việc này. Tôi là một kẻ ngốc và sai lầm của tôi là làm tổn thương người khác. Trong một vài trường hợp, rất nghiêm trọng.” Đôi mắt của ông đượm buồn.

Cameron gật đầu, không biết là nên đáp lại như thế nào. Nói chuyện với Hodges không dễ. Cho dù việc cố ý gây hại của Mandy Robards cho ngài Thượng nghị sĩ không đáng tự hào chút nào. Điều này đã được Jack xác nhận khi Lombard kể với anh tất cả về việc tống tiền – toàn bộ sự việc để lại cho mọi người một bài học về việc con người có thể đi xa tới mức nào chỉ vì đồng tiền, hay là những sự liều lĩnh trong cơn tuyệt vọng.

“Hình như tôi đã làm cô khó chịu.” Hodges nói.

“Không sao. Tôi chỉ thấy nhẹ nhõm khi tất cả đã qua.”

“Thực ra chưa phải là tất cả đã qua.” Hodges nói. “Việc từ chức của Silas Briggs có nghĩa là tôi có một nhiệm vụ quan trọng phía trước. Với tư cách là Thượng nghị sĩ từ Illinois, bổn phận của tôi là đưa lời đề nghị lên Tổng thống về người sẽ đảm đương vị trí luật sư liên bang mới. Và tôi đã biết ai là ứng cử viên xứng đáng.” Ông dừng lại đầy ẩn ý.

Cameron lùi lại một cách bất ngờ. “Tôi ư?”

Hodges gật đầu. “Chính cô!”

Cameron cố gắng nghĩ xem mình nên phản ứng thế nào thì tốt nhất. “Tôi rất trân trọng sự cân nhắc của ngài dành cho tôi, ngài Thượng nghị sĩ. Thật sự tôi rất trân trọng điều đó. Nhưng nếu được nói mọt cách thẳng thắn, tôi không mong chờ ngài đề bạt tôi vào vị trí này vì lòng biết ơn. Và tôi cũng không muốn ngài làm như thế.”

Hodges mỉm cười, như thể ông đồng tình với câu trả lời của cô. “Tôi có cảm giác cô sẽ nói như vậy. Vậy nên cho phép tôi được bảo đảm với cô rằng, điều này không hề liên quan đến lòng biết ơn của tôi. Sau những cáo buộc được đưa ra đối với Silas, mạo hiểm đưa ra một ứng viên không đủ năng lực cho vị trí này là điều tôi không muốn làm chút nào. Nếu mà có liên quan thì mối liên hệ giữa tôi và cô sẽ không có lợi cho cô.”

Cameron vẫn có vẻ hoài nghi.

Hodges cười phá lên. “Cô có cần tôi phải thuyết phục cô thêm nữa không?”

“Nếu ông đang nghiêm túc về chuyện này thì làm ơn, hãy làm điều đó đi!”

“Lạy chúa, họ không hề đùa khi nói rằng cô là một kẻ cứng đầu.” Hodges làu bàu. “Thôi được, tôi sẽ nói cho cô biết những điểm quan trọng và yếu tố đã thuyết phục tôi nhất khi đội điều tra về lai lịch của các ứng viên xem có phù hợp với công việc hay không. Cô có thành tích thụ lý các vụ án tốt nhất trong quận. Các thẩm phán, đúng, chúng tôi đã nói chuyện với các thẩm phán, họ nói cô không sợ hãi điều gì và rất kiên định trong phòng xử án. Sau Briggs, thú thật, đó chính là thứ mà văn phòng này cần. Cô có một tiểu sử tốt: cô xuất thân từ dân lao động, cô đã trả qua trường luật, bố cô chết một cách anh hùng như một người thi hành công lý và các phương tiện thông tin đại chúng đã nghĩ rằng cô có đủ dũng khí và sự cứng cỏi khi vượt qua những khó khăn trong vụ Lombard. Nhưng điều thuyết phục tôi nhất, Cameron và tôi biết cô rất khiêm tốn và không muốn gây chú ý về việc này, đó là theo yêu cầu của chính ngài Tổng thư kí Bộ tư pháp, cô đang tạm thời quản lý văn phòng này từ khi Silas ra đi. Xét thấy cô vẫn chưa biến nó thành tro tàn, tôi nghĩ bản thân sẽ cho cô cơ hội thử sức với công việc đó… Trừ khi cô không muốn nó.”

Cameron thấy xốn xang. Lạy chúa, điều này là sự thật. Không cần phải thuyết phục cô thêm nữa. “Tôi sẽ rất lấy làm vinh dự khi được trở thành ứng cử viên cho vị trí đó, ngài Thượng nghị sĩ ạ.”

Hodges trông nhẹ nhõm hẳn đi. “Tốt. Phù…Tôi phải thú thực với cô là chúng tôi không có nhiều phương án dự phòng. Thật ra, mồ hôi của tôi đang túa ra dưới áo khoác vì hồi hộp.”

Cameron cười. “Tôi sẽ cố gắng bớt khó tính hơn trong tương lai.”

Hodges mỉm cười một cách ấm áp khi ông bắt tay cô. “Cô hãy làm chính xác những gì mà cô thấy phù hợp, Cameron.”

Họ đứng dậy khỏi ghế và bước ra phía cửa cùng nhau. “Thật thú vị khi ngài nhắc tới điều đó, ngài Thượng nghị sĩ… Vì tôi hi vọng ngài hiểu rằng, khác với Silas, tôi không định chỉ đơn thuần làm bù nhìn ở cái vị trí này. Tôi chủ định sẽ tiếp tục thụ lý các vụ án.”

“Với thành tích của cô, cô có thể thụ lý bất cứ vụ nào cô muốn. Chỉ cấn đảm bảo cô luôn thắng là được.”

Với một cái nháy mắt, Hodges mở cửa và gật đầu với vệ sĩ của ông bên ngoài.

Cameron nhìn họ rời đi. Cô đứng một mình trong văn phòng của Silas, cố gắng định thần lại về việc có khả năng rất lớn đây sẽ trở thành văn phòng của cô trong tương lai không xa.

Luật sư liên bang Cameron Lynde. Nghe có vẻ thú vị đó chứ.


Với một nụ cười rạng rỡ, cô quay trở lại chỗ sẽ sớm trở thành văn phòng cũ của cô nhanh nhất có thể trên đôi giày cao chín phân. Ngay khi tới đó, cô đóng cửa lại để có không gian riêng, sau đó ngồi xuống bàn và nhấc điện thoại lên.

Jack là người đầu tiên cô gọi, tất nhiên cô sẽ nói với anh tất cả. Khi báo xong tin cho anh, nghe giọng anh, cô có thể đoán được anh đang cười ở đầu dây bên kia.

“Xin chúc mừng, luật sư!” Jack nói. “Em xứng đáng với điều đó.”

Cô có thể nhận ra anh đang che giấu điều gì đó. “Anh biết trước rồi, đúng không?”

Jack cười phá lên. “Được rồi, đúng là anh đã biết. Davis đã để lộ ra việc có hai đặc vụ trong văn phòng bọn anh được giao nhiệm vụ điều tra thông tin cá nhân của em. Anh đã đặt chỗ cho mọi tối trong tuần này tại Spiaggia và chờ đợi Hodges báo tin với em. Anh nghĩ là cuối cùng em cũng sẽ ăn tối ở đó và đây là một lí do hoàn hảo.”

Một người đàn ông không thể tin nổi, vừa ngọt ngào vừa tinh quái. “Em vẫn đang cố gắng để quyết định xem nên cảm thấy thế nào về việc anh biết chuyện này trước cả em.”

“Đừng thất vọng.” Jack nói. “Sự thật là anh đã rất tự hào về em những ngày qua và cố gắng để không làm thay đổi mức độ hào hứng của em về chuyện này. Nói cho em nghe, anh gần như biết tất cả mọi thứ. Em nên làm quen dần với điều đó đi.”

“Và với sự lưu ý đó, em chuẩn bị cúp máy đây.” Cameron nói.

“Kết thúc nhanh với anh để gọi cho Collin tiếp hả?” Jack trêu chọc.

“Không!” Cô đáp một cách dứt khoát. Chết tiệt, đúng là anh ấy biết mọi thứ!

Và hai tuần sau đó, họ có một sự kiện khác để ăn mừng. Cái này thì Jack không mấy hào hứng.

“Chúc mừng sinh nhật anh, Jack.” Cameron nói khi họ cùng ngồi xuống một cái bàn trong quán bar để chờ. Cô đã đưa anh tới nhà hàng Socca chiều hôm đó, một quán rượu nhỏ chỉ cách nhà cô vài khu phố.

“Ba mươi lăm tuổi. Em nghĩ điều đó xứng đáng nhận được một hoặc hai món quà.”

Jack nhăn trán. “Cameron, anh đã nói với em rồi, đừng mua gì cho anh cả.”

“Thôi mà, em nghĩ đó là một trong những chuỗi yêu cầu dường như vô tận của anh mà em định sẽ phớt lờ.” Cô kéo hai chiếc phong bì ra khỏi ví và đặt chúng xuống bàn trước mặt anh. Một cái lớn và dày khoảng hai phẩy năm centimet, một cái nhỏ hơn nhưng hình như đang có vật gì đó bên trong. “Anh chọn đi!”

Jack chọn cái phong bì lớn hơn.

“Một lựa chọn tốt!” Cameron nói.

Jack mở chiếc phong bì ra và tìm thấy một tập tài liệu khá dày. Anh kéo chúng ra và lật ngược lại. Tên của tập tài liệu hiện rõ mồn một trước mắt anh.

“HỢP CHỦNG QUỐC HOA KÌ VỀ VỤ ROBERTO MARTINO, et al[23]”

Đó là một bản cáo trạng tội phạm được ký bởi chính luật sư liên bang kết tội ba mươi tư thành viên trong tổ chức Martino, bao gồm Roberto Martino với hàng trăm vụ vi phạm luật của bang. Nó bao gồm mọi thứ từ làm ăn phi pháp, buôn bán thuốc phiện và tội sử dụng súng, cho tới việc hành hung nghiêm trọng, thậm chí là tội giết người.

Jack lật từng trang trong yên lặng. Khi đã mở được chừng một nửa, anh chậm rãi đọc một cách cẩn thận biên bản liên quan tới vụ giết một đặc vụ của tổ chức phòng chống tội phạm ma túy mà anh đã cố gắng cảnh báo và cả sự tra tấn chính anh dưới bàn tay của tay chân Martino. Tất cả đều được trình bày cụ thể, theo từng chương mục, cực kỳ chi tiết.

“Em không quan tâm nếu không thể buộc chúng thêm một tội danh nào khác nữa. Em sẽ treo cổ chúng chỉ với chỗ tội danh đó.” Cameron hứa nhỏ nhẹ. “Em sẽ tiến hành đệ trình vào tuần tới. Em nghĩ nó cũng sẽ là khởi đầu vị trí mới của em với một tiếng vang lớn.”

Jack đẩy bản cáo trạng trở lại phong bi. Đây có thể là một vụ cực lớn. Anh đưa tay ra và đan những ngón tay của anh vào những ngón tay cô. Cô biết bản cáo trạng này có ý nghĩa gì với anh, nhưng anh cần chắc chắn về điều cô đang làm không phải vì một lí do sai lầm nào đó. “Em có chắc chắn về điều này không?”


“Chắc chắn. Em đã muốn theo đuổi vụ này suốt ba năm qua.”

“Mọi thứ có thể trở nên điên cuồng.” Jack cảnh báo cô. “Em cần phải cẩn thận về việc em sẽ xử lý vụ án này. Lombard và Silas chẳng là gì khi so sánh với việc xử lý Roberto Martino.”

“Em đã suy nghĩ rất nhiều về cách mà chúng ta nên giải quyết nó.” Cameron nói. “Em muốn điều động tất cả đặc vụ từ văn phòng Chicago, một số người từ các khu vực khác nữa và tiến hành bắt giữ tất cả cùng một lúc. Tóm gọn Martino và thủ hạ của hắn chỉ trong một lần đột kích để chúng không có thời gian phản kháng. Em cần một ai đó có thể tin tưởng để dẫn đầu vụ này. Em đang nghĩ người đó là anh. Em cũng nghĩ anh nên là người bắt Martino.”

Jack suy nghĩ về ngụ ý trong những lời cô vừa nói. Phần nào đó khiến anh chột dạ đôi chút. Cameron ngẩng đầu lên, hiểu nhầm biểu hiện của anh. “Em tưởng anh muốn nhận vinh dự hạ bệ Martino?”

“Ồ, anh rất muốn ấy chứ!”

“Thế thì vẻ mặt vừa rồi là gì?”

“Chỉ là anh vừa nghĩ đến việc giờ đây, với cương vị là luật sư liên bang, em đang ở vị trí trên quyền anh.”

Cameron nhướng mày. “Anh đúng rồi, thưa đặc vụ Pallas. Có một người lãnh đạo mới ở đây.”

“Đáng yêu đấy. Em đã chờ để nói câu đó trong bao lâu rồi?”

Cô cười phá lên. “Khoảng hai tuần.” Cô đẩy chiếc phong bì thứ hai về phía anh. “Đừng quên còn món quà thứ hai nữa.”

Jack cầm nó lên. “Anh đang nghĩ chẳng điều gì có thể làm anh vui hơn lúc này.” Anh mở chiếc phong bì và rút những thứ bên trong ra. Anh đã nhầm. Chìa khóa nhà và chìa khóa gara.

Thoáng chút bất ngờ điều hiếm khi xảy ra với anh, Jack ngước nhìn Cameron. “Điều này có đúng như những gì anh nghĩ không nhỉ?”

“Em nghĩ nó phụ thuộc vào cái điều mà anh nghĩ là gì. Nếu anh nghĩ rằng điều ấy có nghĩa là em đang muốn anh chuyển tới ở cùng với em thì anh đã đúng.” Nét mặt cô càng thêm nghiêm túc. “Nếu anh cũng nghĩ rằng điều ấy có nghĩa là em thức dậy vào mỗi sáng và tự hỏi mình đã làm những gì mà lại có anh trong đời, thế thì, anh lại đúng nữa.”

Jack ngồi đó một lúc và kinh ngạc. Chưa một ai nói điều gì đó tương tự với anh.

“Lại đây!” Jack nói, giọng khàn khàn. Anh nắm lấy chiếc ghế của cô và kéo nó lại phía anh. Anh hôn cô thật nhẹ nhàng rồi tay anh lần phần lưng, kéo cô lại gần hơn khi cảm xúc đang chế ngự. Anh lùi lại, nhìn chằm chằm vào cô. “Anh yêu em, Cameron. Em biết điều đó, đúng không?”

Cameron hôn anh, thì thầm bên tai anh: “Em cũng yêu anh.”

Anh phải dùng hết ý chí của mình để có thể kiềm chế ý nghĩ lôi cô ra khỏi quán và về nhà ngay lúc đó. Những gì cô vừa nói, chưa kể tới cái áo dạ màu đen, chiếc váy bó sát hông và đôi giày cao gót, tất cả khiến anh phát điên lên. Anh nhìn cô với một nụ cười bí hiểm. “Anh hi vọng em không phiền nếu bỏ qua bữa tráng miệng tối nay. Anh muốn chỉ có hai chúng ta thôi. Anh hết chịu nổi rồi.”

“Chúa ơi, Jack! Với cái nhìn như thế, hai người nên tìm một phòng nào đó đi! Và lần này thì đừng kiếm phải cái phòng ngay cạnh một xác chết đấy nhé!”

Nghe giọng nói đàn ông quen thuộc, Jack lầm bầm bên tai cô. “Nghiêm túc mà nói, Cameron, những người bạn của em biết chọn các thời điểm tồi tệ nhất để đến đây.” Anh quay người lại và thấy Collin đứng ngay trước mặt.

“Chúc mừng sinh nhật, anh bạn.” Collin cười toe toét, vỗ tay vào lưng Jack. Phía sau, Jack có thể thấy Wilkins, Richard, Amy và chồng của cô ấy.

“Em mời một vài người tới đây để cùng mừng sinh nhật anh.” Cameron rụt rè nói, rồi cô vung tay lên, “Ngạc nhiên chưa?”

“Chúng tôi tới cả nhóm.” Collin giải thích. “Cứ coi đó là một món quà tập thể mà chúng tôi dành cho anh, hãy nghĩ đây là món quà chung của chúng tôi: năm người bạn phiền phức và xâm phạm qua mức.”

“Nó là kiểu quà mà tặng một lần rồi thì cứ tiếp tục như thế mãi.”

Jack cười toa toét. “Tôi thực sự xúc động. Và vì tôi sẽ chuyển tới sống cùng Cameron, tôi xin được phép mở lời rằng tất cả sẽ được chào đón ở nhà của tôi và Cameron. Tuy nhiên sẽ được báo trước ít nhất bốn mươi tám tiếng.”

Khi người phục vụ tới dẫn họ vào bàn, Cameron kéo tay Jack lại phía sau. “Anh hài lòng với việc này chứ?”

“Ừ, nó rất tuyệt!” Anh đặt một nụ hôn vào trán cô. “Cảm ơn em.”

Cameron vòng tay ôm cổ anh. “Và để trả lời cho câu hỏi trước của anh thì em không phiền nếu mình bỏ qua phần tráng miệng. Thực ra, em đã có kế hoạch cho bữa tráng miệng khi ta về nhà rồi.”


Jack thích kiểu đó. “Anh có gợi ý nào không?”

“Nó bao gồm việc em sẽ đeo còng số tám của anh.”

Chúa ơi, ngất ngây tột đỉnh. Cái suy nghĩ cô không một mảnh vải che thân và phải phục tùng anh đẩy anh vào trạng thái đê mê. Jack kéo cô lại một góc khuất. “Mặc xác bữa tối, chúng ta về thôi!” Anh gầm gừ.

Cameron lắc đầu bẽn lẽn. “Chúng ta không thể rời bữa tiệc như thế được. Như vậy sẽ không được lịch sự cho lắm.”

HẾT

[1] Rock ‘n’ Roll là một trong những hiện tượng âm nhạc của thế kỷ XX, một dạng thức chơi nhạc nhanh, sôi động và tình cảm với sự hòa quyện của giọng hát ca sĩ, đàn guitar điện tử và bộ gõ có âm thanh mạnh. Đôi khi Rock ‘n’ Roll còn được gọi tắt là ‘Rock’ (nhưng thực ra Rock hiện đại đã phát triển nhiều nhánh hơn Rock ‘n’ Roll), thuật ngữ này đã được khởi nguồn tại Mỹ vào những năm 1950.

[2] Là chiến thuật thẩm vấn của một nhóm gồm hai nhân viên thẩm vấn, tiếp cận đối tượng bằng hai phương pháp đối ngược nhau: một người thì tỏ ra hung hăng, đe dọa; còn người kia luôn bày tỏ sự cảm thông và bênh vực đối tượng.

[3] 1 Pao = 0,045kg, 250 pao = 113,5kg

[4] The Drug Enforcement Adminstration (DEA).

[5] 1 inch = 2.54 centimet.

[6] Nhân vật chính trong series phim truyền hình nhiểu tập rất nổi tiếng Sex and the city do Sarch Jessica Parker thủ vai

[7] Sinh ngày 2/9/1948, là một cầu thủ bóng đá chuyên nghiệp, đồng thời cũng là ca sĩ, diễn viên, nhà bình luận thể thao người Mĩ.

[8] Đội bóng chày chuyên nghiệp công khai ủng hộ vấn đề đồng tính.

[9] Ca sĩ nổi tiếng của Anh.

[10] Black Eyed Peas ( những hạt đậu mắt đen), là một ban nhạc hip hop, rap, pop đến từ Angeles.

[11] 401(k) plan – kế hoạch chia lợi nhuận.

[12] 1foot = 0.3048m; 5,3 foot tương đương với 1m62.

[13] Trang viên, thái ấp.

[14] Board game Clue: Là trò chơi thám tử, trong đó người chơi di chuyển trên một bàn chơi (bài trí sơ đồ một biệt thự) từ phòng này sang phòng khác để giải điều bí ẩn: Ai làm việc đó? Bằng cái gì và ở đâu?

[15] Những thứ được dùng làm trò chơi trong bữa tiệc những người độc thân.

[16] Theo truyền thống, trong ngày cưới, cô dâu mang một đồ vật cũ, một đồ vật mới và một đồ đi mượn để được may mắn.

[17] Đây là lực lượng chuyên xử lý các tình huống đặc biệt và nguy hiểm nhất như giải cứu con tin, chống khủng bố và cả các cuộc chiến tranh ở các nước khác như Việt Nam (1954 – 1972), Irag, Afghanistan.

[18] Tờ nhật báo lớn nhất Chicago.

[19] District of Columbia: quận Columbia, nơi có thủ đô Washigton.

[20] Là một tivi show của Mĩ trong đó có nhân vật chính là một người đàn ông độc thân, sẽ chọn ra cho mình một người phụ nữ để cưới trong số các phụ nữ tham gia cuộc thi.

[21] Dùng để chỉ những người đàn ông lực lưỡng, mạnh mẽ xuất phát từ đất nước Spartan thời cổ đại.

[22] Trường quân sự hạng nhất tại Mĩ và nằm ở tốp đầu trông số tất cả các trường đại học của Mĩ.

[23] Viết tắt của And others: và những thứ khác.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.