Đọc truyện Đôi Điều Về Anh – Chương 28
Cameron đứng trong phòng cất bộ váy phù dâu vào túi, bỗng nhiên cô thấy như có ai đó lướt ngang qua cửa.
“Em vừa hái bài Đôi mắt Bette Davis phải không?” Jack mỉm cười hỏi.
Cameron bối rối đến nỗi không hiểu mình đang làm gì. Jack đã nghe thấy giọng hát của cô.
“Em chỉ ngâm nga vậy thôi!” Cameron trả lời một cách thờ ơ.
Jack hất hàm. “Anh nghĩ đó là bài hát của em và Collin.”
Cameron cười và trả lời. “Em không có bài hát nào với Collin cả. Đó chỉ là bài em thích.”
Jack tỏ vẻ nhún nhường. “Mạng Internet ở đây chậm thật!”
Ơn Chúa, anh ấy đang cáu kỉnh về một điều gì đó. Jack lúc này thì cô có thể đối phó được. Còn người đã ôm ấp khuôn mặt cô mỗi khi anh thì thầm nhưng lời ngọt ngào lúc ân ái ở cầu thang lại là một sự hấp dẫn khác.
“Hôm trước, anh có nói đến việc này rồi!” Cameron trả lời. “ Từ trước đến giờ, mạng ở đây vẫn ổn mà. Anh đang cố khởi động chương trình mật thám siêu tốc phải không?”
“Ừ! Ngay cả chạy chương trính ấy cũng chậm nữa.”
Đôi mắt trêu đùa của anh khiến lòng cô chợt rung động. Ồ, thứ cảm xúc khi yêu là thế này đây! Đợi đã, chưa đến mức ấy đâu, Cameron nhủ thầm. Cô đã hẹn hò với Jack trong… hai ngày ư?
“Em hy vọng anh không mong chờ em tìm ra giải pháp cho vấn đề mạng internet này. Nếu có vấn đề gì, em sẽ tắt máy rồi khởi động lại. nếu nó vẫn không hoạt động, em sẽ gọi cho Collin.”
Jack đứng vòng tay trước ngực. “Anh nghĩ chúng ta cần nói chuyện về sự phụ thuộc vào Collin này. Bởi vì giờ đã có anh ở đây.”
“Hừm. Thế thì hơi mạo hiểm đối với em.” Cameron nói với vẻ không đồng tình.
Cô cố gắng không để lộ ra mình cảm thấy thích thú.
“Anh sẽ lên tầng kiểm tra máy tính của em.” Jack nói. “Có khả năng mấy người hàng xóm đã làm gián đoạn tín hiệu không dây. Ở thành phố thì dễ bị như vậy mà, nhất là nhà cửa lại san sát nhau như thế này. Mật khẩu là gì, em?”
“Không có mật khẩu đâu. Em thường để máy chạy và để nó chuyển sang chế độ ngủ đông những lúc em không dùng đến.”
Jack nhìn với ánh mắt không đồng tình.” Anh nghĩ là bây giờ mình đã biết lí do tại sao em lại gặp trục trặc với mạng internet rồi.”
“Tóm lại, anh đang cố làm gì từ máy tính của em?” Cameron hỏi.
“Chỉ một vài thứ anh muốn chuẩn bị khi Wilkins gọi đến. Anh có thể truy cập vào mạng của văn phòng từ xa, anh muốn nghe mấy đoạn ghi âm lời thoại của Lombard thu được cách đây vài tuần. Hơn nữa, anh cũng đang nghĩ đến việc cài đặt máy theo dõi ở điện thoại của anh ta, tất nhiên anh phải gọi cho bên kỹ thuật làm giúp anh việc đó. Sau đó, chúng ta sẽ lần theo dấu vết những nơi mà Lombard đến trong mấy ngày qua nhờ điện thoại của hắn.”
Cameron đặt chiếc váy phù dâu về chỗ cũ phía sau cánh cửa. Cô ngoảnh lại. “Không có lệnh thì điều đó có vẻ bất hợp pháp.”
“Hợp pháp, bất hợp pháp, có quá nhiều điều không rõ ràng giữa hai thái cực đó.”
“Em chưa nghe gì cả, Jack.”
“Không phải nghe gì hết, luật sư ạ. Anh chưa nói gì cả.”
Khi lên đến tầng ba, Jack rẽ trái và đi thẳng đến phòng làm việc. Bàn làm việc của Cameron đối diện cửa sổ, nhìn ra sân thượng và đường phố phía dưới. Anh tiến lại gần bàn và ngồi xuống. Khi anh di chuyển con chuột, máy tính bắt đầu hoạt dộng.
Có lẽ anh chỉ cần quét lại hệ thống bởi ai mà biết được Cameron đã để máy chạy bao lâu rồi. Nhưng anh vẫn muốn kiểm tra lại cho chắc chắn. Anh xem xét xem có bao nhiêu máy tính sử dụng đường mạng của cô. Có thể ai đó đã ăn cắp mạng không dây khiến cho nó chạy chậm lại.
Chỉ vài giây sau, kết quả được hiển thị. Anh không khỏi giật mình khi nhìn lên màn hình.Không thể như thế được! Có tới mười lăm thiết bị đang dùng mạng internet của Cameron. Jack nhận ra hai cái, một là máy xách tay của anh, hai là máy tính để bàn của cô.
Còn lại mười ba cái thì sao? Cứ cho là hàng xóm ăn cắp tín hiệu của cô thì giỏi lắm cũng chỉ vài người, ở đây lại đến mười ba người thì không thể nào.
Cũng có thể đó không phải mười ba máy vi tính mà là một thiết bị nào khác. Jack tiếp tục kiểm tra, anh xem xét thông tin về thiết bị đầu tiên. Thật kì lạ! Nó đang truyền tải tín hiệu âm thanh.
Nhưng Jack lại không nghe thấy gì. Anh mở loa to hơn, vẫn không thấy gì. Anh chuyển sang thiết bị thứ hai. Nó cũng đang truyền tải âm thanh. Lại một lần nữa, anh không nghe thấy gì.
Cái quái gì vậy? Jack nhanh chóng kiểm tra những thiết bị còn lại, tất cả đều là tín hiệu âm thanh. Cuối cùng thì anh cũng nghe thấy âm thanh đang truyền qua thiết bị thứ tám.
Đó là giọng hát nhẹ nhàng của một người phụ nữ…Hơi khó nghe nhưng anh nhận ra rõ mồn một.
“Những cậu bé nghĩ cô là điệp viên, cô có đôi mắt của Bette Davis.”
Cameron đang trong phòng ngủ của cô ấy. Anh có thể nghe rõ âm thanh đóng ngăn kéo, sau đó là tiếng kéo khi cô ấy tiếp tục dỡ đồ từ vali.
Mẹ kiếp. Anh cố tình gõ ngón tay lên bàn, tạo ra âm thanh vừa đủ để kiểm tra, cùng lúc đó anh nhanh chóng xác nhận các thiết bị còn lại. ANh biết cuối cùng anh sẽ tìm thấy điều gì. Khi anh dò tín hiệu cuối cùng thì tiếng gõ của chính anh trên bàn vọng qua máy tính của Cameron, rõ như ban ngày.
Jack đã chửi thề to lên nếu có thể. Ngôi nhà đã bị cài đặt máy nghe trộm.
Đầu óc anh choáng váng, hàng tá ý nghĩ xuất hiện cùng lúc trong đầu. Người đàn ông đeo mặt nạ vào chiều thứ Năm… Họ cho rằng anh ta đang đợi thời cơ tấn công Cameron khi cô ấy trở về nhà từ chỗ làm. Kẻ giết Mandy đã ở trong nhà vào lúc mười sáu giờ ba mươi không phải để tránh sự theo dõi của cảnh sát, anh ta ở đó bởi một mục đích hoàn toàn khác. Hắn muốn nghe lén. Hắn muốn biết Cameron đã biết những gì.
Ngày nay, micro dùng cho việc nghe lén còn nhỏ hơn cả chiếc cúc áo. Và tất cả những gì cần có là một máy vi tính, mạng không dây và địa chỉ IP của máy chủ. Không khó khăn gì để lắp một chiếc camera, đặc biệt là đối với người biết mình đang làm gì.
Jack rút chiếc điện thoại BlackBerry ra, may mắn thay, giờ thì họ biết gã ấy sắp làm gì, họ có thể thay đổi cục diện. Cứ cho là kẻ giết Mandy đang điều khiển máy nghe trộm, họ có thể lần được đường dẫn tới IP của máy tính mà hắn đang sử dụng. Một khi họ có được thông tin ấy thì họ sẽ xác định được vị trí chiếc máy tính và kẻ giết người.
Jack gửi tin nhắn cho Wilkins – đương nhiên anh không thể gọi cho Wilkins hoặc bất cứ ai từ ngôi nhà này. Bỗng anh dừng lại, nhận ra rằng sẽ nhanh hơn nếu anh đưa Cameron ra xe và gọi điện từ chỗ đó. Anh sẽ đưa cho cô một mảnh giấy giải thích mọi chuyện bởi họ không thể nói gì khiến kẻ giết người nhận ra, có thể ngay bây giờ hắn đang nghe lén họ.
Lòng Jack thắt lại. Kẻ giết người có thể đang nghe lén.
Giả sử hắn nghe trộm thì chắc hắn đã nghe được từng câu từng chữ mà Jack và Cameron nói với nhau tối nay. Những mẩu hội thoại dần dần dội về trong đầu anh:
“Không biết điều đó có ý nghĩa không, việc hắn mang theo một khẩu súng ấy?”
“Tên anh ta là Grant Lombard. Anh ta là vệ sĩ riêng cho Thượng nghị sỹ Hodges. Ngoại hình anh ta khá khớp với hung thủ chúng ta đang tìm kiếm.”
“Grant Lombard có chứng cớ ngoại phạm nào trong đêm Mandy Robards bị giết không?”
“Có lẽ anh cần phải thẩm vấn lại anh ta xem liệu anh ta có chứng cớ ngoại phạm nào trong lần em bị tấn công không?”
Anh lại nhớ tới cuộc nói chuyện khác trước đó, người bỗng lạnh toát.
“Để tắt chuông báo động, em chỉ cần nhập mã an ninh.”
“5-2-2-5 là gì thế?”
“Khi gõ trên bàn phím, máy tính sẽ hiện ra chữ Jack.”
Kẻ giết người đã biết mật mã chuông báo động.
“Cameron!” Jack thì thầm, tim anh như nhảy ra khỏi lồng ngực. Anh đã để cô ở lại một mình… Anh không còn nghe thấy giọng cô… Tầng hai thật yên ắng… Anh đánh rơi chiếc BlackBerry và với tay tới bao súng….
“Không được cử động!” Một giọng nói vang lên phía sau anh. Tiếng lên đạn của một khẩu súng vọng lại trong căn phòng rõ rệt.
Tay vẫn giữ nguyên ở bao súng, anh ngoảnh lại nhìn. Hắn ta đang đứng ở cửa ra vào, chĩa súng về phía anh.
“Lombard…” Jack gầm gừ.
“Mày gần như kết thúc được mọi việc, Pallas. Gần như thôi! ” Lombard nói. “Giờ thì bỏ bao súng xuống! Một cách chậm rãi!”
Điều đầu tiên mà Jack để ý tới đó là súng của Lombard không có bộ phận giảm thanh. Điều đó cũng có nghĩa Cameron ở tầng dưới vẫn còn sống. Hắn đã tiếp cận anh trước.
“Tao nhắc lại, hãy bỏ bao súng xuống! Ngay lập tức!” Lombard gầm gừ.
Jack nhìn nét mặt của Lombard và biết hắn không đùa. Anh tháo bao súng ra và vứt trên sàn nhà. Anh sẽ chẳng giúp gì được cho Cameron nếu Lombard nã một phát súng vào đầu anh ngay lúc này.
“Đá nó lại đằng này!” Lombard ra lệnh.
Jack làm theo. Mắt anh vẫn dán vào cò súng của Lombard. Chỉ cần một cái bóp cò, anh sẽ bay ra khỏi chiếc ghế, ngã nhào xuống sàn nhà. Kéo chiếc bàn lại, và sử dụng nó như bia đỡ đạn. tất nhiên đó không phải là kế hoạch tuyệt hảo, nhưng dù sao đó cũng là một thứ gì đó có thể nghĩ tới lúc này.
Tuy nhiên, Lombard đã làm anh phải thay đổi kế hoạch.
“Cameron Lynde!” Hắn gọi to, giọng vang lên tận tầng trên cùng. “Tao đang chĩa súng vào đầu bạn trai mày. Nếu mày không ở đây trong ba giây nữa, tao sẽ giết hắn.”
Jack cố gắng nói một cách bình tĩnh. “Chạy ra khỏi đây ngay, Cameron! Hãy để anh tự giải quyết!”
Lombard dường như không thèm để ý. “Mày có ba giây, Cameron. Một, hai….”
“Đừng!”
Giọng nói run rẩy vọng lên từ tầng dưới.
“Tốt lắm, Cameron.” Lombard nói.
Cả ba, vẫn giữ nguyên tư thế ban đầu. Lombard đứng ở cửa ra vào, chĩa súng vào Jack, Cameron nằm ngoài tầm ngắm của hắn, cô đứng ở tầng dưới.
“Nếu tôi nghe thấy súng nổ, tôi sẽ chạy.” Cameron nói vọng lên. “Tôi biết anh chỉ muốn tôi thôi.”
“Không ai trong hai đứa mày bị thương cả. Tao biết một cách chúng ta có thể giải quyết vấn đề này.” Lombard trả lời.
“Đừng nghe hắn ta nói, Cameron! Hãy chạy ra khỏi nhà ngay lập tức!” Jack ra lệnh.
“Tao muốn thỏa thuận!” Lombard ngắt lời Jack. “ Chỉ thế thôi. Mày là công tố viên, Cameron. Mày có thể làm được. Và khẩu súng này cho mày động lực để làm điều đó. Tao biết nhiều thứ, chẳng hạn như tên của kẻ đã nói cho tao biết về mày. Có một tên gián điệp, một tên gián điệp lớn là đằng khác. Tao có thể giúp mày bắt hắn. Nhưng chúng ta cần bàn bạc trực tiếp, mặt đối mặt. Làm sao mà tao có thể tin được rằng mày đang đứng ở dưới đó mà trong tay không có điện thoại để gọi cho bọn cớm ngay lúc này? Vậy nên hãy lên đây, một cách chậm rãi, nhớ để hai tay ra phía trước. Hãy làm ngay lập tức, nếu không, Jack sẽ chết. ”
Nghe có vẻ đầy sức thuyết phục. Jack chỉ biết cầu mong rằng cô không làm theo lời Lombard. “Đó là một cái bẫy, Cameron. Em bước lên cầu thang và cả hai chúng ta đều chết.”
Im lặng, Cameron vẫn yên lặng một cách kì lạ. Có thể cô đang phân vân giữa các lựa chọn.
Jack biết đã đến lúc hành động. Trong đầu anh chỉ có một lựa chọn duy nhất, đó là phải đưa Cameron tránh càng xa Lombard càng tốt. Cho dù có chuyện gì xảy ra chăng nữa.
Cameron nói cô sẽ chạy nếu nghe thấy tiếng súng nổ. Anh phải dựa vào điều đó. Anh sẽ cướp súng của Lombard và tạo cơ hội cho cô chạy thoát. Anh sẽ không dừng lại cho tới khi anh tiếp cận được Lombard, cho dù anh bị đánh đến mức nào đi chăng nữa.
Trước đây, có nhiều người đã cố gắng giết anh. Vì Cameron, anh sẵn lòng đánh đổi để xem liệu anh có may mắn hơn những lần trước không. Jack chuẩn bị sẵn sàng hành động.
Mồ hôi chảy giọt trên trán Lombard. Hắn ta tiếp tục gọi với giọng đầu căng thẳng và lo lắng. “Mày còn hai giây, Cameron, hoặc là mày lên đây, hoặc là nói lời từ biệt người yêu mày.”
“Được rồi. Tôi lên đây!” Cameron hét lên khẩn khoản.
Nhưng cô không còn ở đầu cầu thang. Có tiếng mở cửa ken két, tiếng động từ phía hành lang tầng dưới. Có tiếng bản lề kêu cót két, tiếng kim loại rung lạch cạch.
“Quỷ tha ma bắt, cô ta đang lấy súng.” Lombard rít lên.
May thay, Jack biết rõ đường đi lối lại trong ngôi nhà hơn Lombard. Không phải súng, anh nghĩ, anh hiểu rõ Cameron định làm gì.
Cô ấy thật thông minh. Cô đã mở cánh cửa đó, cánh cửa gần với cầu thang nhất dẫn vào phòng để đồ. Không hề có khẩu súng nào được cất giấu ở đó, ít nhất là không phải khẩu súng mà anh biết, nhưng có một thứ khác có thể giúp được họ trong lúc này – cầu dao điện.
Lombard lên đạn. “Quỷ tha ma bắt chúng mày đi!” Hắn ta nhìn chằm chằm vào Jack. Ngay lập tức, cuộc chiến diễn ra. Hắn bóp cò còn anh thì nhào xuống sàn nhà và nhận ra điều gì sẽ xảy ra. Có tiếng lách cách ở tầng dưới và tất cả bóng đèn phụt tắt.
Khẩu súng giật giật trong bóng tối và rít lên, viên đạn lướt qua đầu Jack. Không chần chừ, anh nhổm người dậy và chạy nhanh về phía Lombard. Tuy nhiên, Lombard phản ứng nhanh nhạy hơn Jack nghĩ, hắn ta chạy về phía hành lang, không ngừng nổ súng về phía sau, đạn găm đầy tường xung quanh chỗ Jack đứng. Anh tiếp tục tiếp cận Lombard từ bên phải. Cơ hội đã dến, dùng toàn bộ sức mình, anh nhảy bổ lên và túm chặt lấy hắn. Giật được súng của Lombard, anh đẩy hắn ra sau về phía cầu thang gỗ. Anh gồng mình, cả hai đâm sầm vào cầu thang. Vẫn dính chặt lấy nhau, họ lao thẳng xuống qua chiếc cầu thang dài hơn mười một mét.
Lăn xuống tận tầng một, Jack nghe thấy tiếng xương gãy khi anh đập vào đầu Lombard. Hắn ta kêu gào đau đớn.
Hành động theo bản năng, anh hất súng của Lombard ra, nghiến răng để kìm lại sự đau đớn của vết thương trên ngực – hình như anh đã bị gãy vài cái xương sườn. Chống chọi với cơn chóng mặt sau khi ngã từ trên xuống, anh hất Lombard ra xa, đứng dậy và chĩa súng vào hắn.
Jack nín thở, dùng tay áo lau sạch máu trên trán. Một viên đạn bắn vào tường ngay chỗ anh đứng khiến một mảnh vỡ của tường bay trúng trán anh.
“Gần như tao đã kết thúc được mọi việc, Lombard.” Jack nói hổn hển. “ Gần như.”
Anh nghe thấy tiếng bước chân ở tầng trên. Anh nhìn lên và thấy Cameron đang chạy xuống.
Trông thấy anh, cô chợt sững lại chỗ cầu thang giữa tầng một và tầng hai, vịn vào tay cầm và thở phào nhẹ nhõm. Jack chợt nhận ra rằng anh và Lombard đã lăn qua cầu thang gần chỗ cô ấy.
Sửng sốt và lo lắng, Cameron nhìn lên tầng ba với độ cao gần mười một mét rồi lại nhìn xuống. “Chúa ơi, Jack…”
Cô nhìn sang Lombard dưới ánh trăng lờ mờ và nén giận. Hắn ta đang nằm trên sàn nhà, trước mặt Jack với chiếc chân phải bị gãy. Thở nặng nề, Lombard đặt cánh tay phải lên ngực, nhìn về phía anh một cách đầy cảnh giác.
Trong lúc hành động, Jack đã không đếm nổi số lần Lombard nổ súng về phía anh. Anh kiểm tra họp súng, vẫn còn ba viên – quá đủ.
Anh và Lombard vẫn còn có việc cần phải bàn bạc.
“Lên tầng, vào phòng ngủ của em đi, Cameron! Đừng ra ngoài cho tới khi anh gọi!” Jack ra lệnh.
Cameron gật đầu. “Vâng. Em sẽ gọi thêm người trợ giúp và xe cứu thương tới.”
“Đừng gọi cho bất cứ ai. Hãy lên tầng trên ngay.”
Cô mở tròn mắt. “Anh định làm gì?”
“Em không cần biết. Em là trợ lí luật sư chính phủ, em không liên quan đến chuyện này.”
Mắt Lombard mở to lo lắng. Cameron lưỡng lự đứng ở cầu thang khiến Jack chợt nghĩ cô không nghe lời anh. “Vâng!” Cuối cùng Cameron cũng nói. Cô rời khỏi cầu thang, vài phút sau, anh nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ đóng lại.
Anh chuyển sự chú ý sang Lombard. Người hắn đang vã mồ hôi như tắm…
“Khi ở tầng trên, mày có nhắc tới kẻ đã tiết lộ việc Cameron tham gia vào vụ Robards. Ta muốn mày nói cho tao biết người đó là ai?”
Lombard vừa ho vừa thở khò khè trong đau đớn. “Quỷ tha ma bắt mày đi, Pallas.”
“Mày có thể giữ im lặng. Tao vẫn chưa bắt đầu đâu.”
“Mẹ kiếp!”
Jack ngồi xuống cạnh hắn ta. “Mày đã nghe được câu chuyện của tao và Cameron nói với nhau?” Anh nói nhỏ nhẹ.
Hắn gượng cười nhưng không phát ra tiếng. “Từng từ một. Tao thích cái phần mà mày không dám động vào người cô ta sau khi cô ta bị tao bắn. Mày cũng giống như tất cả những tên khác thôi. Tất cả chỉ vì một mụ đàn bà.”
Có thể hắn đã thấy sự yếu đuối của anh trước mặt Cameron – Jack nghĩ. Nhưng tối nay, cô ấy đã tiếp thêm sức mạnh cho anh.
“Vì mày đã nghe thấy câu chuyện, mày biết rõ cô ấy có ý nghĩa như thế nào đối với tao. Tao sẽ giết bất cứ kẻ nào muốn làm hại cô ấy.” Anh nói với giọng chắc nịch. “Hãy nói ra cái tên đó và tao sẽ đưa ra một ngoại lệ.”
Hắn ta không hé miệng nửa lời nhưng không còn tự mãn như lúc đầu nữa.
Jack chĩa súng sát hắn hơn. “Mày đã bắn cô ấy. Tao đã thấy mày chĩa súng vào dưới cằm cô ấy. Giống như thế này đây.” Anh chộp lấy quai hàm và chĩa súng vào cằm hắn. Lombard lo lắng, hơi thở nặng nhọc xông qua mũi.
Jack đẩy mạnh nòng súng, đâm vào da thịt Lombard. “Thứ lỗi cho tao khi phải bóp cò súng. Tao muốn thử xem việc này đau đớn đến mức nào.”
“Tao muốn thỏa thuận.” Hắn ta thốt ra tiếng the thé qua kẽ răng.
Jack gật đầu. “Tao tin rằng lần này mày thực sự có ý đó.” Anh chuyển nòng súng lên trán hắn. “Thỏa thuận thế này: mày hãy nói điều tao vừa hỏi và tao sẽ không phải nói với người khám nghiệm tử thi rằng tao bắn mày để tự vệ.”
Hắn ta nuốt nước miếng một cách khó khăn. Hắn không nói gì, nhưng Jack có thể nhìn thấy trong mắt hắn sự tuyệt vọng. Hắn ngã sụp xuống sàn nhà và cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời mà anh mong chờ.
“Silas Briggs.”
***
Không đầy mười phút, sau khi Jack gọi thêm trợ giúp, ngôi nhà đã chật kín người, một số mặc đồng phục, còn một số khác thì không. Anh nói mấy nhân viên y tế biết chuyện gì đã xảy ra với Lombard và tường thuật ngắn gọn sự việc với Wilkins và cảnh sát.
Jack đứng cạnh Wilkins, nhìn các nhân viên y tế đặt nẹp cổ và luồn tấm cáng xuống phía dưới Lombard lúc này đã bị còng tay. Anh liếc nhìn Cameron. Cô vẫn ngồi trên bậc thang kể từ khi cảnh sát và FBI đến. Anh cảm nhận được rằng cô không muốn lại gần Lombard khi hắn ta đang nằm trên sàn nhà ở cuối cầu thang. Anh mong cô cũng không cố gắng tránh xa anh.
“Tôi muốn nói chuyện riêng với Cameron.” Jack nói với Wilkins. “Anh có thể thu xếp được không?”
Wilkins gật đầu đồng ý. “Tất nhiên rồi! Tôi sẽ đảm bảo mọi người ở lại dưới này.”
Jack túm lấy tấm chăn mà nhóm y tế mang tới, đi qua Lombard ở cầu thang rồi bước lên. Anh quỳ xuống và vòng tấm chăn xung quang bờ vai Cameron.“ Em ổn chứ?”
Cô lắc đầu. “Không.”
Jack thấy cô đang run. Anh đỡ cô đứng dậy, đưa cô lên cầu thang và đi vào phòng ngủ của cô. Anh đóng cửa lại, nhẹ nhàng đặt cô ngồi lên giường.
“Em nói gì đi chứ, Cameron! Nói gì cũng được. Em đừng làm anh sợ.”Cameron trả lời nghe thật xa cách. “Khi hắn ta gọi từ tầng trên, em đang đứng cạnh chiếc giường này.” Cô cau mày. “Em đang nghĩ xem nên mặc bộ đồ ngủ nào vào tối hôm nay, đang tự hỏi rằng anh thích màu đen hay màu đỏ hơn.” Giọng cô như vỡ òa. “Rồi giọng nói đó hét lên rằng hắn đang chĩa súng vào đầu anh và anh chỉ còn ba giây để sống.”
Anh quỳ trên sàn nhà trước mặt cô. “Em làm tốt lắm. Ngắt điện là việc làm thông minh nhất mà một người có thể nghĩ ra trong tình huống đó.”
Cameron lau khô mắt. “Đúng rồi, em là anh hùng. Còn anh. Anh rơi từ cầu thang gần mười một mét xuống tầng dưới. Em thì tắt một công tắc đèn.”
“Đó là…công tắc chính.”
Cameron sụt sịt. Mũi cô đỏ ửng, còn mascara thì bị nhòe đi dưới mắt. Jack chưa bao giờ thấy ai đẹp đến vậy. Khi anh nghĩ tới việc có thể xảy ra … đúng là ngàn cân treo sợi tóc, anh dường như sắp mất cô…
“Anh lại mang bộ mắt nghiêm nghị rồi!” Cameron khẽ chạm vào má anh, nhìn anh với đôi mắt đầy lo lắng. “Anh có đau lắm không? Chắn chắn là đau rồi, anh ngã như thế cơ mà.”
“Chắc là anh bị gãy vài cái xương sườn.” Jack trả lời.
“Gì cơ? Chúng ta cần gọi nhân viên y tế lên khám cho anh. Có thể anh còn bị chảy máu trong hoặc những chỗ khác nữa.”
“Anh ổn mà. Em đừng lo, anh sẽ khám sau khi xử lý xong mọi việc.”
Cameron lắc đầu. “Không được để sau! Ngay bây giờ! Anh không phải là chiến binh bất bại.”
“Suỵt… Anh đã cố gắng giữ bí mật đó từ lâu lắm rồi!”
Cuối cùng thì nụ cười cũng nở trên môi Cameron. Anh đứng dậy và ngồi cạnh cô.
Cô ngả đầu vào vai anh. “Em đã không đi vào phòng. Em đã đứng ngoài hành lang và lắng nghe câu chuyện.”
“Anh đã tính đến điều đó.”
Cameron ngẩng đầu nhìn anh. “Những điều anh đã nói với Lombard… anh nói dối phải không?”
Anh suy nghĩ về câu trả lời cho câu hỏi này. Anh đã nói rất nhiều với Lombard. Dù thật hay không, đó chính là chuyện anh đã nói và cô cũng đã nghe. “Vậy có sao không em?” Anh hỏi.
Cô chần chừ trong giây lát trước khi lắc đầu. “Không đâu.”