Đợi Chờ Kí Ức

Chương 24


Bạn đang đọc Đợi Chờ Kí Ức – Chương 24


Khi Hải Quỳnh nấu cháo xong, cô quay đầu lại nhìn, thấy Tần Phong đang đứng ngây người ra. Bóng dáng cao ráo, khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đầy quyến rũ, nhất là khi anh trầm lặng chìm vào một nơi khác càng khiến người khác cảm thấy nghẹt thở hơn. Cô tiến lại huơ huơ tay trước mặt anh gọi:
– Tổng giám đốc…
Hải Quỳnh gọi khẽ mấy lần nhưng dường như Tần Phong không nghe thấy. Không hiểu ma xui quỷ khiến thế nào tự nhiên cô buộc miệng gọi hai tiếng “Tần Phong”. Gọi xong Hải Quỳnh khẽ giật mình, cô cũng không biết tại sao mình lại có can đảm gọi lên hai tiếng ấy. Dường như đó là tiếng gọi rất quen thuộc trên môi cô.
Tần Phong mãi đắm chìm trong quá khứ nghe được giọng nói quên thuộc gọi tên mình rất đỗi dịu dàng thì cảm thấy vừa thực vừa ảo, giật mình nhìn lại. Anh thấy gương mặt Hải Quỳnh đang chăm chú nhìn mình, gương mặt cô thật gần sát gương mặt anh
Mùi hương dịu mát từ cô len tỏa vào vị giác của anh, trái tim Tần Phong lần nữa run động mạnh. Cảm xúc yêu thương và hạnh phúc chạy đến. Anh đưa tay lên chạm nhẹ vào má Hải Quỳnh.
Hải Quỳnh vì cái chạm nhẹ của Tần Phong mà rùng mình đứng bất động, hơi thở gấp gáp, sợ hãi vô cùng. Nhưng cô lại không đủ sức vùng thoát khỏi bàn tay ấm áp quá đỗi dịu dàng và ánh mắt trầm lắng đầy sức hút kia
Đôi mắt cô long lên một cái nhìn ngây dại vụng về, bàn tay siết chặt lại, đôi môi hé mở như chờ đợi một điều gì đó. Và điều cô chờ đợi đã xảy đến.
Tần Phong khẽ cuối người nghiêng đầu, chạm bờ môi ấm áp vào bờ môi ngọt ngào của cô. Một cái chạm rất nhẹ, rất khẽ nhưng khiến toàn thân Hải Quỳnh bị kích động mà run lên, gần như đứng không vững.

Tần Phong choàng tay qua eo cô kéo nhẹ cô sát vào lòng anh, bờ môi anh miết nhẹ rồi từ từ tấn công vào bên trong, nơi mà cô đã mất khả năng kiểm soát và phòng ngự khi bị ánh nhìn nồng nàn cháy bỏng của anh chiếu tướng.
Tần Phong hôn càng lúc càng mạnh, càng lúc càng cuồng nhiệt khiến đầu óc Hải Quỳnh choáng voáng quay cuồng. Dường như trút hết vào đó là sự thương nhớ, đau khổ vá nỗi hận.
Hải Quỳnh dường như cảm nhận được một cái gì đó trong nụ hôn của Tần Phong, tim cô cảm thấy rất đau, dường như nỗi đau này không thể xóa nhòa. Nỗi đau này khiến cô đau đớn vô cùng, đầu óc cô thoát khỏi sự mê loạn. Cô liền vùng ra, đẩy mạnh Tần Phong về phía sau, hoảng loạn nhìn anh với ánh mắt bi thương sau đó cô quay đầu bỏ chạy.
Hải Quỳnh khóc suốt đoạn đường đi trên taxi, cô không hiểu, tại sao bản thân lại cảm thấy đau đến như thế. Một nỗi đau cồn cào xé nát tim gan, một nỗi đau vô hình, một nỗi đau đớn không rõ nguyên nhân.
Cô ra sức đưa tay chùi lên môi cô. Đôi môi vốn đang sưng thì càng sưng lên nhiều hơn nữa. Cô tự sỉ vả bản thân tại sao lại chìm đắm trong cơn u mê đó. Cô thấy mình có lỗi rất nhiều với Khánh Vũ, anh rất tốt với cô.
Có lẽ suốt đời này cô sẽ không thể gặp được người đàn ông thứ hai trên đời này tốt với cô như vậy.
Hải Quỳnh tự hỏi tại sao cô dễ dàng xóa bỏ hình ảnh của Khánh Vũ mỗi khi ở bên cạnh Tần Phong như thế. Là vì cô không yêu Khánh Vũ thật lòng hay là vì cô yêu anh chưa đủ. Hải Quỳnh không biết, cô cảm thấy đau đầu vô cùng, đưa hai tay ôm lấy đầu, cô lắc đầu thật mạnh xua tan đi những ký ức tồi tệ của bản thân.
Nhưng ánh mắt đầy bi thương trách móc của Tần Phong cứ xuất hiện mãi trong đầu Hải Quỳnh khiến đầu cô căng ra như sợi dây đàn rồi bỗng bị đứt, cô ngã xuống dưới tiếng gọi inh ỏi của người tài xế taxi.
– Này, cô ơi, cô gái, cô có sao không?

– Con bé không sao chứ – Giáo sư Trình hộc tốc chạy đến bệnh viện khi hay tin đứa con gái yêu của mình đang được đưa vào cấp cứu.
– Bác sĩ nói không sao?- Khánh Vũ đang ngồi bên cạnh chăm sóc cho Hải Quỳnh đáp lời ông. Anh nhìn gương mặt xanh xao tái nhợt của Hải Quỳnh mà thấy đau lòng.
– Con ở lại đây chăm sóc con bé dùm thầy, thầy đi tìm bác sĩ hỏi kỹ lại – Giáo sư Trình thở nhẹ nhỏm khi biết con gái mình không sao. Nhưng có cái gì đó giống như sự sợ hãi thôi thúc ông tìm bác sĩ để hỏi lại cho chắc.
Kể từ lúc Hải Quỳnh thoát khỏi tay tử thần thì ông luôn lo sợ cô sẽ lại xảy ra chuyện. Có nhiều đêm vô tình thức dậy, ông nghe những tiếng kêu nhỏ vang lên trong phòng Hải Quỳnh. Bước vào xem thì thấy hai bên má con gái đã nhạt nhòa nước mắt khiến ông đau lòng vô cùng.
Điều gì…điều gì đã làm cho đứa con gái vốn vô tư của ông lại phải đau khổ đến như vậy, để rồi phải khóc ngay cả trong giấc mơ. Nỗi đau của con gái ông là gì mà nó đã chối bỏ, chọn lãng quên một phần trí nhớ của mình.
Ông muốn hỏi cặn kẽ nhưng Hải Quỳnh dường như trốn tránh, cô ít nói đến những chuyện trong giấc mơ. Lần đầu tiên trong đời, giáo sư Trình bỗng cảm thấy bất lực với thân phận một người cha. Ông biết con gái luôn cần có mẹ, người mẹ là người gần gũi chia sẽ cảm thông với con gái nhiều hơn. Điều này ông không làm được cho nên ông càng muốn bù đắp tình thương cho Hải Quỳnh nhiều hơn.
Khi Hải Quỳnh tỉnh lại đã thấy gương mặt lo lắng của Khánh Vũ. Nỗi ân hận choáng đầy trong lòng cô, cô không có tư cách đón nhận sự quan tâm của anh. Cô không dám nhìn Khánh Vũ, chỉ sợ rằng cô sẽ khóc nên đành quay mặt đi cuối đầu xuống gối.
– Em sao vậy, khó chịu à. Để anh gọi bác sĩ nha – Khánh Vũ cứ tưởng cô đau ở đâu nên lo lắng hỏi dồn.

Khánh Vũ vừa dợm tính đứng dậy đi ra ngoài thì Hải Quỳnh ngẩng đầu lên chụp lấy cánh tay anh kéo lại, cô lắc đầu mệt nhọc nói:
– Không cần đâu, chỉ là em hơi mệt thôi.
Nghe cô nói vậy Khánh Vũ mới quay lại chỗ ngồi của mình, anh vuốt ve gương mặt cô.
– Bác sĩ bảo em tinh thần hơi hoảng loãng nên mới ngất đi. Có chuyện gì vậy
Hải Quỳnh vốn muốn kể rõ cho Khánh Vũ nghe, cô không muốn giấu anh, nhưng ngay lúc đó giáo sư Tr2inh bước vào. Hải Quỳnh thấy ông khẽ gọi
– Ba…
– Tỉnh rồi sao. Con làm ba lo lắng quá – Giáo sư Trình nhìn con gái trách yêu.
– Hihi…con xin lỗi đã làm ba lo lắng. Nhưng bây giờ con không sao. Thật ra là do công việc nhiều quá, trên đường về con suy nghĩ nhiều quá nên mới căng thẳng mà ngất đi. Với lại hôm nay căn tin công ty con nấu toàn mấy món con không thích ăn, nên con tuyệt thực luôn. Chắc vì vậy mà ngất xỉu – Hải Quỳnh cười hì hì giải thích rồi giở giọng nũng nịu nói.
– Được rồi, con tỉnh rồi thì xuất viện thôi. Bác sĩ bảo con không sao có thể về nhà được rồi. Ba có bảo anh Hiểu Huy của con làm mấy món con thích ăn để bồi bổ rồi. Về nha tha hồ mà ăn – Giáo sư Trình lắc đầu cười khổ trước đứa con gái lớn rồi mà vẫn nhõng nhẽo của mình.
Nói xong ông đi làm thủ tục, còn Khánh Vũ ở lại giúp cô sữa soạn ra về. Ba đi rồi, đột nhiên Hải Quỳnh ôm chầm lấy Khánh Vũ thật chặt, Khánh Vũ khẽ cười vuốt tóc cô hỏi:

– Em sao vậy.
– Không có gì, chỉ là em nhớ anh muốn ôm anh vậy thôi – Hải Quỳnh e dè đáp. Cô muốn cũng cố lại tình cảm của mình với Khánh Vũ. Nụ hôn với Tần Phong chỉ là nhất thời run động. Người cô yêu là Khánh Vũ. Phải! Chắc chắn là như vậy.
Khánh Vũ khẽ cười hạnh phúc cũng choàng tay ôm lấy cô. Hải Quỳnh vùi mặt vào lòng Khánh Vũ, lát sau cô ngẩng đầu nhìn Khánh Vũ nói:
– Hôn em đi.
Khánh Vũ nhìn cô say đắm rồi nhẹ nhàng hôn lên môi cô. Rất nhẹ, rất trân trọng giây phút này. Hôn xong anh đưa tay vuốt nhẹ làn môi ẩm ướt của cô, điều muốn hỏi trong lòng nãy giờ vẫn dấu bỗng nhiên thốt ra
– Môi em vì sao mà đỏ vậy.
Hải Quỳnh giật mình, cô sững vài giây, cô nhìn thấy ánh mắt dò xét và có chút đau buồn của Khánh Vũ thì không dám nói ra sự thật vội vàng lấp liếm:
– Vậy sao, em không biết. Chắc lúc em ngất xỉu bị đập trúng đâu đó. Anh không nói em cũng không biết, bây giờ biết rồi thì mới thấy nhức. Không biết đâu tại anh đó .
Cô dùng giọng trẻ con mà trách móc khiến Khánh Vũ khẽ cười, anh ôm cô vào thật chặt, trong lòng cảm xúc hạnh phúc vô cùng.
Nhưng mấy giây sau, đôi mắt ngời sáng của anh bỗng sầm xuống. Anh biết cô nói dối, bởi vì người tài xế đưa cô vào bệnh viện nói địa chỉ nơi mà cô đã đón taxi đi. Đó là địa chỉ nhà Tần Phong. Người Khánh Vũ khẽ run lên, anh lo sợ một điều sẽ xảy ra, Nguyên Thu không ngờ lại gọi điện hẹn gặp anh càng khiến anh lo sợ nhiều hơn. Anh rất sợ mất cô.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.