Bạn đang đọc Đợi Chờ Kí Ức – Chương 23
Cái cảnh tưởng này đúng là khiến người ta không biết trốn vào đâu. Người nam thì áo đã bị cởi ra mấy nút, để hở một vòm ngực vạm vỡ mê hoặc, anh ta nằm dài trên chiếc xô pha, một bàn tay đặt trên mông cô gái, cái váy màu kim tuyến lấp lánh của cô ta bị chợt lên trên để lộ cả cái quần chip màu đỏ cột dây đầy gợi cảm.
Chỉ cần anh ta giật dây một cái thì toàn bộ phần mông của cô ta sẽ đối mặt với trần nhà. Cô gái đang nằm rạp trên người anh ta hôn say đắm.
Quá bất ngờ, Hải Quỳnh ngây người ra nhìn họ, đáng chết nhất là cái hồ sơ trên tay cô rơi xuống, tạo ra một âm thanh nhỏ vô cùng, nhưng cũng phá hủy phút giây thần tiên của hai người bọn họ.
Cả hai đồng loạt quay đầu nhìn Hải Quỳnh, trân mặt hai người họ là vết son môi đỏ chót, cô xấu hổ vội nhắm mắt lại, miệng không ngừng nói tiếng xin lỗi. Cô luống cuống cúi đầu vội vàng nhặt cái bìa hồ sơ lên, không ngờ quá khẩn trương lại đang nhắm mắt nên đã đập đầu vào cái tủ đựng giày dép cái cộp.
– Ui da…. – Hải Quỳnh rên lên một tiếng thảm khốc.
Tần Phong vội vàng đẩy mạnh Nguyên Thu ra phía sau khiến cô ta suýt tí ngã xuống đất. Anh không thèm để ý đến sắc mặt giận dữ của Nguyên Thu mà vội vàng lao đến bên Hải Quỳnh, dùng giọng nói dịu dàng lo lắng hỏi:
– Em có sao không
Hải Quỳnh đang nhăn nhó vì cú đập quá mạnh khiến cô như thấy ngàn sao lấp lánh. Bỗng nghe thấy giọng nói đầy quan tâm của Tần Phong tự nhiên trong lòng có chút gì đó vui vui, cô ngẩng mặt lên nhìn Tần Phong lắc đầu nói:
– Tôi không sao.
Tần Phong nhìn vầng trán đã bắt đầu tím xanh của Hải Quỳnh, với đôi mắt rưng rưng vì đau của cô mà thấy đau lòng vô cùng. Chỉ muốn ôm chặt cô vào lòng vỗ về xoa dịu nỗi đau.
– Tôi xin lỗi, tổng giám đốc, tôi không cố tình đâu…- Hải Quỳnh ấp úng nói – Tại vì, tôi nhấn chuông hoài mà không ai mở cửa, đành phải gõ cửa, nào ngờ cửa không khóa nên tôi bước vào.
Hải Quỳnh nhìn ánh mắt của Tần Phong nhìn thấy hình mình trong đó, cứ tưởng anh đang nói giận nên vội vàng thanh minh tiếp :
– Thật đó, tôi không cố tình xâm phạm nhà anh để rồi nhìn thấy….- Mấy từ “nhìn thấy …hai người đang thân mật âu yếm.” cô nuốt ngay vào trong bụng luôn, còn nhét nó xuống tận cùng của cái đáy dạ dày.
Nguyên thu nhìn Hải Quỳnh đầy giận dữ khiến Hải Quỳnh than thầm trong lòng, lúc nãy cô cố tình bơ cô ta, bây giờ lại phá đám cảnh yêu của hai người họ, Cô ta nhất định sẽ thỏ thẻ bên tai Tần Phong đuổi việc cô cho xem.
Tần Phong vẫn im lặng nhìn gương mặt đỏ bừng vì xấu hổ và lúng túng của cô.
Hải Quỳnh định đánh bài chuồn cáo lui liền hơ tay run run nói:
– Tổng giám đốc, đã làm phiền rồi, hai người tiếp tục đi
Không ngờ cô chưa dứt câu thì tay đã bị Tần Phong tóm lại giữ chặt. Anh quay đầu nhìn Nguyên thu đang trợn mắt nhìn Tần Phong nắm tay Hải Quỳnh:
– Em về trước đi, nhanh lên – Tần Phong ra lệnh.
Nguyên Thu từ trước đến nay chưa bao giờ cãi lời Tần Phong ngoại trừ lúc đòi chia tay. Cô hậm hực ném cho Hải Quỳnh một cái nhìn cảnh cáo đầy chết người khiến Hải Quỳnh lạnh toát toàn thân.
Khi Nguyên Thu đã đi ra đóng sầm cửa lại trong tức tối, hải Quỳnh lén lút nhìn Tần Phong nói:
– Tổng giám đốc, có thể buôn tay tôi ra được chưa, anh nắm chặt tay tôi đau quá.
Tần Phong không đáp, nhưng bàn tay có nới lỏng ra một chút, anh kéo Hải Quỳnh đi đến so fa, nhấn cô ngồi xuống ghế rồi lạnh lùng ra lệnh
– Ngồi yên đó.
Sau đó anh ta bỏ đi, Hải Quỳnh ngồi yên lặng không dám nhúc nhích một chút nào. Lòng hồi hộp vô cùng, cô tưởng tượng ra đủ cảnh tượng biến thái thấy trong phim. Càng nghĩ càng thấy ớn lạnh, Hải Quỳnh thấy toàn bộ lông tơ trong người dựng đứng hết lên, cô quay đầu nhìn lại phía sau xem anh ta đã lên chưa, thấy Tần Phong vẫn chưa lên. Cô quyết định đánh bài chuồn.
Bật dậy thật nhanh cô quay người định thoát thân, nhưng bỗng khựng lại bởi một vật vừa thoáng qua mắt. Cô quay đầu nhìn lại, đó là một bức tranh rất đẹp. Cảnh vật trong tranh chỉ là cảnh vật bình thường nhưng lại toát ra một sự mê hoặc bởi người họa sĩ khéo léo phối màu rất đẹp.
Hải Quỳnh cảm thấy bức tranh này dường như cô đã từng gặp qua rồi. Tiến lại nhìn gần hơn, cô giật mình khi thấy bên góc phải của bức tranh có dòng chữ:”tặng Hải Quỳnh – Lover”. Hàng chữ rất đẹp, rất ngay ngắn, thể hiện sự trân trọng và yêu mến của người tặng đối với người được tặng
– Đẹp quá, tặng em đi, cho em …
Trong đầu Hải Quỳnh xuất hiện cảnh cô đang cố nhoài người lấy bức tranh này từ một chàng trai, nhưng cô không thể nhìn rõ mặt chàng trai đó, hai người đùa vui rất hạnh phúc
“Hải Quỳnh – Lover” – Nhìn thấy mấy chữ này, đầu Hải Quỳnh bỗng cảm thấy nhức nhói vô cùng. Trong đầu cô, nhưng đoạn ký ức như một chiếc cầu gãy được nối với nhau bởi một sợi dây rất mỏng manh, chỉ có thể thấy loáng thoáng mập mờ, nhưng càng muốn nhìn rõ thì sợi dây càng mờ đi rồi cuối cùng chỉ là một khoảng trắng.
Hải Quỳnh cảm thấy cơn đau đầu ập đến khi cô cố tìm kiếm ký ức đã mấy đó, có cái gì liên quan đến bức tranh trước mặt mình hay không? Cơn đau đầu khiến cô choáng voáng , cô loạng choạng ngã xuống nhưng thật may một vòng tay đã ôm chặt lấy cô từ phía sau.
– Sao vậy, có phải tại cứ đập đầu lúc nãy không? Có cần đi bệnh viện kiểm tra không?
– Không cần đâu – Hải Quỳnh vội vàng từ chối.
Hải Quỳnh ngẩng lên nhìn Tần Phong, mặt hai người sát vào nhau, ánh mắt anh nhìn cô đầy sự quan tâm lo lắng và rất đỗi dịu dàng. Anh nhẹ nhàng dìu cô lại ghế ngồi. Đưa tay vén tóc mái của cô lên, sau đó dùng một vật trong tay mình nhẹ nhàng ấn vào phần trán bị sưng của cô.
– Ui da…- Hải Quỳnh rên nhẹ.
– Đau lắm sao? – Tần Phong nhíu mày hỏi Hải Quỳnh bặm môi lắc đầu, toàn thân bị cử chỉ dịu dàng của Tần Phong làm ngẩn người bất động. Nhưng động tác của Tần Phong lại nhẹ nhàng hơn và chậm hơn lúc nãy.
Hải Quỳnh thấy tim cô đập mạnh đến nỗi cô gần như nín thở. Hai bàn tay bấu chặt lấy nhau, cố gắng hít thở nhẹ để che dấu sự bối rối và xúc động trong lòng mình.
Cô khẽ liếc mắt nhìn trộm Tần Phong, đây là lần đầu tiên cô gần gũi một người đàn ông, ngoài ba, anh Hiểu Huy của cô và Khánh Vũ. Mi mắt Tần Phong rất dày lại thẳng, tạo một cảm giác thu hút đến kì lạ, sống mũi cao và thanh vô cùng, đôi mắt anh sâu và trong đến nỗi cô nhìn thấy hình của mình trong mắt anh. Mái tóc Tần Phong bồng bền đanh nhánh phủ trên gương mặt đẹp thú hút khiến người ta mê đắm. Nhất là đôi môi của anh, đầy gợi cảm.
Hải Quỳnh nghe được hơi thở nhẹ nhàng nóng ấm phả lên mặt cô và mùi hương tràn đầy nam tính của anh bao phủ lấy cô, gương mặt đỏ ửng của cô càng đỏ hơn nữa, lan tới tận mang tai, người cô run lên.
Tần Phong nhìn thấy cái run rẩy của cô thì ngừng lại, anh nhìn thật sâu vào trong mắt cô. Im lặng hồi lâu rồi thở dài khẽ nói:
– Được rồi, em về đi.
Hải Quỳnh có chút hụt hẫng trước lời nói của Tần Phong, cô vội đứng lên cúi đầu nói:
– Cám ơn anh, tôi về đây.
Tần Phong không đáp, anh ngã người vào ghế khẽ nhắm mắt lại.
Vốn dĩ hôm nay anh cảm thấy mệt mỏi vô cùng, đang nằm trên sofa nhắm mắt nghỉ, cảm thấy bức bối khó chịu trong người nên mới nới lỏng nút áo ra. Nào ngờ khi anh đang ngủ say thì Nguyên Thu lại mở cửa đi vào. Vốn chìa khóa nhà anh chỉ có anh và Quốc Anh có, nhưng cái tên Quốc Anh bị Nguy6en Thu bám lấy dữ quá, hắn ta bực quá nên đánh quách cho Nguyên Thu một chìa khác.
Vì vậy Nguyên thu mới có thể ra vào nha anh một cách tự do và lợi dụng lúc anh say ngủ mà hôn anh. Khi anh giật mình tỉnh giấc phát hiện, vốn định đẩy cô ta ra, không ngờ tay vô tình đặt sượt vào mông của Nguyên Thu, chiếc váy vì vậy trướt lên trên. Càng không ngờ, Hải Quỳnh lại bước vào và chứng kiến cảnh tượng này.
Điều khiến Tần Phong đau lòng là Hải Quỳnh không hề có chút cảm xúc nào khi nhìn thấy cảnh tượng đó. Cô chỉ xem như mình vô tình nhìn thấy hai người xa lạ thân mật với nhau. Tần Phong tự cười cho bản thân mình, cuối cùng cũng bị cô xóa sạch sự tồn tại.
Hải Quỳnh ra đến cửa thì nhìn thấy bìa hồ sơ cô đánh rơi nên mới nhặt lại định đem vào. Cô thấy Tần Phong nhắm mắt, vẻ mặt có phần đau đớn cực độ, cô lo lắng anh ta có bệnh nên quên mất thân phận mình chỉ là một nhân viên bình thường. Cô nhẹ nhàng tiến lại gần anh, đưa tay sờ trán anh, có cảm giác nóng nóng.
Tần Phong đang cảm thấy nóng bức khó chịu trong người thì thấy một bàn tay mát lạnh sờ lên trán anh, thì khẽ mở mắt. Anh nắm lấy bàn tay mát lạnh của cô nhìn vẻ mặt quan tâm lo lắng của cô dành cho anh mà cảm thấy cơn khó chịu đã dịu bớt.
– Anh không sao chứ? – Hải Quỳnh mở mắt nhìn Tần Phong không chớp mắt, ánh mắt dịu dàng đầy sự quan tâm .
– Không sao – Tần Phong lạnh nhạt đáp, anh vội vàng quay mặt đi, không dám đối diện với đôi mắt khiến anh nhưng nhớ ngày đêm.
– Người anh hơi nóng, có lẽ đã bị sốt, phải uống thuốc thôi. Anh đã ăn gì chưa? – Cô tiếp tục hỏi.
Tần Phong thở dài lắc đầu, từ sáng đến giờ, anh mệt mỏi không muốn ăn gì cả.
– Để tôi xuống nấu cháo cho anh nha.
Nói rồi Hải Quỳnh không đợi Tần Phong trả lời cô đi thẳng một mạch xuống nhà bếp. Lục tủ lạnh nhà Tần Phong ra tìm kiếm. Cô tìm thấy mấy quả cà chua, trứng, và một ít trứng, cô khẽ mĩm cười. Đi đến tủ bếp, mở ra lấy gạo nhanh chóng vo nấu cháo. Khi đang cho nước vào nồi cháo, Hải Quỳnh chợt giật mình, rõ ràng đây lần đầu tiên cô đến đây, nhưng tại sao cô gần như biết mọi vật để đâu. Cô quay người mở cái ngăn tủ nhỏ kéo ra, đúng như cô nghĩ, ngăn đó đựng đồ niêm nếm. Hải Quỳnh đột nhiên thở mạnh. Cô thầm hỏi tại sao lại như vậy.
Nhưng cô nhanh chóng trấn tĩnh lại, bắt đầu nấu cháo.
Tần Phong nghiêng người dựa vào bức tường sau lưng nhìn Hải Quỳnh đang cắt cà, bầm thịt thuần phục. Ánh mắt thoáng sầm xuống đầy vẻ đau buồn và hối tiếc. 3 năm, họ xa nhau hơn 3 năm, thời gian tuy không dài nhưng lại có thể khiến một con người thay đổi rất nhiều.
Trước đây cô không thích để tóc dài, cũng không thích để tóc mái, nhưng bây giờ cô lại để tóc mái, tóc cô cũng đã dài phủ ngang lưng. Người cô trông rất gầy.
– Là người phụ nữ duy nhất torng nhà, em cũng muốn trở thành người đảm đang nội trợ lắm chứ bộ. Nhưng mà một lần em suýt làm cháy nhà, một lần em làm dao rơi cắm phập vào chân, cho nên từ đó về sau, em bị cấm vào bếp, cùng lắm là phụ nhặt rau – Hải Quỳnh tươi cười kể.
– Đáng tự hào ghê , vậy mà cũng khoe – Tần Phong trêu chọc.
– Gì chứ, nói cho anh biết nha, tuy về mấy cái khoản cắt rau cắt thịt em vụng về nhưng mà về khoản nêm nếm thì em là số một đó nha. Nhỏ Minh Trang thì lại kém phần nêm nếm, nhưng cái phần cắt rau cắt thịt thì nhỏ nhanh nhẹn lắm. Cho nên nhỏ thường làm tay và chân cho em lắm – Hải Quỳnh cong môi nói, cô lừ mắt nhìn Tần Phong tức giận khi bị anh chọc tức.
Tần Phong bĩu môi không thèm chấp với cô.
– Cho nên …- Hải Quỳnh đỏ mặt ấp úng nói – Nếu sau này lấy nhau, anh phải làm tay chân cho em.
– Xíiiiiiiiii…..ai thèm lấy em – Tần Phong cười cười mĩa mai trêu Hải Quỳnh tiếp – Xem ra em nôn nóng muốn làm vợ anh lắm rồi.
Hải Quỳnh tức giận, mặt dày bặm môi nói:
– Ai thèm làm vợ anh, người theo em xếp hàng dài, mặc em lựa chọn kia kìa .
– Đâu, cho anh xem mặt coi, tên nào mà ngốc quá vậy – Tần Phong tiếp tục trêu.
Hải Quỳnh tức giạn vô cùng nhưng không thể mặt dày thêm nữa, mắt rưng rưng định bỏ đi thì bị Tần Phong ôm chặt lại cười dịu dàng nói:
– Anh tình nguyện làm tên ngốc đó.
– Đáng ghét – Hải Quỳnh đấm vào ngực anh cười hạnh phúc.
Lại một ký ức nữa chạy ngang đầu Tần Phong.
Năm đó, Hải Quỳnh phải về nhà đón tết, anh và cha cô thương cô ở ngoài không được bồi bổ nên nhân mấy một tháng nghỉ tết mà bồi bỗ cho cô , đến khi đi học, thân hình cô có phần tròn trịa, Hải Quỳnh cứ mếu máo đòi giảm cân cho bằng được.
– Không cần giảm cân đâu, em như vầy đâu có mập, anh thích con gái không gầy không mập như vầy, ôm rất thuận tay – Tần Phong cười ôm Hải Quỳnh khuyên giải.
– Nhưng mà….- Hải Quỳnh nhìn mình trong gương thở dài, cô đưa tay nhéo vào hai gò má vốn đầy đặn của cô nay càng phù ra nhiều hơn, cô đưa tay chà chà hai gò má.
– Đừng chà nữa, chà nữa rách mặt hết bây giờ – Tần Phong khẽ cười trước hành động ấu trĩ của cô.
Nhưng Hải Quỳnh vẫn thấy phiền não vô cùng, ngẫm nghĩ một lát cô khẽ cười hỏi Tần Phong:
– Anh thấy em có xinh không?
– Không – Tần Phong không suy nghĩ đã trả lời liền.
Nụ cười trên mặt Hải Quỳnh tắt ngúm, cô tức giận lườm Tần Phong thần mắng:”Đáng ghét, nối dối một chút cho em vui lòng cũng không được, vậy mà nói thích người ta”.
– Được rồi, em thừa nhận mình không xinh được chưa. Anh có thích em không? – Hải Quỳnh cố gắn tươi cười hỏi.
– Không – Tần Phong cười cười đáp ngay lặp tức.
Hải Quỳnh cảm thấy nghẹn họng vô cùng, cô thấy cục tức dâng tới họng mình, chỉ muốn đấm cho Tần Phong mấy cái, nhất là khi nhìn cái vẻ cười cợt trên mặt Tần phong. Cô hít một hơi hỏi tiếp:
– Vậy, anh có buồn không khi em rời xa anh.
– Không?
Hải Quỳnh không còn gì để nói, đôi mắt vốn long lanh của cô giờ đây đã mọng nước. Cô mím môi đứng bật dậy chạy đi ra về. Nhưng khi cô chưa mở cửa thì đạ bị Tần Phong ôm eo giữa lại, cô vùng vẫy nhưng Tần Phong lại giữ chặt hơn.
Tần Phong khẽ cười nói:
– Đồ ngốc, anh không thấy em xinh bởi vì anh thấy em rất đẹp. Anh không thích em bởi vì anh yêu em. Anh không buồn khi em rời xa anh bởi vì anh sẽ chết
Nghe những lời thì thầm của Tần Phong, Hải Quỳnh thấy tim đập mạnh vô cùng, hạnh phúc len đầy trái tim cô, cô đưa mắt đầy hạnh phúc nhìn Tần Phong rồi ôm chầm lấy Tần Phong khẽ gọi tên anh nhiều lần.
– Tần Phong…Tần Phong…
– Ừ – Tần Phong khẽ đáp
– Em yêu anh.
– Anh biết.
– Anh không biết đâu, em yêu anh rất rất rất nhiều – Hải Quỳnh khẽ nói khi vùi mặt vào lòng anh
– Anh cũng yêu em rất rất rất….rất nhiều – Tần Phong cũng đáp lại, anh nói nhiều chữ rất hơn Hải Quỳnh để khẳng định tình yêu của anh dành cho cô là duy nhất.