Đọc truyện Đôi Cánh Mang Tên Anh – Chương 52
Chương 52
Làn váy trắng của Minh An bay phần phật trong gió.
Cô dường như đình chỉ hô hấp khi Âu Dương Quân cắt dứt sợi dây quyết định còn lại. Cô nhắm mắt, siết thật chặt bàn tay đang nắm tay anh.
Một giây…
Hai giây…
Ba giây…
Không có bất cứ âm thanh nào phát ra ngoài tiếng gió reo.
Minh An thảng thốt mở mắt. Vừa lúc đó, đáy mắt cô liền chạm phải gương mặt tươi cười rạng ngời của Quân đang nhìn cô. Cô hướng xuống chân, nơi có quả bom lộ ra dưới làn váy bay bay.
Sợi dây màu lục đã được cắt bỏ và không hề làm quả bom phát nổ.
– Dương Quân, chúng ta sống rồi, chúng ta sống rồi!
Bị sự vui mừng khôn xiết vây lấy, Minh An không hề ý thức rằng mình đang đứng trên thành cao của tầng thượng mà nhảy lên sung sướng. Bên dưới, Âu dương Quân dang rộng hai tay chờ cô sà vào lòng cười nói:
– Đúng vậy!
Thế nhưng, niềm vui chưa kịp đến mà họ lại tiếp tục chịu một phen kinh hồn.
Lúc Minh An trên thành cao kia đang định nhào vào Âu Dương Quân thì chiếc gót cao giẫm phải tà váy dài liền ngã về sau.
– A!
Tiếng hét thất thanh của Minh An hòa tan trong tiếng gió. Một lần nữa, cô rơi từ tầng thượng của khách sạn xuống. Lúc ở Nhật, chính nhờ Dương Quân cứu cô từ trên trực thăng nên đến giờ vẫn còn mạng.
Cảm giác hoảng hốt chợt ùa về, trong hoàn cảnh này lại trở nên mạnh mẽ gấp đôi.
Lúc trước, cô chỉ một mình tự do tự tại, không vướng bận điều gì nên đối diện cái chết thật nhẹ nhàng. Nhưng bây giờ bên cạnh cô đã có Quân khiến cô thật sự sợ hãi. Sợ rằng người đàn ông lạnh lùng, cao ngạo kia nếu không có cô bên cạnh sẽ suốt đời sống cô đơn cùng dằn vặt.
Đôi lúc người còn sống mới là kẻ đau khổ nhất!
Bỗng một giọt nước mắt trong suốt như pha lê trào ra khỏi hốc mắt Minh An rồi rơi thẳng xuống dưới.
Cảm giác hạnh phúc đã đến ngay kề bên mà lại đành bất lực nhìn nó vuột mất, thật không cam tâm! Cô thật không cam tâm!
Tưởng chừng thời gian đã qua rất lâu nhưng thực ra chỉ vỏn vẹn trong tích tắc.
Khoảnh khắc Minh An ngã người về sau rơi xuống chỉ trong nháy mắt nhưng tốc độ của Âu Dương Quân còn khủng khiếp hơn. Anh nhảy lên thành rồi nhào theo cô, đưa tay chộp trúng chính xác cổ tay cô. Cánh tay kia nhanh chóng bám chặt lấy thành của sân thượng.
Minh An kinh ngạc ngước mắt nhìn anh. Nước mắt không kiềm được cứ rơi mãi.
Anh một lần nữa không màn tính mạng mà cứu cô!
– Đừng khóc nữa! Em thật sự đã trở nên mau nước mắt như thế từ bao giờ? Tay tôi giờ không thể lau nước mắt cho em đâu!
Âu Dương Quân thản nhiên lên tiếng. Anh muốn an ủi cô nhưng chẳng biết làm thế nào.
Phía dưới, Minh An không để tâm lời anh mà chỉ chú ý đến bàn tay kia của anh đã rướm máu vì chịu lực của cả hai người. Cứ tiếp tục thế này thì cả hai nhất định sẽ không thể sống.
Minh An ngừng khóc, nói từng lời rõ ràng:
– Dù sống một mình sẽ rất đau khổ nhưng anh phải cố sống cho thật tốt đấy! Hãy sống luôn cho phần của tôi nữa, nhé!
Dương Quân dường như đoán biết những gì cô sắp làm liền tức giận quát lớn:
– Cả hai chúng ta nhất định sẽ sống! Không được nhất thời hành động…
Chưa đợi anh nói hết, Minh An đã vươn cánh tay kia lên rồi dùng móng tay sắc nhọn của mình mà ấn mạnh vào tay anh. Cô dùng lực mạnh đến nổi chiếc móng dài cắm ngập trong da thịt của Âu Dương Quân. Máu từ đó tuôn ra thành dòng, giọt xuống thấm vào chiếc áo cưới trắng tinh của cô tạo nên những bông hoa máu điểm trên vạt váy trắng tinh.
Thế nhưng những ngón tay dài rắn chắc kia không hề buông lỏng mà còn bóp chặt hơn cổ tay nhỏ bé của cô.
– Hừ, được lắm! Có giỏi thì em cứ cắm hết cả mười móng vào xem!
Giọng Âu Dương Quân giễu cợt.
Dùng cách này để bắt anh bỏ rơi cô sao? Đừng mơ!
Vừa lúc đó, một tiếng nói từ phía trên bất ngờ vang lên:
– Anh Quân!
Đám người Phong, Vũ, Hàn đột nhiên xuất hiện. Bọn họ vừa thấy hai người rơi xuống đã vội chạy lại. Tuy nhiên không chỉ có bọn họ mà còn bố mẹ Minh An cùng Minh Thư và rất nhiều thuộc hạ của Quân cũng đến.
Dù có lệnh bắt rời đi của anh nhưng không ai chịu thực hiện. Nơi đây, vị thủ lĩnh cũng là anh em thân thiết của họ, con gái cùng con rể và người thân của họ đang đối diện với tử thần thì họ sao có thể bỏ mặc mà đi tìm cái sống vô vị kia.
Tất cả mọi người đều tập trung nơi chân cầu thang lên sân thượng chuẩn bị cùng sống cùng chết với anh và cô.
Rất nhanh, Quân cùng Minh An được đưa lên.
Vừa đến thành sân thượng, Âu Dương Quân liền bá đạo ôm lấy Minh An.. Đây chính là sự trừng phạt dành cho việc cô ngang bướng không chịu nghe lời, dám đâm móng tay vào anh để tìm chết.
Được, cô đã muốn chết thì anh sẽ toại nguyện!
Đến khi cô thật sự không chịu nổi sắp ngất đi, anh mới chịu buông ra, tức giận hỏi:
– Không muốn chết nữa?
Minh An trong hơi thở gấp gáp, tham lam hít không khí chỉ cúi mặt không nói gì. Nhưng lại bị anh nắm lấy cằm đưa lên, bắt buộc nhìn vào mắt.
– Im lặng thì tôi sẽ bỏ qua sao?
– Vậy anh muốn tôi chuộc lỗi như thế nào?
Minh An nhìn anh, chân thành muốn hòa giải. Trước mặt mọi người như thế này, cô thật không quen.
Cứ tưởng anh sẽ tiếp tục giận dữ làm mưa làm gió thì khóe môi anh lại bỗng dâng một nụ cười yêu mị.
– Nếu em thật sự muốn chuộc lỗi, vậy cả đời này bắt buộc phải theo tôi! Dù đau ốm hay bệnh tật, khó khăn hay hoạn nạn cũng một bước không đi, một li không rời. Vui cùng chia, buồn cùng sẻ, tuy hai mà như một. Em đồng ý không?
Không những Minh An bị một lời này của Quân làm cho kinh động mà cả trăm người đang có mặt trên sân thượng này cũng được phen mở rộng tầm mắt. Đây chẳng phải là lời hứa được đọc trong hôn lễ sao!
Quân chính là quyết định kết hôn ngay tại đây và trong hoàn cảnh hết sức đặc biệt này!
Mọi người không giấu nỗi ngạc nhiên.
Hôn lễ này quả thật quá đặc biệt rồi, tuyệt đối là chỉ có một không hai!
Trên tầng thượng cao vi vút gió, cô gái xinh như tiên giáng trần mặc chiếc váy trắng được điểm xuyết những bông hoa đỏ tươi nhẹ gật đầu. Người thanh niên cao lớn, tuấn tú trước mặt liền mỉm cười hạnh phúc ôm cô vào lòng.
Bên dưới chân họ là người thân cùng thuộc hạ thân tín cùng nhau vui vẻ cười tươi chúc phúc và hô vang hai tiếng: “Hôn đi! Hôn đi!”
Âu Dương Quân không ngần ngại lại đặt lên môi cô gái trong lòng một nụ hôn. Nhưng nụ hôn này đặc biệt nhẹ nhàng và ngọt ngào như đang từ từ tận hưởng, nhấm nháp thưởng thức.
Trong khung cảnh kì diệu ấy, hai người trở thành một đôi uyên ương, tạo nên một đôi cánh vừng chắc.
Một đôi cánh lung linh tuyệt đẹp trong gió đông mang tên tình yêu, tồn tại vĩnh hằng…
___Yun_Coi___