Bạn đang đọc Đôi Cánh Mang Tên Anh: Chương 51: Vết Cắt
Nơi diễn ra hôn lễ là một khách sạn mang tầm đẳng cấp quốc tế.
Nó là một dãy nhà hình vòng cung tinh tế như vầng trăng khuyết. Toàn bộ khách sạn có ba mươi tầng, mỗi tầng hơn năm mươi phòng. Trong đó có ba tầng hầm dùng để phục vụ nhu cầu vui chơi cho khách hàng như casino, billiard… Vì thế, nếu tính ra thì tổng số phòng là một con số đáng kể.
Số phòng tuy nhiều nhưng vẫn không thể mang ra so sánh với lực lượng thuộc hạ của Âu Dương Quân. Bởi chỉ trong vài phút ngắn ngủi mà anh đã dẫn người lục khắp hầu hết các phòng.
– Đã kiểm tra hệ thống camera chưa?
Quân vừa đá tung cửa phòng vừa nói vào thiết bị liên lạc với Hàn.
“Hệ thống đã bị đột nhập nên giờ không thể rà soát được! Bà Thu Hà và Minh Thư hiện đang ở đây để xử lí, họ nói chỉ cần một chút thời gian ngắn thôi!”
Trong phòng quản lí camera, Hàn vẫn chăm chú vào màn hình. Anh trước nay chưa bao giờ giao những việc cấp bách này cho người ngoài, nhưng bây giờ trước mặt anh là hai cao thủ hacker nổi tiếng, tài năng của họ không cần kiểm định nên anh rất yên tâm.
Và không phụ sự tin tưởng của anh, không quá ba phút, Thu Hà nhìn sang Minh Thư cười nói
– Xong! Con gái à, tay nghề của con cũng lên cao rồi đấy! Không uổng công ta đào tạo bấy lâu!
Minh Thư mỉm cười đón nhận lời khen từ mẹ nuôi rồi quay sang Hàn:
– Anh hãy thông báo với Quân, an có khả năng đang ở trên sân thượng. Một camera đã quay được có hai người mặc váy trắng tiến về phía ấy. Tên kia có khuôn mặt giống an nên có lẽ đã dễ dàng vượt qua sự kiểm tra của người chúng ta.
Vừa nghe xong, Hàn liền liên lạc với Âu Dương Quân về vị trí của Minh An rồi thông báo với Phong, Vũ cùng lên đó.
Trên tầng cao nhất của khách sạn, gió vù vù thổi như muốn cuốn tung tất cả những gì trong lòng nó. Đột nhiên, một âm thanh bất ngờ vang lên.
“Ầm!”
Cánh cửa sân thượng không chịu nổi lực đá quá mạnh nên bay ra rồi rơi xuống đất. Người có khả năng như vậy, không ai khác ngoài Âu Dương Quân.
Nghe Hàn thông báo, anh đã không nghỉ một phút nào chạy từ tầng hai mươi ba lên đây với tốc độ kinh người. Gặp được hình dáng quen thuộc kia, lòng anh dịu đi không ít. Thế nhưng, cảm giác vui sướng đó chỉ tồn tại trong tích tắc thì thần kinh của anh đã lại căng lên như dây đàn.
Trên thành của sân thượng, Minh An đang đứng cheo leo ở đấy. Đôi mắt cô bị một dải vải trắng quấn quanh che mất tầm nhìn, hai tay bị trói ra đằng sau. Chiếc váy cưới màu trắng tinh khôi mà cô đang mặc bị gió thổi bay phần phật. Thân hình nhỏ nhắn dường như đang đung đưa theo luồng xoáy ấy.
Nếu không phải tình thế hiện tại vô cùng nguy hiểm, hẳn ai cũng sẽ liên tưởng đến hình ảnh nàng tiên mất cánh, chơi vơi một mình giữa trời cao.
– Âu Dương Quân?
Tuy không thấy gì nhưng cô lại rất tự tin rằng người đến nhất định là anh.
– Minh An!
Không để phí phạm trôi qua một giây phút nào, Quân liền chạy nhanh đến đỡ lấy thân hình như sắp bị gió cuốn bay mất kia.
Cảm nhận bước chân anh đang lại gần, cô khẩn trương lên tiếng ngăn cản:
– Đừng, đừng đến! Trên người tôi đang có bom hẹn giờ, chưa biết khi nào phát nổ! Dưới chân cũng có bom, chỉ cần tôi di chuyển cũng liền tiêu mạng.
Tên kia đã bịt mắt rồi mang cô lên đây. Mắt không thấy lại đứng trên thành cao nên chỉ cần cô một bước sơ sẩy thì không cần bom nổ, rơi từ đây xuống cũng sẽ thịt nát xương tan. Tên này thâm độc còn hơn cả Phan Nhã Vân, chị của hắn.
Quân dường như không nghe thấy lời nói kia, cứ thế mà từng bước tiến đến. Anh đưa tay gỡ lấy tấm vải che mắt của cô và nhanh chóng cởi dây trói.
– Từ khi nào việc đến hay đi của tôi là do em quản hả?
Dương Quân nghiêm giọng lạnh lùng. Cô bảo anh không đến thì anh liền không đến sao? Như thế khác nào cô đang xem thường tình cảm cùng bản lĩnh của anh.
Bị anh chặn họng, an không biết nói gì hơn. Dù lời nói kia mang theo hơi lạnh nhưng đến tai cô lại trở nên thật ấm áp.
Vừa lúc ấy, một đám người cũng khẩn trương chạy đến
– Anh Quân! An!
Bọn Phong, Vũ, Hàn đồng loạt lên tiếng. Phía sau còn có vị điệp viên ngoại quốc cùng hai nữ hacker.
Tinh mắt thấy trên người Minh An có bom, Phong nhanh chóng tiến về phía cô. Phá bom chính là sở trường của anh.
Thế nhưng khi quan sát hai loại bom này, anh lập tức xám mặt. Đây là những loại anh chưa từng gặp qua. Mỗi loại đều có mười hai sợi dây khác màu, nếu chỉ cần cắt nhầm dù chỉ một sợi thì cũng đừng nghĩ đến toàn mạng.
Thấy sự biến đổi của Phong, Âu Dương Quân dứt khoát ra lệnh:
– Chỉ còn mười phút! Nếu cậu không cắt nó cũng sẽ nổ!
Phong hít một ngụm không khí lấy bình tĩnh. Quân đã tin tưởng anh như thế thì sao anh có thể phụ lòng. Sau một hồi quan sát và phân tích, Phong quyết định rút con dao nhỏ trong người ra rồi cẩn thận cắt dây phá bom.
Những người còn lại thì im lặng chờ đợi, đó là việc họ có thể làm lúc này. Mỗi lần Phong cắt một sợi dây, trên mặt họ lại xuất hiện thêm một giọt mồ hôi, hồi hộp.
Phong lần lượt cắt bỏ và hoàn toàn vô hiệu quả bom hẹn giờ trên người Minh An. Nhưng quả phía dưới chân cô, anh lưỡng lự một hồi vẫn không dám tiếp tục.
– Sợi nào có khả năng cao nhất?
Giọng Âu Dương Quân bình tĩnh vô cùng, nó như một cơn gió mát lạnh thổi đến làm dịu đi thần kinh đang căng thẳng của những người còn lại. Đến vị điệp viên từng trải kia cũng để lộ vài phần khâm phục khi nhìn anh.
– Màu lục! Nhưng tôi không dám chắc, sợi màu đỏ kia cũng không phải là không có khả năng!
Không gian đột nhiên rơi vào im lặng, nhường lại cho gió lạnh rít gào.
Thời gian dường như trôi qua thật lâu.
– Được rồi, tất cả hãy ra khỏi khách sạn này đi!
Tiếng của Âu Dương Quân vang lên rõ ràng trong tiếng gió vun vút.
– Anh Quân!
Phong, Vũ, Hàn đồng thanh lên tiếng. Ba người còn lại cũng kinh ngạc trước quyết định của Quân.
– Các cậu dám cãi lời sao? Mau đưa bố mẹ An cùng Minh Thư rời khỏi đây ngay. Cả các cậu nữa, không ai được ở lại!
Lời của Âu Dương Quân dứt khoát kèm theo vị cảnh cáo. Họ sáu người lo lắng nhìn về phía An , thấy cô gật đầu không do dự đành bất đắc dĩ quay người lục tục xuống cầu thang.
Tình hình này cho dù họ có ở lại cũng chẳng làm được gì.
Sân thượng lại tràn ngập tiếng gió rít.
Nhưng bây giờ nó còn đồng thời ngập tràn yêu thương.
Một nàng tiên xinh đẹp mặc váy trắng tinh khôi cùng một chàng hoàng tử bóng đêm nhuốm màu tà mị đang cùng nhau đối mặt với tử thần
– Có sợ không?
Quân hướng mắt nhìn An hỏi.
– Không!
Minh An khẳng khái đáp.
– Thật sự?
– Ừm! Vì có anh ở đây và vì tôi tin anh!
Một dòng ấm áp từ từ chảy qua từng mạch máu trong cơ thể hai người.
Khoảng cách dường như lại được rút ngắn.
– Được, dù có chuyện gì xảy ra thì vẫn hãy tin rằng tôi sẽ luôn bên em!
Quân nhìn An đang mỉm cười rồi đưa tay lấy con dao mà Phong để lại. Tay kia anh nắm chặt tay cô, một cái nắm tay mang nhiều ý nghĩa!
Thời gian dường như ngưng đọng ở giây phút này…
Âm thanh gió rít không còn lọt vào tai…
Con dao sắc bén đặt trên sợi dây màu lục khẽ động…
“Soẹt!”
____ Yun_Coi___