Đôi Cánh Mang Tên Anh

Chương 28


Bạn đang đọc Đôi Cánh Mang Tên Anh: Chương 28


Âu Dương Quân liên tục xả súng vào những tên áo đen rồi tiến gần về phía Minh An.
Anh cất giọng lạnh lùng:
– Tôi sẽ xử lí em sau!
Đi theo anh còn có cả Phong, Vũ, Hàn và một số thuộc hạ. Bọn họ đang hạ từng tên một.
Còn ở đây, cô cùng Quân và Nhật đối lưng nhau cùng quan sát bọn áo đen đang vây quanh.
– Sao anh biết tôi ở đây mà đến vậy?
Giọng An không giấu vẻ vui mừng.
– Tôi vào phòng em thì phát hiện em không có liền cho người đi tìm rồi về báo lại.
Quân giải thích, anh chĩa súng bắn vào chân một tên vừa tiến đến.
– Cảm ơn anh!
An cười nói, nhưng cảm thấy có điều không đúng lại hỏi:
– Mà sao bây giờ nửa đêm anh lại vào phòng tôi làm gì?
Đằng sau, người nào đó bây giờ mới phát hiện mình lỡ lời đành đằng hắng vài tiếng.
Anh nửa đêm vào phòng cô làm gì không cần nói thì ai cũng biết là có mục đích mờ ám.
Nhật vừa đá bay một tên lúc này mới lên tiếng, giọng nói mang tiếng cười:
– Không ngờ vẫn còn có ngày tôi và anh cùng nhau chiến đấu!
– Im đi!

Quân tức giận.
Dương Nhật ban đêm khuya khoắt gọiAn ra đây, anh chưa hỏi tội mà còn dám mở miệng.
– Được rồi, trước tiên xử hết bọn này rồi tôi và anh cùng nhau nói chuyện nghiêm túc.
Nói xong, Nhật như vũ bão hạ hết mấy tên gần đó.
Nhưng đột nhiên anh và Quân cùng lúc khựng lại, theo cảm giác nhìn về một góc khuất. Ở đó đang lộ ra một nòng súng đen ngòm.
Mà mũi súng đó lại hướng về…
– An!
Hai người cùng lúc thét lớn và hoảng hốt lao về phíaAn.
PẰNG!
Một tiếng súng vang lên xé tan trong không gian yên tĩnh.
Mọi người đều dõi mắt về hướng viên đạn bay đến.
Như một thước phim quay chậm, Nhật ôm An rồi xoay người mình, dùng chính bản thân làm lá chắn cho cô. Cùng trong khoảnh khắc đó, Âu Dương Quân bay người chắn ngang hướng đạn đến.
Nhưng viên đạn như lưỡi hái của Thần Chết bay sượt qua cánh tay Quân, găm thẳng vào lưng Nhật đang An phía sau.
– Hự!
Dương Nhật nhíu mày. Máu tươi từ vị trí trúng đạn bắn ra nhanh chóng ướt đẫm cả áo sơ mi của anh khiến người ta không nhận ra được màu sắc vốn có của chiếc áo.
Chỉ một giây sau, Âu Dương Quân hướng đến kẻ vừa nổ súng bóp cò.
Tên đó không kịp phản ứng liền trúng đạn ngã xuống đất. Máu từ mi tâm của hắn không ngừng bắn ra tạo nên hình ảnh quỷ dị.
– Nhật! Á! Âu Dương Nhật!
Minh An kêu lên thất thanh.
Cô hoảng hốt đỡ lấy thân hình cao lớn đang đỗ ập lên người mình. Môi cô chợt trắng bệch, hoảng loạn nhìn vết máu trên bàn tay đang đỡ lấy lưng anh
Thấy mặt cô tái mét, anh an ủi:
– Đừng sợ! Máu của tôi chứ đâu phải máu của em mà mặt em trắng như mất hết máu vậy hả?
Không để ý đến lời trêu chọc của anh, cô im lặng lấy hết sức đỡ thân hình dần trở nên nặng nề của anh nằm xuống bãi cỏ.
– Gọi cấp cứu!
Quân chạy nhanh đến, ra lệnh cho bọn người Phong, Vũ, Hàn cũng đang chạy lại gần.
– Không cần đâu!
Âu Dương Nhật lên tiếng ngăn cản. Anh dùng sức đưa cánh tay đến trước mặt Minh An, cô liền nhanh chóng cầm lấy.
– Sao lại không gọi cấp cứu được, mau gọi đi!
Minh An giọng run run liếc qua Vũ rồi lại nhìn Nhật. Anh bây giờ đã bắt đầu có dấu hiệu kiệt sức.
– Tôi, có lẽ không xong rồi! Minh An à, tôi muốn nói với em vài lời.
– Khoan hãy nói! Đợi anh bình phục, anh có nói ba ngày ba đêm tôi cũng lắng nghe!
An khẩn trương.

– Tôi chỉ sợ bây giờ không nói thì sẽ không bao giờ còn cơ hội nữa!
Dù bảo là anh sẽ không sao nhưng cô hiểu được anh đã không còn có thể cầm cự được lâu. Đôi mắt xinh đẹp của cô đỏ hoe, nước từ đó không biết lúc nào đã trào ra ướt đẫm gương mặt nhỏ nhắn.
– Em đừng khóc! Tôi như thế này không phải vì em đâu biết chưa?
Minh An không đáp lời, nước mắt không kiềm được vẫn tuôn ra.
Nhật tạm thời rời khỏi gương mặt cô, anh đưa mắt nhìn sang Âu Dương Quân.
– Anh, có thể cầm tay tôi lần này không?
Quân sau vài giây trầm mặc cũng đưa tay ra nắm lấy bàn tay Nhật đang hướng về phía mình.
Cảm nhận được một đôi tay rắn chắc bắt chặt tay mình, Âu Dương Nhật mỉm cười. Anh nhắm mắt khó khăn hít thở , trên khóe mắt bỗng có một giọt nước lăn dài.
– Tôi rất hối hận!
Nhật vẻ mặt đau khổ nhìn Quân.
– Sống đến giờ phút này, điều khiến tôi hối hận nhất chính là năm đó đã phản bội anh, Âu Dương Quân. Tôi đã bị lòng tham làm ờ mắt nên mới phạm phải một sai lầm không thể sửa chữa. Anh hận tôi, tôi biết! Bởi vì tôi cũng hận chính bản thân. Suốt những năm qua, tôi đã cố biến sự hối hận của mình thành căm hận, lấy anh làm mục tiêu trả thù để sống. Vì vậy, hai thứ cảm xúc đó cứ đan xen nhau khiến tôi không ngày nào được vui vẻ.
Anh tiếp tục gắng gượng nói trong tiếng nấc nghẹn, siết chặt tay Âu Dương Quân.
– Dù biết đã quá muộn nhưng bây giờ tôi vẫn muốn nói với anh câu xin lỗi. Tôi…
– Không cần!
Âu Dương Quân dứt khoát cắt ngang lời anh.
– Nếu cậu cảm thấy có lỗi thì hãy sống cho tôi, tôi còn phải trả thù cậu! Tôi đang ra lệnh cho cậu đấy, cậu có nghe không?
Trong không gian yên tĩnh chợt vang lên tiếng cười yếu ớt của Nhật.
– Ha ha, đúng rồi, chính là giọng điệu ra lệnh này của anh đã lâu tôi không được nghe thấy!
Vừa cười xong, anh lại nhăn nhó, không biết là đang chịu phải nỗi đau thân thể hay nỗi đau tinh thần!
– Nhưng, không kịp nữa rồi! Tôi đã không thể thực hiện lệnh của anh, không thể lại một lần nữa kề vai sát cánh cùng các anh.
Phong, Vũ, Hàn không kiềm được xúc động cũng ngồi xuống cạnh anh, đưa tay bắt lấy bàn tay anh và Âu Dương Quân đang nắm chặt.
Bọn họ năm người đã từng vào sinh ra tử, vì nhau mà sống, vì nhau mà chiến đấu.

– Nếu cậu thật sự muốn trở lại cùng chúng tôi thì trước tiên hãy cố gắng cầm cự!
Hàn lên tiếng.
Nhật khẽ nâng miệng cười, vẻ mãn nguyện:
– Hôm nay, trước khi rời khỏi thế gian này tôi còn có thể được cùng mọi người kề vai chiến đấu lần cuối, thật đã quá may mắn rồi!
Cơn nhói từ vết thương khiến anh im bặt, co rút người lại.
– Anh đừng nói nữa, xe cấp cứu sắp đến rồi!
An ngồi bên cạnh anh giàn giụa nước mắt, nắm chặt tay anh.
Anh nhìn cô mỉm cười, đôi môi đã bạc nhếch.
– Minh An à, em phải sống cho tốt vào đấy! Em hãy sống cho phần của tôi nữa biết chưa? Kiếp sau, em nhất định phải gặp tôi trước…
Chưa kịp nói hết lời, Âu Dương Nhật đã bắt đầu co giật.
Trời lúc này đột nhiên đổ mưa.
Một cơn mưa lớn ập đến bất ngờ!
Từ xa, tiếng còi xe cấp cứu bị át bới tiếng mưa. Ánh đèn xe chớp nháy trong màn đêm tĩnh lặng trông thật yếu ớt.
Trên bãi cở, một thanh niên tuấn tú nở nụ cười tươi như nắng mùa xuân ấm áp. Cơn mưa lớn như giúp anh tẩy sạch những vết bẩn trên người.
Qua màn mưa, người ta còn thấy anh mấp máy môi nói không nên lời:
– Cảm… ơn!… Vĩnh… biệt…
____Yun_Coi____


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.