Bạn đang đọc Doctor – Chương 9: Cứu Đứa Trẻ Sinh Non Thành Công
“Một phần không khí tự do đã lọt vào khoang bụng, một phần lớn của ruột non bị hoại tử.
Khả năng phẫu thuật thành công, không phải dưới 20% nữa, là khoảng 8% mà thôi!”
Tiểu Chu chỉ đạo trong cuộc họp các bác sĩ sắp phụ mổ giúp mình.
Khi nói đến khả năng thành công, ai nấy càng căng thẳng thêm.
“Cơ thể trẻ sơ sinh rất yếu, sau khi chuẩn bị và tiến hành gây mê xong, lập tức tiến hành phẫu thuật, không được để bất kì sai sót nào xuất hiện.
Là một cuộc chiến lớn, hãy cố gắng trong 8 tiếng-….”
Bịch bịch bịch…
Hộc hộc hộc…
“G-Giáo sư, đứa trẻ sơ sinh có biểu hiện xấu.
Nhiễm toan* chuyển biến rất nghiêm trọng!”
(*: tình trạng nồng độ axit trong cơ thể vượt mức bình thường)
Một bác sĩ khác khẩn trương báo cáo.
Tiểu Chu căng mắt, vội vã đưa bước chân.
“Cuộc họp kết thúc, lập tức phẫu thuật!”
“VÂNG!!!”
Là một ca phẫu thuật tiêu biểu, chính vì vậy, bên ngoài phòng sinh non, các trưởng khoa đều có mặt.
Chưa hết, còn có sự xuất hiện của các lãnh đạo mới bệnh viện.
Hiển nhiên, có Lã Hứa Lệ.
Ồn ào bên ngoài NICU* chỉ có một nội dung, là bàn bạc về việc Giáo sư Trương sẽ phải “cuốn gói” như thế nào.
Đương nhiên, là những kẻ ghét ra mặt bàn bạc.
Những người ngầm ủng hộ hoàn toàn im lặng không nói nửa lời.
(*: phòng bệnh của trẻ sinh non)
– Giám đốc, tối nay chúng ta ăn mừng chiến thắng! Giám đốc sẽ đến chung vui cùng chúng tôi chứ!?, Viện phó cười gian tà, nói khẽ bên tai nàng.
Lã Hứa Lệ cười khinh bỉ, hiển nhiên không đáp.
Quan sát từ bên ngoài, mọi thứ đều rõ ràng.
Kể cả sự chuyên nghiệp của Giáo sư Trương khi xem xét đứa nhỏ, Lã Hứa Lệ cũng phần nào nhìn ra.
Cô có thể làm được không đây, người vô phép tắc!?
“Giáo sư, tôi sẽ chuẩn bị phòng mổ và gọi bác sĩ gây mê đến!”, một bác sĩ nội trú gấp gáp lên tiếng, đợi chỉ thị từ Tiểu Chu.
“Không, chúng ta sẽ mổ ngay tại đây!”, Tiểu Chu ra dấu bằng ngón tay, chỉ thị cho Trần Di gì đó mà chỉ có bốn người họ hiểu – đương nhiên bao gồm cả Dịch Minh và Đinh Khống bên cạnh.
“T-Tại sa…sao?”, vị bác sĩ ban nãy ngẩn người, khó hiểu ập đến.
“Việc chuyển phòng lập tức sẽ dẫn đến điều chỉnh nhiệt độ không hoàn thiện, dễ rơi vào tình trạng giảm nhiệt độ.
Chúng ta không thể giữ nhiệt độ trong quá trình chuyển phòng, khí quản không ổn định, việc di chuyển rất nguy hiểm!”, Dịch Minh tận tình giải thích.
“Đối với trẻ sơ sinh, chỉ cần một chuyển biến gây sốc cũng rất nguy hiểm.
Vì vậy Giáo sư mới phải phẫu thuật ở đây!”, Đinh Khống cũng bổ sung cho rõ ràng ý tứ hơn.
Đinh Khống và Dịch Minh nhanh tay giúp Giáo sư Trương chuẩn bị phẫu thuật.
“Giáo sư Trương, mọi thứ đã được chuẩn bị xong!”, Trần Di lên tiếng.
Tiểu Chu gật đầu.
Cô trước khi bắt đầu phẫu thuật, chậm rãi xoay người về phía sau.
Những kẻ bên ngoài kia, phần lớn là đều muốn mong đợi sự thất bại từ cô.
Tiểu Chu qua lớp kính, nhìn thẳng vào mắt Lã Hứa Lệ.
Ánh mắt nghiêm túc lúc này của cô khiến Lã Hứa Lệ ngạc nhiên đến ngẩn người, sau cùng, nàng trên môi chính là nụ cười mang nhiều ý tứ.
Giáo sư, tôi không mong cô thất bại vì đây chính là một mạng người.
Tốt nhất cô đừng để cho những kẻ ngồi cạnh tôi ngư ông đắc lợi đấy!
“Bắt đầu phẫu thuật, dao!”
*-*-*-*-*
Một tuần sau,
Tiếng “chị đại” như mọi lần cất lên.
Tiểu Chu ngáp ngắn ngáp dài, thực sự mệt mỏi nhưng vẫn phải rời khỏi chăn ấm đệm êm.
Tiểu Chu thực ra giống bị “nghiện” tiếng mẹ Lương gọi mỗi sớm.
Cô nhớ những lần không ngủ ở nhà, sáng dậy không muốn ăn cơm vì thiếu “món khai vị” mẹ Lương tặng.
Có một lần, Tiểu Chu đi du lịch Anh Quốc, sáng dậy tự nhiên cô bật khóc như con nít.
Cô nguyên ngày hôm đó không có vui vẻ, vây quanh bởi một suy nghĩ duy nhất, đến lúc không thể chịu đựng được thì lập tức gọi điện về cho mẹ.
Nếu một mai bà nhà không gọi dậy vào mỗi sáng, không biết Trương La Chu mình sẽ sụp đổ đến ra sao đây!?
Tiểu Chu ghét sến sẩm, chẳng bao giờ nói mấy lời tình cảm với ba mẹ hết.
Song, Tiểu Chu yêu ba mẹ nhiều thế nào, không ai không biết.
Ba cô vốn chỉ là một nhân viên phòng giấy, nếu là nói mỉa mai thì chính là “chức quan quèn”.
Mẹ cô là nông dân chính hiệu, lặn lội lên thành phố buôn bán hàng ngày.
Ấy vậy hai ông bà lại quen nhau và cưới nhau.
Nhiều lúc Tiểu Chu ngồi ngẫm nghĩ, cũng buồn cười bởi hai từ duyên phận.
Ba mẹ cô nếu dùng một từ tuỳ tiện, so với xã hội thật thấp bé.
Nhưng Tiểu Chu không lúc nào có cơ hội mà cô không đem ba mẹ ra khoe với thiên hạ.
Học ở trong thành phố, xung quanh những đám người bằng tuổi nhưng có ba mẹ là ông to bà lớn, Tiểu Chu không một năm nào, trong suốt quãng đời học sinh, không dính phải ẩu đả đánh nhau.
“Họ dám khinh thường ba mẹ nên con đánh họ!”
Năm nào, cũng một câu như vậy lặp lại, trong suốt cuộc đời học sinh.
Tiểu Chu luôn được khuyên bảo hãy rút kinh nghiệm, sau này không được kể về ba mẹ khi được hỏi đến, tránh ẩu đả không đáng.
“Đấy không phải việc cần rút kinh nghiệm, họ còn khinh thường ba mẹ con còn đánh họ!”
Đó là một phần chuyện của quá khứ.
Hiện tại, vị Giáo sư tài giỏi nào đó vẫn đang cố gắng để tỉnh ngủ.
Tiểu Chu dụi dụi mắt, chớp mắt liên tục bước xuống phòng ăn.
“Nhóc con, lại có bài báo viết về con này!”, mẹ Lương phấn khởi lắm, một tuần nay không ngày nào không tươi tỉnh như vậy.
Tiẻu Chu mỉm cười nhìn mẹ lẩm nhẩm một bài hát nào đó rất vui vẻ, khẽ lắc đầu, cô vươn tay, nhận tờ báo từ tay ba.
Chạm vào mắt cô, trước đó, là nụ cười tự hào của ba mình: “Bài báo này hay hơn bài báo trước đó con gái!
“Để con xem!”, Tiểu Chu cười cười cũng bắt đầu đọc tiêu đề bài báo sáng nay mà ba mẹ mình đắc ý.
“—Giáo sư, bác sĩ Trương La Chu, từ bảng vàng thành tích đến hành trình cứu bé sinh non một cách đáng kinh ngạc—“.