Bạn đang đọc Doctor – Chương 10: Tôi Muốn Chiếc Ghế Chủ Tịch Bệnh Viện
Tôi muốn chiếc ghế Chủ tịch Bệnh viện
“Bọn tôi…”, Trần Di là muốn từ chối khéo người đối diện, nhưng vì sự xuất hiện của Giáo sư Trương mà thành ra mất luôn tập trung để trả lời trọng tâm câu hỏi kia từ người phụ nữ diễm lệ đối diện.
Thấy ánh mắt của Trần Di thay đổi, Lã Hứa Lệ cũng tự nhiên nhìn ra phía sau.
“Giám đốc có gì sai bảo sao?”, Tiểu Chu thấy Lã Hứa Lệ xuất hiện tại phòng làm việc của mình thì nhướn mày khó hiểu, thao tác nhận lấy áo blouse từ tay Đinh Khống và khoác lên cũng vì vậy mà do dự.
“Chỉ là muốn mời đội của Giáo sư bữa tối, nhưng có vẻ hôm nay mọi người đều bận!”, Lã Hứa Lệ cười nhạt đáp lại.
Tiểu Chu nhìn Trần Di, thấy vẻ mặt ra ám hiệu của Trần Di mới hiểu là “đồ đệ” đã từ chối khéo từ trước.
“Vậy để ngày kh-…”
“Ba đứa nhóc này bận chứ tôi không có bận.
Nhưng tối nay tôi có hẹn, cô mời bữa trưa đi!”
Tiểu Chu ngắt ngang lời dang dở nào đó.
Lã Hứa Lệ tuy có bất ngờ vì đối phương đồng ý có một cuộc gặp ngoài giờ làm việc, nhưng chính tông giọng kiêu ngạo của người đó làm nàng ngứa ngáy khắp người vì khó chịu.
“Tốt thôi, vậy Giáo sư, tôi sẽ chở cả hai-…”
“Không cần đi xa vậy đâu! Tôi biết có chỗ ăn rất ngon, lại miễn phí đấy!”
Tiểu Chu không nhìn người kia mà lại lần nữa mở lời chen ngang, thậm chí còn xua xua tay trước khi bước vào phòng làm việc riêng của mình.
Cô chẳng chào đàng hoàng lấy một câu, tự nhiên như vậy chính là mang ý tiễn khách.
Lã Hứa Lệ sớm đã biết kiểu thái độ ngó lơ mình này của Giáo sư Trương nhưng nàng thực sự không thể quen cho nổi.
Cười nửa miệng lạnh tanh nhìn bóng lưng Tiểu Chu khuất dần rồi sắc Lã Hứa Lệ thay đổi nhanh chóng khi hướng tầm nhìn về phía ba vị bác sĩ trẻ còn lại trong phòng.
Thật sự tươi tắn và thân thiện: “Vậy tôi về phòng làm việc của mình, xin lỗi đã làm phiền các bác sĩ!”
“À…vâng, không có gì ạ! Giám đốc đi cẩn thận!”
Trần Di đại diện lên tiếng, sau đó ba người hơi nghiêng người chào, tiễn khách.
Cạch
Sau tiếng cửa đóng lại, chính là tiếng thở phào nhẹ nhõm.
Hoàn cảnh ban nãy đối với họ vô cùng căng thẳng.
“Mà sao Giáo sư lại nhận lời dùng bữa với chị ta nhỉ? Chẳng phải Giáo sư là người ghét ai là ghét đến chết sao?”, Dịch Minh khó hiểu nhìn hai người bạn của mình.
“Bởi vậy…!có khi…!sợ là lại làm loạn quá!”, Đinh Khống liếc nhìn vào phòng làm việc của Giáo sư Trương, giọng có phần bất an.
“Mấy cậu này, Giáo sư đâu phải trẻ con hành động thiếu suy nghĩ đâu!?”, Trần Di day thái dương, cũng là vừa nói xong liền muốn vả vào miệng mình mấy cái.
“Giáo sư không thiếu suy nghĩ, Giáo sư chỉ là không sợ ai, không tuân theo luật lệ mà thôi! Đúng chưa!??”, Đinh Khống chỉnh lại cho đúng lời mình mới nói ra.
Tiếng thở dài đồng đều lần nữa cất lên, đương nhiên là đồng ý toàn phần với một lời này của Đinh Khống.
Ba cặp mắt đều hướng về văn phòng làm việc của một người, bộ mặt biểu cảm rõ một thứ chung duy nhất: bất an.
Hi vọng Giáo sư đừng lỗ mãng với Giám đốc…!
Tiếng xì xào xung quanh truyền đến tai mỗi lúc một rõ ràng.
Lã Hứa Lệ giật giật khóe mắt, hơi nhìn xuống suất cơm của mình, sau đó lại đưa mắt nhìn về người đang ngồi ăn ngon lành đối diện.
Nàng là đang dùng bữa ở Cangteen ở bệnh viện nên nhất thời á khẩu, cũng không biết nên bộc lộ biểu cảm như nào cho hợp lý.
Thì ra “miễn phí” là có ý này…!
Nuốt giận, Lã Hứa Lệ giữ lại tông giọng đều mà lạnh nhạt vô cùng hướng người đối diện: “Giáo sư, tôi sẽ không vòng vo tốn thời gian.
Bệnh viện đang thiếu đi vị trí Viện trưởng.
Tôi hi vọng người ngồi lên chiếc ghế đó phải là người giỏi nhất và tôi nghĩ Giáo sư rất hợp với vị trí này!”
Tiểu Chu ngừng ăn, ngẩng đầu lên nhìn nàng, một lúc như vậy mới chậm rãi với lấy tờ giấy ăn, chấm chấm miệng nhiều lần.
“Giám đốc nói thiếu rồi, phải nói là: “tôi hi vọng người ngồi lên chiếc ghế đó phải là người giỏi nhất, và cũng là người của tôi” mới chính xác”, Tiểu Chu cười cười, hàm ý mỉa mai rõ rệt.
Lã Hứa Lệ thở mạnh một cái ngắn, cũng mỉm cười đáp lại người kia, tức là không phủ nhận hàm ý mà Tiểu Chu mới vạch trần: “Tôi thực sự hi vọng Giáo sư sẽ là người ngồi ở vị trí đó.”
Nhắc lại câu mới nói, Lã Hứa Lệ có phần thiếu kiên nhẫn hơn mọi lần.
Tuy miệng cười nhưng nội tâm nàng lúc này hết sức sốt ruột.
Ngược lại, Tiểu Chu vẫn ung dung, thậm chí có chút phấn khích.
Cô ung dung nâng tay tựa cằm, hướng ánh mắt cười cợt về phía người phụ nữ đối diện: “Ngồi ở vị trí đó có gì thú v-…”
“Khi nắm được một chút quyền lực, mọi thứ sẽ dễ dàng hơn, kể cả việc bảo vệ bệnh viện này!”
Lã Hứa Lệ ngắt câu dang dở của Tiểu Chu.
Chính là, câu nói này thực sự có sức chú ý.
“S-Sao?”, Tiểu Chu kinh ngạc, gương mặt chuyển biến rõ rệt.
Cô không còn cười đùa nổi nữa.
“Hửm? Cuối cùng Giáo sư cũng chịu ngậm miệng lại và lắng nghe hay sao?”, lúc này Lã Hứa Lệ mới có thể hả hê.
Nàng giương miệng cười, giọng mỉa mai giống hệt cô ban nãy.
Không muốn vòng vo, Tiểu Chu khẽ nhíu mày, nhìn thẳng vào mắt người đối diện: “Cô muốn gì?”
“Tôi muốn Giáo sư cố gắng bảo vệ bệnh viện này! Hợp tác với tôi, rồi mọi thứ sẽ về đúng vị trí của nó.
Bệnh viện sẽ không biến thành bệnh viện nhi đồng.
Kể cả Viện trưởng tiền nhiệm, ông ấy cũng có thể quay lại!”
Điều Tiểu Chu muốn nhất, cuối cùng cũng được đề cập đến.
“Mục đích cuối cùng của cô!?”, cô nghi hoặc sâu sắc, nhíu mi mắt nhìn nàng.
“Tôi muốn gì sao?”, Lã Hứa Lệ ngẫm một hồi lâu, cứ như là không biết có nên nói ra hay không, hoặc cũng có thể làm, không biết điều đang dự tính có phải là điều nàng muốn hay không nữa.
Nàng có đắn đo trong chính tham vọng của mình.
“Chủ tịch!”
“Hả?”, Tiểu Chu ngạc nhiên, nghi ngờ bản thân nghe không đúng lập tức phản xạ lại lời mới đáp của người đối diện.
Lã Hứa Lệ nở nụ cười, không thù địch, không yêu thích.
Không cảm xúc.
Chỉ là một nụ cười sáo rỗng điểm trên gương mặt thuộc về mỹ nhân.
“Tôi muốn chiếc ghế Chủ tịch bệnh viện!”.