Đọc truyện Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê – Chương 484: Trung tâm Tháp Thiên Ky 3
Edit: V.O
Bạch Vũ gặp phải nó thì xem như chết chắc rồi, ngoại trừ người gặp Thụ Tinh đầu tiên, toàn bộ những người khác đều bị nó nuốt, hài cốt cũng không còn.
Ngay lúc Thượng Quan Vân Trần chờ Bạch Vũ bị ngốn sạch, Thụ Tinh lại thả nàng ra rồi!
Trong đầu Thượng Quan Vân Trần chỉ còn lại hai chữ, thả rồi! thả rồi! Vậy mà cứ thả ra như vậy!
Mẹ kiếp! Cũng không phải hắn không biết tính tình của Thụ Tinh kia ngang ngược bao nhiêu, rốt cuộc Bạch Vũ đã dùng cách gì để khiến cho Thụ Tinh thả xuống? Chẳng lẽ cũng bởi vì nàng là con của Thần Sáng Thế, ngay cả người mới cũng đều phải nể mặt nàng sao?
May mà không bao lâu, liền phát hiện Bạch Vũ lại gặp phải Thủy Qua, lửa giận của hắn ta lại tiêu đi một chút, thở dài nhẹ nhõm một hơi, có thể thoát khỏi Thụ Tinh kia thì coi như nàng gặp may, nhưng Thụ Tinh cũng không hung tàn bằng Thủy Qua, chỉ cần gặp phải, ai cũng không trốn thoát được.
Thủy Qua (dưa nước) không phải là dưa, mà đích thực là một trái bí đao lớn có bộ dạng của một bé gái mập mạp, trắng nõn nà, nhìn qua mới bốn năm tuổi, mặc xiêm y (quần áo) đỏ thẫm xanh biếc, rất giống bé gái đáng yêu, thật thà chất phác trong tranh tết.
Bạch Vũ vừa thấy nó liền không kiềm được ý nghĩ muốn tiến lên sờ sờ, nhưng Thủy Qua nhìn thấy nàng lại lè lưỡi thèm nhỏ dãi, liếm liếm môi: “Lại có đồ ăn ngon tới cửa rồi!”
Mở miệng ra, bày ra miệng đầy răng nanh, bé gái mập mạp nháy mắt thành con cá mập lớn, dọa Bạch Vũ thiếu chút nữa bị bệnh tim, quay đầu bỏ chạy, gọi Băng Hồ ra giúp nàng đối phó.
Hiệu quả Vạn Lý Băng Xuyên của Băng Hồ không quá tốt với Thủy Qua, ngưng tụ băng sương, Thủy Qua lại hóa thành một vũng nước, lướt qua bề mặt băng, nhào đến bên cạnh Cửu Huyền Băng Hồ, cắn cổ Băng Hồ.
“Phi! Ăn chẳng ngon chút nào!” Thủy Qua cắn chết Băng Hồ, tiếp tục đuổi theo Bạch Vũ: “Vẫn là ăn ngươi có vẻ ngon hơn một chút.”
“Không thể ăn ta, là Thụ Tinh nói ta tới tìm.” Bạch Vũ hết hồn, chỉ một ngụm liền cắn chết Băng Hồ cấp 5, có lẽ con Thủy Qua này là cấp 9, thuộc tính giá trị cũng đứng đầu, nếu nó đuổi theo không rời, có thể nàng sẽ không trốn thoát.
“Thụ Tinh? Là Thụ Tinh đưa ngươi tới cho ta ăn à? Ta đói bụng đã lâu rồi.” Ánh mắt Thủy Qua nhìn Bạch Vũ lấp lánh.
Da đầu Bạch Vũ run lên: “Ta nói, không thể ăn ta, nếu ngươi muốn ăn ngon, ta có thức ăn đặc biệt mỹ vị!”
Ánh mắt Thủy Qua nóng rực lên: “Thật? Ở đâu?”
Bạch Vũ không dám dừng bước chân lại, diendan – V.O, lấy một chút thức ăn bình thường dùng để khen thưởng cho bọn Tiểu Thanh ra từ trong nhẫn Bách Vũ, quay đầu ném qua.
Thủy Qua há to mồm, nuốt một ngụm.
Sau khi ăn, biểu cảm cả khuôn mặt đều thay đổi, nó vẫn chưa từng nếm qua thức ăn ngon như vậy! Nó ở trong mê cung, mỗi ngày chỉ ăn thực vật ở đây, thức ăn ngon nhất từng ăn chính là người.
Nó thu lại một miệng đầy răng nanh trong nháy mắt, biến thành một bánh bao mềm mại, đáng thương tội nghiệp vươn tay về phía Bạch Vũ: “Ta còn muốn!”
Khóe mắt Bạch Vũ nảy lên, thay đổi thật nhanh! Nhưng may mà không đuổi theo nữa.
Nàng nhẹ nhàng thở ra, dừng bước lại, lại lấy ra vài loại thức ăn đút cho Thủy Qua, Thủy Quan nuốt ngấu nghiến, quai hàm phình ra, rất giống một con sóc chuột.
Bạch Vũ nhìn thấy, trái tim đều mềm mại, thiếu chút nữa quẳng hình tượng đầy răng nanh của nó ra sau đầu, muốn kéo vào trong ngực ôm một cái, nhưng cuối cùng vẫn không dám ôm ấp.
Thủy Qua ngồi ở bên cạnh nàng ăn xong thức ăn, lại chủ động chui vào trong ngực nàng, một đôi mắt to, trơn bóng như nước vụt sáng nhìn nàng: “Còn không?”
“Vẫn còn một ít. Nhưng ngươi ăn quá nhiều trong một lần có bị trướng bụng không?” Bạch Vũ xoa xoa bụng nhỏ của nó, lại vô ý thức coi nó là tiểu hài tử bình thường.