Đọc truyện Độc Y Thần Nữ: Phúc Hắc Lãnh Đế Cuồng Sủng Thê – Chương 483: Trung tâm Tháp Thiên Ky 2
Edit: V.O
“Ta biết, mỗi lần gặp người sống như ngươi đều sẽ hỏi như vậy, nhưng bọn họ quá ngu ngốc, ta không nói cho bọn họ.” Thiếu niên than thở.
“Vậy bọn họ đã đi rồi hả?”
“Không, bị ta ăn.”
“…” Chậm trễ làm cái quỷ gì? Bạch Vũ còn chưa kịp phản ứng, hơn trăm nhánh dây leo đồng loạt sinh ra từ trong tán cây, quấn chặt Bạch Vũ, nhấc đến trước mặt thiếu niên.
Khóe miệng Bạch Vũ co rút, thì ra trả lời ăn là như vậy, người này hoàn toàn không phải là người, là một Thụ Tinh (yêu quái cây) hơn một ngàn năm! Thực vật thành tinh, hóa thành mãnh thú, là mãnh thú cực kỳ đặc biệt, bọn chúng có trí tuệ mà mãnh thú bình thường không có.
Nhìn tán cây xanh um tươi tốt, che lấp mặt trời, liền biết dinh dưỡng của Thụ Tinh này tốt bao nhiêu, đã ăn bao nhiêu người.
Bạch Vũ gần như đã muốn gọi Tiểu Thanh ra trước, vậy mà ngạc nhiên phát hiện Thụ Tinh đặc biệt im lìm lại đang liên tục hấp thu linh khí của nàng không ngừng, khiến cho nàng rất khó triệu hoán Triệu Hoán Thú ra. Khuôn mặt tuyệt sắc của nàng bắt đầu có chút trắng, Thụ Tinh quả nhiên khó đối phó, ít nhất cũng là mãnh thú cấp 8.
Ngay lúc nàng đang vắt hết óc để nghĩ cách, Thụ Tinh mở miệng: “Không biết ngươi có ngu ngốc như mấy người kia không?”
Bạch Vũ lập tức nói: “Đương nhiên ta không ngu ngốc, người khác cũng khen ta cực kỳ thông minh.”
“Thật vậy chăng?” Thụ Tinh có vẻ cực kỳ hưng phấn: “Ai từng khen ngươi?”
“…” Ngươi có cần phải thành thật như vậy không? Bạch Vũ kiên trì nói: “Sư phụ ta, bằng hữu ta, mọi người bên cạnh ta đều nói ta cực kỳ thông minh…”
“Vậy chắc chắn ngươi biết viết thơ, viết một bài thơ về ánh trăng cho ta.” Thụ Tinh hào hứng nói.
Bạch Vũ không nghĩ tới Thụ Tinh lại yêu thích viết thơ! Cũng đúng, nhìn trang phục của hắn ta, cố ý cách ăn mặc thành bộ dạng của một thư sinh, hẳn là thật sự cực kỳ có hứng thú với chuyện viết thơ.
Nhưng ruồng bỏ mấy người trước đó ngu dốt, diendan – V.O, hắn ta còn ăn luôn nhóm người đó, e rằng những người đó cũng không viết được thơ khiến cho hắn ta hài lòng, sự yêu thích của vị này thật sự không được thỏa mãn.
“Sao ngươi không nói lời nào? Ngươi có thể làm không?” Thụ Tinh sốt ruột nói.
“Biết, biết! Không phải là thơ về ánh trăng sao?” Bạch Vũ tìm kiếm từ trong trí nhớ bách thế một lúc lâu, buộc miệng đọc ra một bài thơ do vị Đại Thi Nhân tên là Lý Bạch viết:
Sàng tiền minh nguyệt quang
Nghi thị địa thượng sương
Cử đầu vọng minh nguyệt
Đê đầu tư cố hương. (*)
V.O: Nếu ta nhớ không lầm thì trong sách Ngữ Văn 7 có đấy nhỉ!!! Ai giỏi văn giơ tay nào???
(*) Dịch nghĩa:
Đầu giường ánh trăng rọi
Ngỡ mặt đất phủ sương
Ngẩng đầu nhìn trăng sáng
Cúi đầu nhớ cố hương.
Được rồi, tìm Triệu Hoán Thú là do có ở trong trí nhớ của nàng, nhưng bài thơ này lại nghe nhiều nên thuộc, ngay cả tiểu hài tử ba tuổi cũng đều thuộc lòng, được hoan nghênh như vậy, chắc chắn là bài thơ hay.
Thụ Tinh sững sờ, dùng cây quạt gõ đầu thưởng thức, nhíu mày.
Ngay lúc Bạch Vũ cho rằng hắn ta không vừa lòng, đột nhiên hắn ta hét lớn một tiếng: “Thơ hay, thơ hay! Nhưng “tư cố hương” nghĩa là gì?”
“..” Không biết có nghĩa gì, sao ngươi biết đây là thơ hay? Bạch Vũ yên lặng trợn mắt, kiên nhẫn giải thích nghĩa “cố hương”.
Thụ Tinh nước mắt lưng tròng: “Ưm, cố hương của ta ở đâu/ Vì sao ta lại bị bỏ lại ở đây? Ta cũng cần phải trở về cố hương…”
“Vậy ngươi nói cho ta biết, mê cung này đi như thế nào, chờ ta tìm được cửa ra, nói không chừng ngươi cũng có thể ra ngoài.” Bạch Vũ thuận theo dụ dỗ.
Thụ tinh gật đầu, đặt nàng xuống cực kỳ dịu dàng, chỉ cho nàng một lối đi: “Ngươi đi tìm Thủy Qua, chỉ có hắn mới tắt được cơ quan của mê cung và biến hóa, mới có thể rời khỏi mê cung.”
“Đạ tạ.” Bạch Vũ hết sức vui mừng, lập tức tìm được Thủy Qua dựa theo sự chỉ đường của Thụ Tinh.
Thượng Quân Vân Trần vẫn đang tìm phiền phức cho Bạch Vũ ở trong mê cung, cảm thấy nàng gặp phải Thụ Tinh, tươi cười phấn khởi trên đường đi. Phải biết rằng Thụ Tinh này là hắn ta phải đi đến Vị Diện thật xa mới lấy được, còn chưa lớn lên liền trồng trong mê cung, không biết đã ăn bao nhiêu người rồi.