Đọc truyện Độc Thiếp – Chương 88: Oan ức
Lý Thanh Ca bị âm thanh tức giận của hắn làm cho sững sờ, nàng không thể tin nổi, kiếp trước mỗi lần Cao Vân Dao bắt nạt mình, lý do cũng là vì nàng đám động đến Cao Dật Đình, giờ khắc này hắn lại nghiêm khắc bảo nàng mặc kệ Cao Vân Dao?
Nàng âm thầm cười nhạo, kiếp này quả nhiên là khác rồi.
Ánh mắt của nàng là sao? Cao Dật Đình nhìn nàng, đột nhiên cảm thấy hôm nay mình đến đây đúng là tự tìm phiền phức. Hắn vốn nghĩ mình làm vậy nữ nhân này sẽ cảm kích, không ngờ ngoại trừ ánh mắt trào phúng và nụ cười châm biếm ra nàng hoàn toàn không có ý tứ gì khác.
“Tự mà lo lấy đi.” Hắn tức giận đứng lên, gần như là nghiến răng nói từng chữ.
Hình như đây là lần thứ hai hắn nói câu này, Lý Thanh Ca nhướng hàng mi dài lên, lạnh lùng nhìn hắn, không nhanh không chậm nói: “Thanh Ca nhận sự chỉ dạy này.”
Một luồng lửa giận bùng lên trong ngực, Cao Dật Đình lạnh lùng nhìn nàng, nhưng cũng không biết nên làm sao, chỉ tức giận đến hừ lạnh một cái, phất áo mà đi.
“Đại thiếu gia.” Lạnh lùng nhìn hắn đi tới cửa, Lý Thanh Ca lại nhẹ giọng gọi.
Cao Dật Đình sững người lại, trong mắt lóe qua vẻ vui mừng nhưng cũng chưa xoay người.
Lý Thanh Ca cười gằn: “Thanh Ca có một nha hoàn tên là Hồng Hỉ, không biết Đại thiếu gia có từng gặp?”
Tiện nhân kia quả là nàng phái đi sao?
Cao Dật Đình quay đầu lại, trong mắt bừng bừng một ngọn lửa.
Hay cho Lý Thanh Ca, đúng là quá đáng, lại còn phái nữ nhân khác đến quyến rũ hôn phu của mình sao?
Hắn có nên khen ngợi nàng rộng lượng không?
Lý Thanh Ca thậm chí có thể nghe thấy âm thanh răng rắc khi hai bàn tay hắn mắn chặt lại, không khỏi cười hừ một tiếng: “Đại thiếu gia không cần kích động như vậy, ta cũng chỉ là nghe người ta nói đêm đó có một người giống như Hồng Hỉ đi vào viện của Đại thiếu gia, còn về chuyện rốt cuộc là thế nào thì ta cũng không rõ. Chỉ là dù sao Hồng Hỉ cũng là người theo ta tới đây, Trương ma ma cũng là nhũ mẫu của ta, về tình về lý ta đều nên hỏi một chút, không phải sao?”
Trầm ngâm một lát, dung mạo tuấn tú tái nhợt của Cao Dật Đình toát ra một nụ cười tà ác: “Ả ta ở Vạn Xuân Lâu.”
“Ồ?” Kỹ viện sao? Cũng hợp với Hồng Hỉ lắm, Thanh Ca cười yếu ớt: “Đa tạ Đại thiếu gia.”
Đa tạ? Cao Dật Đình lâm vào tình trạng dở khóc dở cười, trong mắt lóe qua u quang: “Nàng biết Vạn Xuân Lâu là nơi nào không?”
Sao nàng lại không biết? Kiếp trước nàng còn từng đến đó một lần, có thể toàn thân thoát ra cũng là nhờ sát thủ áo đen đó hỗ trợ. Chỉ là, kiếp này sát thủ kia đột nhiên biến thành Tam Vương gia Hách Liên Quân, đúng là… khó hiểu vô cùng.
“Thanh Ca không biết, nhưng Đại thiếu gia đã báo cho biết thì dĩ nhiên Thanh Ca sẽ đi bẩm với Đại bá mẫu, sai người mang về.”
Cao Dật Đình nở nụ cười lạnh lùng, cũng không nói gì nữa, trực tiếp rời đi.
Lúc này Lý Thanh Ca mới đứng dậy, tâm tư xoay chuyển liên tục, rốt cuộc nên xử lý Hồng Hỉ thế nào đây? Để cho nàng tiếp tục ở Vạn Xuân Lâu? Hay là…
— —— —— —— ———
Cao Dật Đình mới ra khỏi sảnh, còn chưa rời khỏi Hà Hương viện liền thấy một nha hoàn hoang mang hoảng loạn chạy tới: “Đại thiếu gia, Đại thiếu gia…”
Là nha hoàn thân cận của Hạ Chi Hà, Tử Yên.
“Chuyện gì?”
Tử Yên lo lắng nói: “Đại thiếu gia ngài mau qua đó một chút, tiểu thư không ăn không uống, đang nổi giận vô cùng, các nô tì không khuyên nhủ được, xin Đại thiếu gia đích thân đến khuyên tiểu thư.”
“Biết rồi, ngươi quay về đi, ta sẽ đến sau.” Cao Dật Đình lạnh lùng nói, ngay cả chính hắn cũng không nhận ra trong âm thanh kia ẩn giấu một chút căm ghét.
Tử Yên nhìn hắn một cái: “Vậy… Đại thiếu gia ngài nhanh lên một chút, tiểu thư… từ hôm qua đã không ăn gì.”
“Ừm.” Cao Dật Đình hừ lạnh một tiếng, lại bỏ đi trước nàng ta, ra khỏi Hà Hương viện.
Tử Yên nhìn theo bóng lưng lạnh lùng của hắn, muốn nói thêm gì đó lại không dám, chỉ có thể quay về tìm Hạ Chi Hà báo cáo.
— —— —— —— —— —— ——-
“Huynh ấy thật sự nói như thế?” Hạ Chi Hà ngồi trên giường, sợi tóc rối tung, che khuất nửa gương mặt bị thương, chỉ lộ ra nửa gương mặt thanh lệ như hoa.
Mắt của nàng lạnh lẽo chăm chú nhìn chằm chằm Tử Yên, như không tin tưởng lời nàng nói.
Trước kia, nếu nghe nói nàng có chút nào không khỏe, Cao Dật Đình lần nào không phải chạy như bay đến.
Nhưng hôm nay hắn lại sai Tử Yên về trước, còn nói là lát sau sẽ đến, nhưng bây giờ còn chưa thấy bóng dáng.
“Tiểu thư, thuốc nấu xong rồi, người uống đi cho nóng.” Lúc này, một nha hoàn khác là Tử Hoàn bưng một chén thuốc đến đây.
Tử Yên tự mình bưng chén thuốc, ngồi ở mép giường, chuẩn bị hầu hạ Hạ Chi Hà uống thuốc.
Nhưng mà Hạ Chi Hà lại đang rất buồn bực, cả ngày hôm qua Cao Dật Đình đều không tới nhìn nàng một cái, sáng hôm nay liền nghe được tin hắn tới Hà Hương viện. Theo bản năng, nàng lập tức cảnh giác, vội vàng sai Tử Yên đi tìm, ai ngờ kết quả lại như thế này.
“Tiểu thư, uống thuốc đi.” Tử Yên dùng muỗng nhỏ, múc một ít thuốc, nhẹ nhàng thổi nguội rồi đưa tới bên môi Hạ Chi Hà.
“Cút ngay.” Khoát tay một cái, chén thuốc vừa nấu xong lập tức đổ hết lên tay Tử Yên.
Tử Yên cắn môi, còn chưa đau quá mức, nàng nơm nớp lo sợ đứng dậy, tay vẫn cầm chặt chén thuốc.
“Đồ vô dụng.” Nhìn nước thuốc bị đổ xuống giường, đang bốc hơi nóng, tỏa ra mùi đắng nồng nặc lan khắp phòng, Hạ Chi Hà có cảm giác mình sắp điên rồi, thuận tay cầm gối đập vào Tử Yên.
Ngày tháng thế này đến bao giờ mới kết thúc?
Không lẽ, cuộc đời sau này của Hạ Chi Hà nàng phải uất ức ở trong khuê phòng nhỏ bé sao? Cả đời làm bạn với thứ thuốc đen ngòm đắng ngắt này?
Ngón tay trắng bệch mạnh mẽ cầm lấy tấm vải trải giường, trong mắt Hạ Chi Hà tràn đầy thù hận. Nam nhân quả nhiên không phải là đồ tốt, chẳng qua nàng mới như thế hắn đã ghét bỏ sao?
“Tiểu thư.” Tử Hoàn liếc mắt nhìn tay của Tử Yên, thời tiết này mà bị phỏng, nếu không kịp thời thoa thuốc chỉ sợ sẽ bị nhiễm trùng mất.
“Cút ra ngoài.” Hạ Chi Hà quát.
Tử Hoàn run rẩy, nhưng lại như được đại xá mà vội kéo Tử Yên chạy ra ngoài.
Vừa ra ngoài đã va vào Cao Dật Đình.
Sắc mặt Tử Yên trắng bệch, Tử Hoàn thì cúi người hành lễ “Đại thiếu gia.”
Cao Dật Đình liếc nhìn tay của Tử Yên, sắc mặt trầm xuống, không nói một lời mà trực tiếp đẩy cửa đi vào.
“Cút, cút đi, hu hu”. Nghe được âm thanh của Tử Hoàn, biết là Cao Dật Đình đến rồi, trong lòng chất chứa bao uất ức phẫn hận, tóm lại nàng cứ như vậy ngồi cuộn tròn lại khóc hu hu lên.
Cao Dật Đình đứng ở cửa, từ xa nhìn về phía giường, nhìn bóng người đơn bạc ở đó. Không biết vì sao, một chút thương hương tiếc ngọc cũng không còn tồn tại, chỉ còn lại phiền chán và đè nén sâu sắc.
Tại sao Hà Nhi của hắn lại biến thành bộ dáng này?
Nàng không phải luôn dịu dàng thuần lương, hiểu được lòng người sao? Nhưng vì sao, hành động của nàng và Cao Vân Dao lại không khác gì nhau?
Cao Dật Đình nhíu chặt mày, nói thật lòng, từ khi Hạ Chi Hà bị thương hắn hầu như cực nhọc ngày đêm, chưa từng được yên ổn nghỉ ngơi mà chăm sóc nàng, ngay cả muội muội ruột bên kia hắn cũng chỉ thăm một lần.
Hắn chưa từng chê nàng, đối mặt với dung mạo bị hủy của nàng, hắn chỉ có thương tiếc và đau lòng, thậm chí còn tự trách, cảm thấy là do chính mình không bảo vệ được nàng mới khiến cho nàng ra nông nỗi này.
Hắn đã chuẩn bị tinh thần sẽ chăm sóc nàng cả đời, dù cho nửa dung mạo của nàng bị hủy.
Nhưng mà, nàng ngờ vực, nàng u oán, thậm chí thường xuyên nổi nóng, khiến hắn không còn kiên trì với nàng.
Hắn cũng chỉ là người bình thường, ngoại trừ chăm sóc nàng ra, hắn còn có trách nhiệm của mình.
Thân là thị vệ thân cận của Hoàng thượng, trách nhiệm của hắn nặng hơn người khác nhiều, ngay cả khi ngủ cũng phải mở to mắt.
Nhưng mấy hôm nay bị Hạ Chi Hà dằn vặt như vậy, hắn rõ ràng cảm thấy mình sắp không ổn.
Hắn đã ứng phó không nổi rồi.
Tại sao? Tại sao nàng không thể thông cảm cho hắn? Ngoan ngoãn ăn cơm, ngoan ngoãn uống thuốc, cố gắng phối hợp với đại phu để chữa khỏi cho mình? Tất cả mọi người đều đang cố gắng, tại sao chỉ có bản thân nàng là tự hành hạ mình?
Đây vẫn là nữ tử hắn yêu thương tha thiết hay sao?
Có phải không?
Nghe âm thanh khóc lóc kia, Cao Dật Đình cứ tự hỏi đi hỏi lại trong lòng, đầu đột nhiên lại nhớ tới Lý Thanh Ca. Một người lạnh lùng quật cường như vậy, nhận hết oan ức cũng không có nửa câu oán giận, thậm chí không một giọt lệ.
Thân thể nhỏ bé kia, trước sau vẫn ưỡn thẳng lên, cả người tỏa ra một luồng khí ngạo mạn khiến ta không thể xem thường.
Nàng chẳng qua mới mười hai, nhỏ hơn Hạ Chi Hà bốn tuổi, vừa xảy ra chuyện cha mẹ chết thảm, một mình mang theo đệ đệ nhờ vả Cao gia, ngày đầu đến đây đã bị Cao Vân Dao làm khó dễ, nhưng hắn chưa từng thấy nàng rơi một giọt lệ.
Xưa nay, nàng đều mang bộ dáng kiêu ngạo đó.
Theo bản năng, Cao Dật Đình lại nghĩ, nếu như Lý Thanh Ca gặp phải tình huống thế này, tất nhiên nàng cũng sẽ không giống như Hạ Chi Hà cả ngày khóc lóc, đòi chết đòi sống.
Đột nhiên, hắn rất tin tưởng là thế.
Khóc nửa ngày cũng không được Cao Dật Đình ôn nhu an ủi, Hạ Chi Hà nghi hoặc ngẩn đầu, chỉ thấy Cao Dật Đình còn đứng ở cửa, gương mặt âm trầm nhìn mình.
Tim trở nên lạnh giá, hắn đã vào cửa lại không muốn đi đến gần mình sao?
Nước mắt lại chảy ra, nàng cứ như vậy nhìn hắn, như một chú cún con nhận hết oan ức nhưng vẫn tha thiết mong được yêu thương, môi run run, không nói nên lời.
Bộ dáng điềm đạm đáng yêu này vốn là rất làm người ta thương tiếc, nhưng nhìn nhiều rồi cũng đâm ra chán.
Mỗi lần đi vào đều nhìn thấy bộ dáng đẫm lệ này, từ lâu Cao Dật Đình đã thấy phiền.
“Tại sao không cố gắng uống thuốc?” Hắn nhìn lướt qua góc giường bị thấm nước thuốc, trầm giọng hỏi, sau đó lại dặn dò Tử Hoàn trước cửa: “Nấu thêm một chén thuốc tới cho Biểu tiểu thư.”
“Vẫn còn nhiều lắm, nô tì sẽ đi múc thêm ngay.” Tử Hoàn thấy Cao Dật Đình đến rồi cũng yên lòng, thuốc này các nàng luôn nấu với số lượng gấp đôi, nguyên nhân chỉ có một, lỡ gặp lúc Hạ Chi Hà tâm tình không tốt đánh đổ thuốc đi thì vẫn còn mà bưng lên nữa.
Cao Dật Đình gật đầu, sau đó đi về phía Hạ Chi Hà.
Hạ Chi Hà lẳng lặng nhìn hắn đến gần, từng giọt nước mắt to đùng lặng im rơi xuống, mãi đến khi hắn ngồi vào mép giường, sâu sắc thở dài, còn chưa kịp chờ hắn đưa tay sờ vào mặt mình, nàng đã nhảy ào vào lồng ngực hắn khóc lớn lên.
“Hu hu, muội còn tưởng Biểu ca cũng ghét bỏ muội, không cần muội nữa.”
Bàn tay ôn nhu vỗ về trên tóc nàng hơi dừng lại, hàng mi Cao Dật Đình nhíu chặt lại, nhẫn nhịn mùi vị khó ngửi đó, nói: “Huynh phải nói bao nhiêu lần đây, chỉ cần muội ngoan ngoãn, cố gắng dưỡng bệnh, sao Biểu ca lại không cần muội?”
Hạ Chi Hà nghe vậy nhướng mắt, nàng nhạy cảm phát hiện ra lời này không ổn.
Trước đây nàng mà hỏi, hắn sẽ bảo nàng an tâm, đời này hắn sẽ không bao giờ rời khỏi nàng.
Nhưng hôm nay, lời nói của hắn lại có thêm một điều kiện đi trước, đó là nàng phải ngoan ngoãn, phải dưỡng bệnh.
Nếu nàng không làm được thì sao? Như vậy hắn có phải sẽ không cần nàng nữa?
Nước mắt ướt đẫm, nàng nhìn thấy vẻ mặt miễn cưỡng của Cao Dật Đình.
Tim, ngoại trừ lạnh lẽo ra còn có chút đau đớn.
Vốn dĩ đối với nàng mà nói, Cao Dật Đình cũng chỉ là một khối đá kê chân, nếu có ngày bay lên cành cao thì khối đá này sẽ bị vứt bỏ. Nhưng hôm nay dung mạo nàng bị hủy, người không ra người quỷ không ra quỷ, nào dám hy vọng xa vời? Cho nên Cao Dật Đình trở thành cái phao cứu sinh duy nhất của nàng, ngoại trừ hắn, nàng không biết với bộ dạng của mình thì còn ai cần nữa?
“Hà Nhi ngoan, Hà Nhi vẫn luôn rất nghe lời, chỉ là…” Tâm tư tính toán, Hạ Chi Hà thông minh phát hiện thủ đoạn trước kia đã vô dụng với Cao Dật Đình, cho nên quyết định thay đổi phương thức.
“Chỉ là, thuốc đó thật sự rất khó uống, Hà Nhi uống không nổi.” Nàng hơi nhíu mũi, nửa gương mặt không bị thương toát ra vẻ ngây thơ kiều mị, nhất là giọt nước mắt vẫn còn đọng trên hàng mi dài càng có vẻ yếu đuối mỹ lệ, so với lúc khóc náo càng khiến người ta động lòng.
Cao Dật Đình thấy vậy nhẹ nhàng thở dài, nghĩ tới việc Hạ Chi Hà từ nhỏ được nuông chiều, đã bao giờ chịu khổ như vậy? Nhất thời không thể chấp nhận được cũng là đương nhiên, vào lúc này nếu mình không bao dung nàng thì còn ai bao dung nàng đây.
Đưa tay ôm nàng vào lòng, Cao Dật Đình ôm nhu xoa lưng nàng, “Thuốc đắng dã tật mà, lát nữa huynh sẽ cho người đưa mật ong sang đây.”
“Ừm.” hàm răng Hạ Chi Hà cắn nhẹ bờ môi, tựa hồ miễn cưỡng gật đầu.
Tử Hoàn bưng thuốc đến, vừa bước vào đến cửa liền trông thấy một màn thân thiết này, ánh mắt căng thẳng, vội vàng xoay người muốn đi ra.
“Đi vào.” Cao Dật Đình gọi.
“Vâng.” Tử Hoàn vội bưng thuốc đi vào.
“Xuống bếp lấy chút mật ong đến đây.” Cao Dật Đình tiếp nhận chén thuốc để lên mặt bàn, sau đó lại dặn dò.
“Không cần.” Hạ Chi Hà bắt lấy cánh tay Cao Dật Đình, đôi mắt còn long lanh nước đặc biệt trong suốt, “Biểu ca, huynh đút muội.”
Không phải lần đầu tiên nghe nàng làm nũng, nhưng lại là ở trước mặt người khác, cho dù Cao Dật Đình là nam nhân cũng có chút đỏ mặt, “Được.” Thế nhưng hắn cũng không có từ chối, chỉ cần nàng chịu uống thuốc, hắn còn có gì mà không thể làm.
Tử Hoàn thấy thế không dám nói lời nào, vội lặng lẽ lui ra, đồng thời đóng cửa lại.
Cao Dật Đình cầm chén lên, dùng muỗng nhỏ múc thuốc đặt lên mọi nhẹ nhàng thổi nguội, sau đó đưa tới bên môi Hạ Chi Hà. Vì không phải là lần đầu tiên làm vậy nên động tác rất thành tạo tự nhiên.
Hạ Chi Hà nhìn hắn chăm chăm, ánh mắt lưu luyến si mê, khiến Cao Dật Đình có chút lúng túng ngại ngùng.
Tay nàng từ từ đưa lên, sờ vào bàn tay hắn, rồi nắm chặt lại, sau đó tự động đưa muỗng thuốc đến bên miệng mình.
“Đắng sao?” Cao Dật Đình đau lòng hỏi.
Thuốc vào đến miệng, đắng không chịu nổi, nhưng mà Hạ Chi Hà lại nở nụ cười, cái lưỡi hồng hồng liếm một ít nước thuốc còn sót lại trên môi, hai gò má nàng đỏ ửng, mắc cỡ nói: “Biểu ca đút, không đắng.”
Lập tức trái tim của Cao Dật Đình vô cùng ấm áp, lại mỉm cười đút thêm một cái, “Vậy thì nhân lúc còn nóng mà uống hết đi.”
“Được.” Hạ Chi Hà cũng rất nghe lời, cho dù thuốc kia đắng đến mức muốn rút gân nàng, nhưng gương mặt nàng trước sau vẫn giữ nụ cười si mê.
Cao Dật Đình rất vui mừng, thả cái chén không xuống, từ trong người móc ra một cái khăn sạch sẽ, chủ động lau chút nước thuốc còn sót lại bên môi Hạ Chi Hà.
Ánh mắt Hạ Chi Hà ôn nhu như nước, nhìn cử chỉ ôn nhu của hắn, bất giác, trong đôi mắt si mẹ lại có chút nước mắt mịt mờ.
“Sao vậy?”
“Biểu ca thật tốt.” Giọt nước mắt lăn xuống, Hạ Chi Hà nghẹn ngào.
“Khờ quá.” Vẫn là Hà Nhi của hắn, tình cảm như vậy, chỉ cần tốt với nàng một chút nàng sẽ cảm động đến khóc.
“Biểu ca.” Hạ Chi Hà cũng ngượng ngùng lau lệ, tươi cười nhìn hắn, nhưng lập tức biến sắc, vẻ mặt cay đắng: “Nhưng mà Lý muội muội phải làm sao đây? Biểu ca, có phải Hà Nhi rất xấu không? Hà Nhi không nên cướp huynh đi, huynh là thuộc về Lý muội muội.”
“Được rồi.” Nhìn nàng tự trách, Cao Dật Đình cầm chặt tay nàng: “Đừng lo lắng, chuyện này Biểu ca sẽ xử lý.” Trong lòng lại có chút cảm giác thất bại, nghĩ đến Lý Thanh Ca, hắn thật không thể xác định được.
Xử lý? Không lẽ hắn thật sự muốn cưới cả hai? Tâm trạng Hạ Chi Hà lạnh lẽo, sao nàng có thể cho phép nam nhân của mình bị người khác chia sẻ?
“Biểu ca, huynh không được làm tổn thương Lý muội muội, muội ấy rất đáng thương, huynh không thể.” Hạ Chi Hà nói tới chỗ này lại khổ sở khóc lên, “Cùng lắm, sau này Biểu ca cứ coi Hà Nhi như muội muội là được rồi, ngược lại bây giờ Hà Nhi ra nông nỗi này, không xứng với Biểu ca nữa.”
Hạ Chi Hà thông tình đạt lý như vậy, Cao Dật Đình trong lòng càng vui mừng, đem so sánh với Lý Thanh Ca, trước mắt lại mơ hồ xẹt qua vẻ trào phúng lạnh lùng của nàng, nhất thời không vui.
Nữ nhân kia sao có thể so với Hà Nhi của hắn? Hắn có thể cưới nàng, chính là vì thấy thân thế nàng đáng thương, muốn cho nàng có một nơi nương tựa đến cuối đời, nhưng không ngờ, tựa hồ nàng hoàn toàn không biết cảm kích.
Nữ nhân đáng ghét.
“Biểu ca.” Đột nhiên Hạ Chi Hà gào lên đau đớn, gương mặt nhỏ nhăn nhúm lại.
Cao Dật Đình hoàn hồn, lúc này mới phát hiện chính mình vừa nghĩ tới Lý Thanh Ca, nhất thời buồn bực nên gia tăng sức mạnh, nắm chặt tay Hạ Chi Hà.
“Đau không?”
“Ừm.” Hạ Chi Hà nước mắt lưng tròng, nhưng lúc nãy thấy Cao Dật Đình thất thần nàng lại rất hận, nàng dám khẳng định, hắn đang nghĩ tới Lý Thanh Ca nên mới luống cuống như vậy.
Lần này đã là lần thứ mấy rồi?
Có Hạ Chi Hà nàng ở đây, hắn lại vẫn có khả năng luống cuống vì tiểu nha đầu kia, lẽ nào sức quyến rũ của nàng không đủ?
Hừ. Nghe nói tối qua Lý Thanh Ca đi hầu hạ Cao Vân Dao, sao ả ta không bị truyền nhiễm luôn đi?
Nghĩ tới đây, trong đầu Hạ Chi Hà bỗng nhiên lóe qua một suy nghĩ, đôi mắt cúi xuống che khuất ý cười tà ác.
Cao Dật Đình lập tức xoa xoa bàn tay nàng, dáng vẻ áy náy.
Hạ Chi Hà nở nụ cười hiểu ý: “Không có gì, có phải là Biểu ca bận rộn công vụ nên hay bị mất tập trung?”
Cao Dật Đình cả kinh, hay bị mất tập trung? Là vì nghĩ về Lý Thanh Ca sao? Đáng chết, hắn lại cứ tự nhiên mà nghĩ về Lý Thanh Ca như vậy.
“Uhm, trong cung canh phòng nghiêm ngặt, Biểu ca bận rộn hơn trước nhiều.” Cao Dật Đình nói qua loa.
“Ồ.” Ánh mắt Hạ Chi Hà mềm nhũn, “Biểu ca cũng phải chú ý thân thể, đừng quá mệt nhọc.”
“Ừm.” Vẫn là Hà Nhi của hắn quan tâm đến hắn, nghĩ đến cảnh ngồi ở Hà Hương viện nửa ngày bị ghẻ lạnh, còn bị Lý Thanh Ca đối xử như vậy, Cao Dật Đình thấy phẫn uất, lại ôm chặt lấy Hạ Chi Hà.
“Biểu ca.” Thân thể Hạ Chi Hà dựa vào lồng ngực hắn, lo lắng nói: “Bây giờ muội bị bệnh, nếu ở lại đây sợ là không thích hợp.”
Cao Dật Đình cúi đầu nhìn nàng: “Có gì không thích hợp? Có huynh đây muội cứ yên tâm, huống hồ cha là đại phu.”
“Nhưng mà, Hà Nhi nhớ nhà, nhớ cha, nương và ca ca.” Hai mắt Hạ Chi Hà nhướng lên, vành mắt lại đỏ.
Cao Dật Đình chần chờ: “Vậy thì Biểu ca đón dì dượng qua đây?”
“Không.” Hạ Chi Hà vội vàng đứng dậy, ngón tay đặt lên môi hắn, “Tuyệt đối đừng, sức khỏe nương không tốt, nếu thấy muội như thế này không biết sẽ đau lòng đến mức nào nữa.”
“Vậy…” Cao Dật Đình do dự.
Hạ Chi Hà tội nghiệp nhìn hắn, trầm ngâm chốc lát mới nói: “Chuyện muội bị bệnh không thể cho cha nương biết được, chi bằng để ca ca đến đây một chuyến, có huynh ấy thì muội cũng có người để dựa vào.”
Hạ Chi Nho? Cái tên công tử ăn chơi kia?
Cao Dật Đình nhíu chặt lông mày.