Đọc truyện Độc Thiếp – Chương 87: Rất dũng mãnh
Nhìn bộ dạng cắn chặt không buông của Liễu Như Yên, mày liễu của Phong Tam nương dựng đứng, ở kinh thành này còn chưa có ai nói với Phong Tam nương nàng như thế, ánh mắt xẹt qua hàn quang, nàng lạnh lùng nói: “Nha đầu này ở đâu đến, dám ngang ngược ở địa bàn của lão nương? Người đâu, ném ra ngoài cho ta.”
Ngoài cửa có mấy tiểu nhị và gia đinh đi vào.
“Các ngươi dám?” Mặt Liễu Như Yên tái xanh, không sợ chút nào mà kêu to, “Các ngươi ai dám chạm vào ta, bổn tiểu thư sẽ chặt tay hắn trước.”
“Ném ra ngoài” Ánh mắt Phong Tam nương lạnh lẽo, mấy gia đinh kia liền tiến lên tóm chặt Liễu Như Yên.
“Ah… tỷ phu, Hiên ca ca…” âm thanh như thọc tiết lợn muốn làm cho tiểu trúc lâu bị lật tung, Lý Thanh Ca chau mày, trầm giọng quát lên: “Đủ rồi, nếu muốn tốt cho tỷ tỷ của mình thì tốt nhất ngươi yên tĩnh lại cho ta.”
“Cái gì?” Hai mắt Liễu Như Yên trợn to, dáng vẻ khinh thường, “Ngươi là cái thá gì mà dám ăn nói với bổn tiểu thư như thế?” Nói xong, ánh mắt của nàng di chuyển qua lại giữa Lý Thanh Ca và Phong Tam nương, bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Ah ta biết rồi, các ngươi là đồng bọn, các ngươi muốn hại tỷ tỷ ta. Tỷ phu, sai người bắt bọn họ lại đi.”
Hách Liên Hề lại thong thả nhàn rỗi ngồi trên một cái ghế trong phòng, thần thái như đang xem cuộc vui, giờ khắc này hắn không lo lắng cho Liễu Như Lan, ngược lại đối với cách ứng phó tình huống của Lý Thanh Ca rất có hứng thú.
“Các ngươi ngây ra đó làm gì? Còn không mau ném ả ra ngoài.” Lần thứ hai nói câu này không phải là Phong Tam nương, mà là Cao Dật Hiên mặt mày đang cau có. Giờ khắc này, trong mắt hắn Liễu Như Yên ngoại trừ đáng ghét ra còn có đáng giận. Lý Thanh Ca là cái thá gì à? Đáng chết, Lý Thanh Ca nàng là nữ nhân của Cao Dật Hiên chứ là gì?
“Hiên ca ca.” Liễu Như Yên tựa hồ choáng váng, nàng không thể tin được lời nói thô lỗ lạnh lùng này lại xuất ra từ miệng Cao Dật Hiên.
Trong lúc nàng còn chưa chấp nhận được thì hai gia đinh đã mỗi người ôm một cánh tay của nàng, kéo nàng ra bên ngoài.
“Không, ta không đi, đám khốn kiếp các ngươi, các ngươi muốn hại tỷ tỷ ta.” Liễu Như Yên tức giận kêu to, mặc kệ sự thật là gì thì nàng cũng không thể bị ném ra ngoài như rác rưởi được. Nếu không thì mặt mũi của Liễu nhị tiểu thư như nàng biết ném đi đâu?
Giọng nói sắc bén kia khiến Lý Thanh Ca vô cùng chán ghét, không hề nghĩ ngơi, nàng cầm khăn lau bàn lên tay trực tiếp nhét vào miệng Liễu Như Yên, lạnh lùng nói: “Kéo nàng ta đi.”
Mọi người ngạc nhiên, tiểu cô nương trắng trẻo như tiên nữ này thật… dũng mãnh.
Liễu Như Yên kinh ngạc trợn mắt lên, nhưng trong phòng không ai giúp nàng, nàng cứ như vậy trơ mắt không cam lòng để cho mấy đại hán kéo mình ra ngoài.
Xử lý xong Liễu Như Yên đang gào thét, Lý Thanh Ca nói với Cao Dật Hiên: “Nhị thiếu gia huynh dẫn Túy Nhi Họa Nhi ra bên ngoài chờ ta, ta có mấy câu muốn nói với Hề Vương gia.”
“Nhưng mà…” Cao Dật Hiên có chút không an tâm Hách Liên Hề, nhất là khi hắn dùng ánh mắt dò xét để nhìn Lý Thanh Ca.
“Ta sẽ đi tìm huynh ngay.” Lý Thanh Ca nhẹ giọng nói.
Cao Dật Hiên vì một câu nói này mà trong lòng vui vẻ, nha đầu này cuối cùng cũng suy nghĩ đến cảm giác của hắn, vậy là nàng đã nhận ra hắn đang lo lắng chứ gì.
“Được, ta dẫn Họa Nhi đi dạo trong vườn một lúc.” Ý cười của Cao Dật Hiên dịu dàng, âm thanh cũng mang theo chút mùi vị ngọt ngào hờn dỗi.
“Trong vườn không có gì vui, đến chỗ ta đi.” Phong Tam nương đột nhiên lên tiếng, ngón tay nhẹ nhàng nựng nịu gương mặt mềm mại trắng noãn của Lý Thanh Họa, yêu thích nói: “Thật là một hài tử xinh đẹp, đến nhà tỷ tỷ đi, chỗ tỷ tỷ vui lắm, được không?”
Lý Thanh Họa không hề trả lời, chỉ nhìn Lý Thanh Ca.
Lý Thanh Ca gật đầu: “Đi đi.”
Lúc này Lý Thanh Họa mới gật đầu với Phong Tam nương.
Phong Tam nương lại cười cười nựng nịu gương mặt nhỏ của hắn: “Tiểu tử này thật là…”
Mấy người đi ra ngoài, trong phòng chỉ còn lại Hách Liên Hề, Lý Thanh Ca và Liễu Như Lan vừa âm thầm tỉnh dậy. Chỉ là nàng vừa nhướng mắt lên, nhìn thấy Hách Liên Hề liền vội nhắm mắt lại.
“Lý cô nương có gì muốn nói với bản vương?” Khóe môi Hách Liên Hề mỉm cười, đôi mắt sâu như đầm nước lóe lên ánh sáng hứng thú, tuổi còn nhỏ mà đã có biểu hiện trấn định lạnh lùng, thú vị.
Lý Thanh Ca nhìn hắn, trong lòng có chút hỗn loạn, ai cũng nói Ngũ điện hạ Hách Liên Hề là một nam tử rất tuấn tú, hắn hung tàn độc ác, hắn tàn nhẫn khát máu, hắn sẽ cắn đứt cổ ngươi vào lúc bất ngờ nhất, khiến ngươi chết cũng không hiểu vì sao.
Kiếp trước nàng không hề có tiếp xúc với hắn, chỉ là, những bi thảm của nàng ít nhiều cũng có quan hệ với hắn.
Sau khi Hạ Chi Hà đi theo Hách Liên Hề thì rất được sủng ái.
Cao Dật Đình bị phản bội, dĩ nhiên là lửa giận ngập trời, mà lúc này Hách Liên Hề lại ban nàng cho Cao Dật Đình, yêu cầu phải làm chính thê.
Chính thê…
Lúc đó bản thân nàng vì giải độc cho Cao Dật Đình mà không còn trong trắng, dung mạo bị hủy, danh dự càng bị hủy sạch, ngay cả sau khi Đại thái thái nghiệm thân cho nàng cũng mắng nàng thấp hèn, không xứng gả cho con trai bảo bối của bà.
Nhưng lúc này Hách Liên Hề khăng khăng tứ hôn cho bọn họ, ai có thể nói đây là ý tốt hay cố ý nhục nhã đây?
Ánh mắt Hách Liên Hề rực lửa, khóe môi vung lên một độ cong tà mị: “Lý cô nương có phải…”
“Vương gia vẫn nên quan tâm Phu nhân nhiều một chút đi.” Lý Thanh Ca nhanh chóng thu lại tâm tình trong mắt, khôi phục vẻ lạnh lùng ngày thường.
Lúc nãy lý do nàng ra tay cũng không phải vì Hách Liên Hề, mà vì Liễu Như Lan.
Nàng sớm nhìn ra Liễu Như Lan có thai, cho nên khi Liễu Như Lan có chuyện, dù nàng không muốn nhúng tay, không muốn dính dáng đến nam nhân kiếp trước đã gián tiếp tạo nên bi kịch của mình, nhưng nàng vẫn không kềm chế được. Nguyên nhân không gì khác, chỉ vì nàng từng là mẫu thân, nàng hiểu được nỗi đau khi mất con, cho dù đứa con này vẫn còn trong bụng, chưa thành hình, nhưng dù sao đó cũng là một sinh mạng.
Hai mắt Hách Liên Hề híp lại, nhìn nàng chăm chăm.
Lý Thanh Ca tiếp tục nói: “Lúc nãy dân nữ xem mạch cho Phu nhân, thấy mạch của Phu nhân rất yếu, nếu Vương gia muốn mẹ con hai người bình an thì sau này nên thương cảm Phu nhân một chút. Phu nhân có thai chưa đủ ba tháng, thai nhi quá nhỏ chưa ổn định, cho nên về chuyện kia…xin Vương gia nên khắc chế một chút.”
Nàng chỉ đang làm tròn chức trách của một đại phu mà giải thích rõ, nhưng lọt vào tai Hách Liên Hề lại nghe như là trào phúng. Nhưng hắn không lên tiếng, cũng không cắt ngang, chỉ yên lặng cong môi cười nhạt, ánh mắt lập lòe khiến người ta không nhìn thấu tâm tình.
Lý Thanh Ca chán ghét nụ cười này, nó xấu xa y hệt những lúc Cao Dật Hiên cười nhìn nàng, tuy hơi giống nhưng lại rất khác biệt.
Cao Dật Hiên xấu nhưng người ta vẫn nhìn thấu được, cũng không tạo thành uy hiếp, đồng thời, nàng cũng cảm giác được hắn sẽ không làm gì mình.
Nhưng nam nhân trước mắt, đằng sau nụ cười sâu thẳm kia che giấu một thứ khiến người ta run sợ, tràn ngập cảm giác cướp đoạt và tàn nhẫn.
“Còn nữa, cua là thức ăn có tính hàn, đừng cho Phu nhân ăn.” Lý Thanh Ca nhanh chóng nói, chỉ muốn hoàn thành bổn phận rồi rời đi.
Hách Liên Hề lại nhướng mày, ánh mắt lóe lên nhìn chằm chằm Liễu Như Lan: “Cua?”
Trong lòng Liễu Như Lan hoảng hốt, cảm giác được ánh mắt như xuyên thấu qua người, thân thể nàng cứng đờ.
“Uhm.” Lý Thanh Ca gật đầu: “Những kiên kỵ khác thì Vương gia có thể hỏi đại phu khám bệnh cho Phu nhân là biết. Mặc khác, sức khỏe Phu nhân khá yếu, hiện giờ lại có thai, tốt nhất không nên đến những nơi đông người như tửu lâu, nếu rảnh thì đi dạo trong hoa viên tại phủ là được.”
“Ồ.” Ánh mắt Hách Liên Hề lại rơi vào người Lý Thanh Ca, thật sự chỉ mới mười hai tuổi sao? Lại hiểu biết nhiều như vậy à? Nếu nói nàng là đại phu, nhưng đại phu bình thường cũng không cẩn thận như vậy.
Đột nhiên Hách Liên Hề hơi cong người, ghé sát mặt vào nàng, cười trêu chọc: “Nếu không phải biết ngươi là hậu nhân danh y (con cháu của đại phu giỏi), bản vương còn tưởng ngươi đã có kinh nghiệm rồi đấy.”
Nhưng mà, ánh mắt vẫn lưu chuyển đánh giá nàng từ đầu tới chân, còn nhỏ, vẫn chưa nảy nở.
Hạ lưu… trong đầu Lý Thanh Ca đột nhiên xuất hiện hai chữ này, đối với ánh mắt đùa giỡn của hắn nàng chỉ lạnh lùng: “Vương gia nói đùa, nếu Vương gia quan tâm phu nhân kỹ một chút thì dĩ nhiên những chuyện này cũng không cần dân nữ nhắc.”
“Ồ? Ngươi đây là thấy bất công thay nàng? Hay là đang trách Bản vương không biết thương hương tiếc ngọc?” Hách Liên Hề hơi liếc mắt, âm thanh lười biếng mà mê hoặc, quyến rũ trí mạng như một con rắn. Khi nói chuyện, ngón tay thon dài quét qua mặt Lý Thanh Ca một cái.
Ánh mắt Lý Thanh Ca lạnh lẽo toát lên vẻ chán ghét vô cùng, quay đầu né tránh, ngón tay hắn lại lướt qua quai hàm của nàng.
Hách Liên Hề trầm thấp cười một cái.
“Không còn chuyện gì khác, dân nữ cáo lui.” Lý Thanh Ca cũng không để ý tới hắn, lạnh lùng lễ phép tránh khỏi hắn mà đi ra ngoài.
Quay người lại, hai mắt Hách Liên Hề sâu thẳm như một con báo săn, chăm chú nhắm chặt vào nàng, khóe môi từ từ cong lên.
— —— —— —— —— —
Vừa ra khỏi cửa, Lý Thanh Ca có cảm giác như được sống lại, mồ hôi trong lòng bàn tay bị gió thổi vào, có chút lạnh.
Nam nhân kia đúng là hắc ám đáng sợ, cho dù là hắn đang cười.
Nhẹ nhàng thở ra một hơi, Lý Thanh Ca tựa hồ có chút hối hận mình nhất thời mềm lòng.
Thâm môn trạch viện đấu tranh lợi hại, huống chi là vương phủ quý tộc?
Hài tử của Liễu Như Lan rốt cuộc có giữ được hay không? Nàng thật không dám nói.
Nàng không tin, đại phụ chẩn trị cho Liễu Như Lan đã không nói những chuyện cần chú ý này.
Nhưng mà nhìn thân thể Liễu Như Lan rõ ràng là có dấu vết bị nam nhân ngược đãi, còn chuyện nàng động thai khí, suýt nữa hư thai, ngoại trừ chuyện bị ngược đãi còn do hàn khí trong cơ thể tổn thương. Nếu nàng đoán không sai, bệnh này hẳn là do ăn cua thời gian dài gây ra.
Cua tính hàn, có tác dụng lưu thông máu huyết, đối với phụ nữ có thai lại vô cùng bất lợi, nhất là càng cua còn khiến người ta sẩy thai.
Nếu không phải do Hách Liên Hề không muốn đứa con này, thì tức là do nữ nhân của hắn ra tay.
Haizzz, nhưng chuyện đó không phải chuyện nàng có thể chen vào, nàng chỉ mong những chuyện tranh đấu, tranh sủng trong hào môn đừng liên lụy đến hài tử vô tội.
“Ca Nhi.” Cao Dật Hiên nhìn thấy nàng đứng một mình đờ ra dưới bóng cây thì vội dẫn theo Họa Nhi đi qua.
“Tỷ tỷ, nhìn đi.” Lý Thanh Họa lại rất hưng phấn cho nàng xem một hình điêu khắc bằng trúc.
Lý Thanh Ca cũng không có tâm trạng, ôm lên Lý Thanh Họa sau đó nói: “Chúng ta về thôi.”
“Lý tiểu thư.” Phong Tam nương và Túy Nhi cùng bước tới, trong tay Túy Nhi còn cầm theo hai lẵng hoa trúc, cắm đầy mấy cây hoa thạch trúc rất xinh đẹp.
“Tiểu thư, thật là đẹp quá, Phong lão bản tặng đó.” Túy Nhi hứng thú bừng bừng giơ lẵng hoa chạy tới.
Lý Thanh Ca nhìn về phía Phong Tam nương, nở nụ cười nhẹ: “Đa tạ Phong lão bản.”
“Lý tiểu thư khách sáo, hôm nay nhờ có Lý tiểu thư, nếu không dù ta có mọc thêm mấy cái miệng nữa cũng nói không lại.” Phong Tam nương lắc người, phong tình vạn chủng đi tới, đôi mắt như thu thủy nhìn Lý Thanh Ca, nhiều thêm mấy phần tán thưởng, “Nếu Lý tiểu thư không chê, ta tự mình nếu một bàn thức ăn ngon, chúng ta uống đến say mới ngừng?”
Đến say mới ngừng? Lý Thanh Ca cười nhẹ, không hiểu sao trong đầu lại nghĩ đến bộ dạng của Hách Liên Quân, dáng dấp kia của hắn, chỉ sợ cũng là kết quả của việc đến say mới ngừng?
“Không cần, chỉ là một cái nhấc tay không đáng nhắc đến, cáo từ.”
Phong Tam nương hơi sững sờ, cũng không nghĩ tới Lý Thanh Ca đúng là một cô nương lạnh lùng, ăn nói thẳng thắng, không biết uyển chuyển gì cả.
Nhưng mà tính tình ngay thẳng như vậy rất hợp ý nàng, so với những tiểu thư khuê các nhỏ nhắn mềm mại kia thật không biết hơn bao nhiêu lần.
Lúc này Phong Tam nương cũng không miễn cưỡng, chỉ thành khẩn nói: “Nếu thế ta cũng không tiện giữ người, nhưng Lý tiểu thư nhớ kỹ, hôm nay chúng ta có duyên, ngày khác nếu có việc gì cần Phong Tam nương này thì cứ nói.”
Lý Thanh Ca nghe nàng nói chuyện có chút mùi vị giang hồ, không khỏi nhìn nàng thêm một cái: “Được, đa tạ Phong lão bản.”
“Nói rất hay.” Miệng Phong Tam nương tươi cười, “Đã lâu không gặp được người thẳng thắng sảng khoái như muội muội rồi, sau này nhớ thường xuyên đến Quý Đắc Lâu ngồi đó.”
“Uhm.” Lý Thanh Ca thật sự có chút ngạc nhiên với sự phóng khoáng này, đúng là không hợp với dung mạo thanh nhã kia của nàng.
Mọi người lại hàn huyên vài câu đơn giản, sau đó đám người Lý Thanh Ca hồi phủ.
— —— —— —— —— —
Trở lại Cao phủ, Lý Thanh Ca cũng không để Cao Dật Hiên đưa về, mà tự mình dẫn Họa Nhi Túy Nhi trở lại Hà Hương viện. Chỉ là, điều làm nàng không ngờ chính là Cao Dật Đình lại đang ở trong Hà Hương viện chờ nàng.
“Tiểu thư, lát nữa người cố gắng nói chuyện, nhìn bộ dáng Đại thiếu gia hình như là đang tức giận.” Còn chưa vào cửa, Thúy Xảo đã nhỏ giọng dặn dò bên tai nàng.
Lý Thanh Ca ừ một tiếng liền đi vào tiền sảnh, Cao Dật Đình ngồi trên ghế, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng.
“Đại thiếu gia tìm ta?” Lý Thanh Ca không nhanh không chậm đi vào, ngồi vào cái ghế bên cạnh, nhìn thấy chén trà của hắn cạn nước liền nói: “Thúy Xảo, dâng trà.”
“Không cần” Đã uống trà gần hai canh giờ, sắc mặt Cao Dật Đình vô cùng khó coi, âm thanh nặng nề biểu thị tâm trạng rất không vui của mình.
“Ngươi đi đâu vậy?”
Lý Thanh Ca chớp hàng mi dài, trong mắt toát ra vẻ u ám: “Ra ngoài phủ đi dạo một chút.”
“Đi với ai?” Cao Dật Đình nhẫn nhịn lửa giận trong lòng, trầm giọng hỏi.
Khóe môi Lý Thanh Ca cong lên trào phúng, “Nhị thiếu gia.”
Vốn cho là nghe nói như thế hắn sẽ vô cùng tức giận, không ngờ bản thân Cao Dật Đình lại tỏ vẻ kinh ngạc, sau khi nghe nàng thẳng thắng thừa nhận thì lửa giận trong lòng hắn lại biến mất.
Nàng không hề che giấu mình, đúng không?
Ánh mắt của nàng vẫn trong trẻo thuần khiết như nước, vẻ mặt không chút bối rối, trái tim của nàng vẫn thuần khiết, đúng không?
Hay là do nàng còn quá nhỏ, không hiểu cách biệt nam nữ. Hoặc là người kia là đệ đệ mình, cho nên nàng thân cận với hắn. Hoặc là, nàng chỉ xem hắn như ca ca…
Trong nháy mắt, đáy lòng Cao Dật Đình tìm ra Lý Thanh Ca vô số lý do, mỗi lý do đều đang thuyết phục hắn, Lý Thanh Ca sẽ không phản bội mình.
“Chơi có vui không?” Câu nói này đúng là xuất phát từ thật lòng, bản thân Cao Dật Đình biết mấy hôm nay Lý Thanh Ca đến Cao phủ, hắn vẫn chưa hỏi han đến, ngược lại trong lòng có chút hổ thẹn.
Lý Thanh Ca hờ hững trả lời: “Cũng được.”
Cao Dật Đình liếc nhìn nàng một chút, chỉ thấy nàng đang cúi đầu, tóc theo đó mà rũ xuống trước mặt, che khuất nửa gương mặt nàng, khiến người ta không nhìn ra được biểu hiện. Mà hắn thì dĩ nhiên kết luận là nàng đang e lệ.
Sắc mặt hắn cuối cùng dịu đi một chút, giọng điệu cũng nhu hòa đi nhiều, Cao Dật Đình lại nói: “Nhị đệ cũng lớn rồi, còn có việc của mình, nếu nàng thấy chán muốn đi ra ngoài chơi thì sau này cứ nói với ta, ta dẫn nàng đi.”
Đầu tiên là Lý Thanh Ca không muốn nghe hắn nói, cũng không để ý lắm, chờ khi có phản ứng thì hoàn toàn chấn động, hắn có ý gì?
Mặc dù hồi tưởng lại tất cả ký ức, nàng vẫn chưa bao giờ nghe được hắn nói chuyện như vậy.
“Không cần.” Sau khoảnh khắc kinh ngạc, Lý Thanh Ca cười gằn trong lòng, nếu nàng đoán không lầm thì hắn thấy nàng thân thiết với Cao Dật Hiên, sợ bị người ta chê cười nên mới làm vậy chứ gì?
“Bây giờ Hạ tỷ tỷ có bệnh, Đại thiếu gia rảnh rỗi thì nên bầu bạn với Hạ tỷ tỷ nhiều hơn.”
Nếu lời này xuất phát từ thật lòng, Cao Dật Đình nghe được dĩ nhiên là cao hứng, những ngày gần đây hắn đã tính toán kỹ. Hắn và Hạ Chi Hà là thanh mai trúc mã, tình cảm dĩ nhiên không cần phải nói. Nhưng từ nhỏ hắn đã có hôn ước với Lý Thanh Ca, nếu hắn bỏ mặc Lý Thanh Ca thì cả đời này của nàng chỉ sợ sẽ bị hủy, thử hỏi trên đời này có ai cần một nữ nhân bị hủy hôn chứ?
Nhưng mà, tình cảm giữa hắn và Hạ Chi Hà cũng không thể từ bỏ.
Vì lẽ đó hắn rối rắm suốt mấy ngày, cuối cùng quyết định một cách trung lập, vậy thì cả hai đều cưới, cùng làm bình thê, địa vị bằng nhau, tương lai hắn sẽ phân ra hai viện nam bắc, như vậy sẽ tránh khỏi mâu thuẫn.
Nhưng mà, hắn nghĩ thật hay, chuyện thực tế hoàn toàn lệch khỏi quỹ đạo của hắn. Hạ Chi Hà thì không nói, ngay cả phía Lý Thanh Ca tựa hồ cũng không bị hắn khống chế, nhất là gần đây Lý Thanh Ca và Cao Dật Hiên rất thân thiết, khiến hắn rất không vui.
Giờ khắc này, nhìn biểu hiện lạnh nhạt của Lý Thanh Ca, hắn ngốc đến mấy cũng nhận ra, nàng quan tâm Hạ Chi Hà là giả, từ chối hắn mới là thật.
Hắn nắm chặt hai tay đến đau nhức, Cao Dật Đình cắn răng hỏi: “Nàng thích Nhị đệ rồi?”
Có phải là nghĩ quá xa rồi không? Lý Thanh Ca nghi hoặc nhìn hắn đang nổi lửa giận bừng bừng, thái độ vẫn lạnh nhạt như gió: “Đại thiếu gia nghĩ nhiều rồi.”
Không phải sao? Vậy tại sao lại từ chối hắn?
Hay là…
Hắn đột nhiên nghĩ đến, có phải vì hắn và Hạ Chi Hà quá thân thiết, nàng ghen rồi?
Nghĩ như thế, tâm tư sáng tỏ, hắn lại dần dần bình tĩnh, trầm giọng nói: “Không phải là tốt, ta chỉ cảnh cáo nàng trước, Nhị đệ không thích hợp với nàng, đừng có tâm tư gì với hắn, nếu không thì nàng sẽ… rất thảm.”
Trêu chọc vào Cao Dật Hiên sẽ có kết quả gì thì nàng không biết, nhưng chọc vào Cao Dật Đình sao, Lý Thanh Ca cười gằn, kiếp trước kiếp này nàng cũng không quên.
“Lời này Đại thiếu gia nên đi nói với Nhị thiếu gia thì hơn, ngày nào hắn cũng chạy đến viện của ta, ta có thể cầm gậy đánh đuổi hắn sao?”
Lời này của nàng tuy khó nghe, nhưng rốt cuộc vẫn là nói rõ, thái độ của Lý Thanh Ca với Cao Dật Hiên cũng không quá tốt.
Cao Dật Đình nghĩ lại mà an tâm không ít, chỉ nói: “Nàng chỉ cần tự giữ mình cho tốt là được, bên phía hắn tự ta sẽ xử lý.”
Lý Thanh Ca cúi mắt xuống, không lên tiếng.
“Còn nữa.” Dừng lại, Cao Dật Đình nói: “Bây giờ Dao Nhi có bệnh lạ trong người, ta đã báo với mẫu thân tìm thêm vài nha đầu qua hầu hạ, nàng, không cần đi.”
“Ồ?” Chuyện này làm Lý Thanh Ca bất ngờ, nàng nhíu nhíu mày, khó mà tin tưởng là Cao Dật Đình đang thương tiếc nàng: “Đại bá mẫu nói rồi, những nha đầu kia tuy làm được việc, nhưng đến cùng cũng không phải người thân, vì Đại tỷ tỷ có bệnh nên sợ bọn nha đầu ở sau lưng âm thầm lười biếng trốn việc, khiến Đại tỷ tỷ chịu khổ, lúc này mới để cho ta đi chăm sóc, đồng thời Thanh Ca cũng xem như hiểu chút y thuật…”
“Bảo nàng đừng đi thì đừng đi.” Cao Dật Đình lạnh lùng cắt ngang lời nàng, nữ nhân này đúng là đáng ghét, ngoan ngoãn nghe lời không tốt sao? Uổng cho hắn hao hết công sức nói suốt nửa ngày với mẫu thân mới miễn được xui xẻo này cho nàng, nàng cũng không biết cảm kích. Không lẽ nàng không biết bệnh của Cao Vân Dao buồn nôn không thể tả, lại còn truyền nhiễm, một Hạ Chi Hà đã đủ khiến hắn phiền lòng, hắn không muốn nàng bị nhiễm phải.