Độc Thần

Chương 231: Mê Tung Cước


Bạn đang đọc Độc Thần – Chương 231: Mê Tung Cước


Nếu chỉ là ngụm máu tươi thì không làm thương tổn được Hoàng Nham, chỉ là trong máu tươi kia còn ẩn dấu một khối kim loại hình thoi bằng ngón tay, thật không ngờ lão già này vẫn còn vũ khí này, giải thích duy nhất là lão dấu nó ở trong bụng, một khi thi triển thì vận bí pháp đẩy nó ra bắn tới đối thủ.

Vừa rồi lão dấu nó ẩn vào trong ngụm máu kia cho nên mới đả thương được Hoàng Nham, khối kim loại hình thoi xuyên qua bụng của Hoàng Nham, găm vào người của hắn, chỉ là vị trí nó xuyên vào không quá nguy hiểm tới Hoàng Nham.
Đại Cước đã có thời gian chuẩn bị làm sao cho Hoàng Nham chiếm thượng phong tiếp, đánh phủ đầu, lão cũng không chút do dự, cả người lướt trên mặt đất, động tác giống như bước trên không khí vậy, lão hơi xoay bàn chân phải, hình thành một thế đá, một chân co lại theo thế kim kê độc lập, cả người lão phóng lên không trung, bật lại phía sau Hoàng Nham, cả người lộn một vòng tiện đà xoay người, bàn chân co kia đá tới đầu Hoàng Nham.
Hoàng Nham phản ứng rất nhanh, eo hơi uốn lại, bộ pháp bước ra, đầu tiên song trọng chùy đập ngược lại đằng sau, chuẩn xác đập tới bàn chân của Đại Cước lão nhân, thuận thế cả người hắn cũng xoay lại.
– Binh! Binh!
Một chiêu này cản được sát chiêu của Đại Cước lão nhân, Hoàng Nham hơi chấn động, nhưng vẫn kịp thời quay người lại phát ra một chiêu Loạn Chùy!
Nhưng Đại Cước lão nhân mới là người cơ động hơn, lão chỉ dùng quyền cước nên cận chiến rất cơ động, chiêu thức thất bại, cả người lão trùng xuống, bàn chân to quét tới hạ bàn Hoàng Nham, đồng thời cũng né tránh được Loạn Chùy của hắn.
Hoàng Nham đang xoay người múa Loạn Chùy làm sao kịp tránh được phần hạ bàn, hắn bị trúng chiêu của Đại Cước lão nhân.
– Bặc!
Trúng một cước, cả người Hoàng Nham bị đốn ngã, cùng với sức nặng của trọng chùy khiến cho hắn không trụ được, Hoàng Nham không có cách nào khác đành phải buông song trọng chùy ra, cả người ngã xuống.

Song trọng chùy mất đi điều khiển như tên lửa vẽ ra hai vòng cung bắn đi, không ngờ một cái bắn tới Đại Cước lão nhân, một cái bắn ngược về phía hàng ghế thái sư.
Đại Cước lão nhân đang muốn truy kích thì thấy trọng chùy bắn tới đành phải từ bỏ ý đồ, lão nhấc chân đá ngược lên đầu, đá lên đáy trọng chùy.

Một cước này đá trọng chùy bắn thẳng lên không trung, nhưng cũng vì thế lão bị phản chấn ngược trở lại.
Hoàng Nham thấy có cơ hội, cả người bật lên trên không trung, mục đích của hắn là muốn nhảy lên cao nắm lấy trọng chùy sau đó từ trên giáng xuống một đòn, bảo đảm lực đạo mạnh gấp bội.

Đại Cước lão nhân cười lạnh nói:
– Ngươi đã muốn lên thì ta tiễn ngươi lên.
– Mê Tung Cước!

Một cước đá từ dưới háng Hoàng Nham lực đạo mạnh vô cùng, cả người Hoàng Nham đang bắn lên không trung, tốc độ vọt lên càng nhanh hơn.
– Á!
Bị đá trúng bộ hạ, Hoàng Nham hét thảm lên một tiếng, mặt không còn chút máu, cả người trong khoảnh khắc đó cứng đờ, như bức tượng lao vút lên không trung, trong chốc lát còn vọt qua cả trọng chùy, tiếp tục phóng lên không trung, hắn cũng quá đau đớn mà quên nắm lấy trọng chùy.
– Vù!
Cả người bắn lên không trung năm trượng thì bắt đầu dừng lại, sau đó là màn rơi tự do, tiếng quần áo ma sát với không khí vang lên phần phật, mặt mũi Hoàng Nham cũng méo xẹo lại, hắn lúc này không thể khống chế được mình nữa.
– Mê Tung Cước!
Đại Cước lão nhân lại phóng lên, một cước nữa lại đá vào bụng hắn, khiến cho cả người hắn co gập lại, tiếp tục bắn vọt lên không trung.

Hoàng Nham vô cùng đau đớn, máu tươi ồng ộc từ miệng chảy ra, hai mắt trợn tròn, tơ máu đỏ lòm, miệng đầy máu tươi, cơ mặt vặn vẹo nhìn thật dữ tợn.
Lại bắn lên không trung năm trượng thì dừng lại, cả người hắn lại rơi xuống.

Lúc này Đại Cước lão nhân lại phóng lên.

Hoàng Nham thấy lão phóng tới không khỏi kinh hoảng, hắn vội vàng hô lên:
– Ta…
– Mê Tung Cước!
Còn chưa hô lên hai chữ “nhận thua” thì đã bị Mê Tung Cước đánh tới, hắn lại như quả bóng bị người ta chơi đùa phóng lên không trung.
– Ta chịu thua! Ta chịu thua! Đừng đánh nữa! Ta chịu thua!
Hoàng Nham ở thế hạ phong không thể không chịu thua, cục diện đã không thể xoay chuyển được nữa rồi, hắn đã bị nội thương nặng, ít nhất phải điều dưỡng mười ngày nửa tháng mới được.
Lúc này Đại Cước lão nhân với mỉm cười dừng chân, tóc lão phất phơ, cả người lướt trên mặt đất trở về trung tâm võ đài, dáng vẻ rất là tiên phong đạo cốt, nào thấy cảnh bạo lực lúc trước đâu.
– Rầm!
– Á!

Hoàng Nham lại tiếp đất, rất may khi vừa chạm đất hắn kịp đánh ra một chưởng lên nền đá, cho nên đỡ được phần nào, nhưng mà không thể cản được lực rơi, cả người hắn nằm bẹp võ đài, bụi đá mịt mù, thân thể hắn đã khoét một cái hố dài hai thước rộng một nửa thước rồi.
– Ui da!
Hoàng Nham đứng dậy, cánh tay phải bê bết máu, chỉ thấy cánh tay treo lủng lẳng, xương tay đã bị gãy.

Rất may còn chưa bị nát bét hay đứt lìa.

Vẻ mặt nhăn nhó, hiển nhiên là nếm không ít đau khổ, ánh mắt có chút thâm hận nhìn Đại Cước lão nhân.

Đại Cước lão nhân hiển nhiên cũng nhìn ra nhưng mà lão chỉ cười nhạt.
– Ngươi nếu muốn đánh lại thì sẽ Diệm Cốc tìm ta.
Hoàng Nham híp mắt lại nhìn thẳng Đại Cước lão nhân, sau một lúc lâu hắn nói:
– Ba tháng, ba tháng sau ta sẽ tới Diệm Cốc tìm ngươi! Đến lúc đó nỗi nhục hôm nay ta sẽ trả lại cho ngươi.
– Ha ha ha!
Đại Cước lão nhân cười phong tao, lão nói:
– Chỉ sợ đến lúc đó ngươi không có cơ hội, tới lúc đó ta sẽ không nương tay như bây giờ, có thể lúc đó ngươi sẽ mất hai cánh tay.
Lão nói như vậy là trong lòng lão có tự tin đột phá lên cảnh giới Linh Vương Hạ Giai trong ba tháng nữa.

Sự thực thì đúng là như vậy, lão đã bắt đầu có cảm giác chạm tới cửa ải cuối cùng kia.
Hoàng Nham cười ha ha nói:
– Tốt, một lời đã định, ba tháng sau tái chiến Diệm Cốc.


Cáo từ!
Dứt lời không quan tâm Đại Cước lão nhân có trả lời hay không, Hoàng Nham phóng người xuống dưới võ đài, chẳng mấy chốc đã biến mất trong biển người.

Trong một tiểu viện trang nhã gần trung tâm Chí Tôn gia trang.

Nơi đây là biệt viện nằm riêng biệt với các kiến trúc còn lại.

Trong biệt viện, khuôn viên có ao cá, hòn giả sơn, có suối chảy róc rách cùng với một cái guồng nước.

Biệt viện này đúng là nằm trong ao cá.

Trong ao cá có sen hồng, có cá chép vàng đang tụ lại thành đàn ngoi lên đớp mồi.
Lúc này có hai thiếu nữ bên ngoài cửa sổ, phía hành lang, một hồng một trắng lơ, tuổi xấp xỉ như nhau.

Thiếu nữ màu hồng thì ngồi mép hành lang, thả chân xuống hồ cá nghịch nước, vẻ mặt thích thú thỉnh thoảng cẩm một nhúm mồi từ một cái bát ném xuống cho đàn cá chép hồng phía dưới ăn.
Thiếu nữ áo trắng thì ngồi trên cái ghế nhỏ, tay chống cằm đặt trên bàn ánh mắt đăm chiêu nhìn về phía xa xăm không biết đang suy nghĩ cái gì.

Thiếu nữ áo hồng cho cá ăn ánh mắt đảo qua thấy thiếu nữ áo trắng đăm chiêu vẻ mặt không khỏi xị ra, nàng xuổi xuổi tay đứng dậy đi tới trước bàn, cầm con dao nhỏ, gọt một trái lê trên bàn nói:
– Tiểu thư, để Tiểu Hồng gọt lê cho người ăn nhé!
Thiếu nữ áo trắng dường như không nghe thấy, cả người bất động, không hề có phản ứng gì.

Tiểu Hồng thấy vậy lắc đầu chán nản, tay phải đặt con dao nhỏ xuống rồi quơ quơ trước mặt thiếu nữ áo trắng.
– Tiểu thư, tiểu thư!
Thiếu nữ áo trắng thấy trước mặt tối đi mới giật mình tỉnh lại, nàng gạt tay Tiểu Hồng ra, quay sang nói:
– Tiểu Hồng, ngươi vừa nói cái gì?

– Tiểu thư, người đã như thế mấy canh giờ rồi, có phải muốn ra ngoài chơi không?
Tiểu Hồng không trả lời mà đưa quả lê cho nàng.
Hai người này không ai khác chính là hai thiếu nữ lần trước chứng kiến Độc Nhĩ Kha chiến đấu.

Thiếu nữ áo trắng chính là đại tiểu thư Chí Tôn gia trang, là con gái của Võ Đại Thương đương kim minh chủ võ lâm Thiên Nhai đế quốc, Võ Thiên Hương, còn thiếu nữ áo xanh chính là người hầu của nàng, Tiểu Hồng.
Hai người bọn họ từ nhỏ đã ở cùng nhau, thân thiết như tỷ muội.

Võ Thiên Hương đưa tay cầm trái lê đã được gọt trắng xóa, hai vành môi đỏ mọng khẽ nhếch lên cắn một miếng nhỏ, nhưng mà nàng giống như cắn vào chứ không nhai, đúng là không muốn ăn nên ngậm trong miệng.

Giờ phút này nàng cảm giác ăn không ngon miệng, lê ngọt nhưng mà lại rất chua.

Nàng cũng không biết mình vì sao lại trở nên như vậy.

Thở dài một hơi, Võ Thiên Hương nói:
– Tiểu Hồng, tình hình bên ngoài thế nào?
Tiểu Hồng nhìn là biết tiểu thư mình đang nghĩ gì, nàng nói:
– Tiểu thư, bên ngoài canh phòng rất cẩn mật, trang chủ đích thân căn dặn điều động người bảo vệ tiểu thư, chỉ cho tiểu thư ở trong tiểu viện không được đi đâu.

Nếu như tiểu thư muốn ra ngoài thì rất khó à.
– Á…
– Cộp cộp…
Võ Thiên Hương đang muốn nói gì thì bất ngờ nghe được tiếng hét thảm thiết, ngay sau đó có tiếng bước chân tiến lại.

Đưa mắt nhìn lại thì một tên thị vệ lảo đảo, tay ôm bụng, bàn tay thấm đầy máu tươi, quần áo cũng ướt đẫm mấu tươi, hắn đang tiến lại đây..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.