Bạn đang đọc Độc Sủng Tiểu Thỏ: Chương 5
Chương 5: Trêu đùa
Mã Tú Lệ bị treo lơ lửng trên trần nhà.
Y Bác Dương, Y Tiểu Bảo, Y Trạch Mộng, Hạ Thanh, bốn người chỉ biết đứng trên mặt đất ngẩng đầu lên nhìn bà ta, không ngừng đi đi lại lại thành vòng tròn, có cảm giác không thể nào hiểu nổi. Hoảng sợ dần qua đi, Y Bác Dương là người đầu tiên khôi phục lại sự tỉnh táo, ngay lập tức gọi điện thoại cho nhân viên phục vụ của khách sạn, yêu cầu họ phải nghĩ biện pháp giúp Mã Tú Lệ thoát khỏi tình cảnh khốn cùng này.
Chẳng qua là do ngôn ngữ bất đồng, Y Bác Dương phải tốn không ít thời gian mới làm cho nhân viên phục vụ hiểu đại khái là Y phu nhân không biết tại sao tự nhiên lại bay lên như một quả bóng.
Trong lúc đó, tiếng hét thê thảm của Y phu nhân Mã Tú Lệ cũng đã vang vọng sang tận mấy phòng ở bên cạnh, nhiều người còn thực nhiệt tình hỏi han xem đã có việc gì.
Nhưng mà, chuyện đang xảy ra chẳng phải là thực nực cười hay sao? Cho nên, thời điểm hai người phục vụ gõ cửa, trên mặt hiển lộ có chút tức giận. Một người có đôi mắt màu lam, râu quai nón, dáng người cao to vạm vỡ dẫn đầu tiến lại gần, “Tiên sinh, phu nhân gặp phải chuyện gì?”
Trong khi cả nhà Y gia lòng đang nóng như lửa đốt dành toàn lực chú ý về phía hai người phục vụ vừa mới tới, thì bên môi cậu nhóc tuấn tú kia cũng thoáng cong lên một chút ý cười thập phần quỷ dị, đôi mắt đen láy như ngọc cũng nhàn nhạt phóng ra một tia sáng mỏng manh.
Mã Tú Lệ đang bị dính chặt ở trần nhà, khuôn mặt bị đè ép đã thành méo mó biến dạng đột nhiên mất bị đi lực kéo giữ, trước mặt như có một đàn quạ đen bay qua, cả người bất lực giãy dụa rồi kêu lên một tiếng. Mã Tú Lệ phu nhân tiếp theo dĩ nhiên là rơi tự do xuống dưới, “bộp bộp” ngã sấp người lên ghế sô pha, mặt cắt không còn giọt máu, hô hấp dồn dập, hai mắt dại ra nhìn về phía trước, hai chân không tự chủ được run lên từng hồi, suýt nữa chết ngất đi.
“Chuyện gì?”
Hiển nhiên, hai người phục vụ bị Y gia một nhà che khuất tầm nhìn đã bỏ qua một màn vô cùng đặc sắc, mà Y gia cả bốn người bởi vì đưa lưng về phía Mã Tú Lệ, đương nhiên cũng không nhìn thấy một đoạn “chuyển động có gia tốc” vừa rồi.
Người phục vụ sau một lúc xem xét, chỉ thấy Mã Tú Lệ đang nằm yên ổn trên sô pha thở hổn hển, trong lòng càng tin chắc rằng lũ dân đen từ nước Z này ngay từ đầu tất cả đều là nói dối, mọi việc của đối phương hẳn là đều nhằm vòi tiền bồi thường của khách sạn bọn họ đi.
Mà người duy nhất chứng kiến một màn đầy li kì ấy không ai khác, chính là đồng chí Y Tiểu Thỏ! Cô tận mắt nhìn thấy từ đầu tới cuối chính là mẹ cả bay lên rồi lại bay xuống.
Nhưng mà… cô đã sớm hóa đá rồi!
Không lâu sau, quản lý khách sạn cũng tới, nghe hai người phục vụ trình bày lại sự việc xong, càng thêm không tin câu chuyện mà theo như lời người nhà Mã Tú Lệ nói là chẳng hiểu vì sao bà ta tự nhiên lại bị hút lên trần nhà. Y gia yêu cầu khách sạn bồi thường cho Mã Tú Lệ tổn thất về tinh thần, nhất quyết đòi bằng được phí tổn, nhưng phải là một con số khả quan mới chịu.
Đôi bên đàm phán một chút đều không thoải mái, quản lý khách sạn cho rằng nhà này từ nước Z không ngại vượt đường sá xa xôi tới chỗ này bày trò lừa đảo, liền nhìn bằng con mắt không mấy hòa nhã, thậm chí còn đề nghị bọn họ nhanh chóng thanh toán tiền thuê phòng ngày hôm nay rồi lập tức đi khỏi khách sạn, nói rằng có rất nhiều vị khách đều than phiền là Y phu nhân thét chói tai kinh khủng vô cùng, làm cho đứa trẻ nhà mình sợ hãi.
Mặc dù Y Bác Dương vô cùng phẫn nộ, nhưng rốt cuộc cường long đấu không lại bọn rắn độc, thấy đối phương đi ra ba hàng bảo vệ lực lưỡng, bọn họ cũng lập tức im lặng, thu xếp hành lý rời đi.
Như thế làm một phen ầm ĩ, Y gia ốc còn không mang nổi mình ốc, đã sớm đem chuyện cưu mang một đứa trẻ xa lạ vứt sang một xó xỉnh ở tận đẩu tận đâu rồi.